Bất Diệt Thánh Linh

Chương 92: Kiêu hoành bạt hỗ




Không cần biết Thiển Y kiên cường đến mức nào, thủy chung nàng vẫn chỉ là một phụ nữ không hề khác biệt trong tâm trí của Vân Phàm. Bởi vậy mặc dù Vân Phàm không biết mấy người của Phong gia đến cùng có suy tính thế nào, nhưng hắn cho rằng mình phải cất bước đứng ra, giống như một người đàn ông luôn luôn có nghĩa vụ phải bảo vệ phụ nữ.
Nhìn thấy Vân Phàm ra mặt, Phong Linh Vi đỏ bừng hai mắt, trong mắt hiện lên hung quang thù hận: "Tiểu tử quê mùa từ nơi nào chui ra, cũng dám quản chuyện của Phong gia ta sao!"
Phong Linh Vi tự nhiên chưa từng gặp Vân Phàm, nhưng vừa vặn ngược lại nàng đối với Vân Phàm có thể nói thù hận thấu xương, bởi vì Khương Thừa Tổ hôn phu của nàng chính là chết trong tay của đối phương. Mặc dù cuối cùng thần hồn của Khương Thừa Tổ được Trưởng lão Thánh Địa cứu đi, nhưng thù sát thân có thể nói không đội trời chung, Phong Linh Vi có thể không hận hay sao!
Nhưng Vân Phàm thực lực cường đại, Phong Linh Vi muốn dựa vào sức mình báo thù vốn là điều không tưởng, thậm chí không dám biểu lộ quan hệ giữa mình với Khương Thừa Tổ, chỉ có thể đem cừu hận lặng yên giấu diếm.
Nhưng để cho Phong Linh Vi không nghĩ tới, chính là cừu nhân của mình lại là đồng bạn của kẻ mình vẫn thường ghen ghét . Cho nên nàng cố ý làm bộ như không nhận ra Vân Phàm, cố tình nói năng vô lễ, muốn chọc giận đối phương, sau đó kéo đối phương vào trong cuộc tranh đấu này.
"Linh Vi, còn không mau lui xuống!"
Phong gia Lão tổ nhướng chân mày, tùy ý quát lớn một câu, nhưng không nói thêm gì, chẳng qua xin lỗi chắp tay với Vân Phàm nói: "Vân Phàm tông sư, xin lỗi xin lỗi, đứa nhỏ nhà ta không hiểu chuyện gì, hi vọng ngươi không phiền lòng."
Phong gia Lão tổ biểu hiện lễ số vô cùng đúng mực, để cho đám người bên cạnh âm thầm khen ngợi, làm cho người ta không có chỗ nào chỉ trích.
Ai ngờ, Phong gia Lão tổ tiếng nói bỗng nhiên uyển chuyển: "Nhưng Linh Vi nói cũng không sai, đây đúng là chuyện riêng của Phong gia chúng ta, dù sao các hạ cũng là người ngoài, sợ rằng ngươi không có tư cách để nhúng tay sao?"
Vân Phàm không để ý tới Phong gia Lão tổ, ngược lại quay đầu hỏi Thiển Y: "Những người này thật sự là tộc nhân của ngươi sao?"
"Phải."
Thiển Y gật đầu, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
"..."
Thấy bộ dáng của Thiển Y, Vân Phàm trầm mặc đối mặt với Phong gia Lão tổ, không hề có ý nhường bước nói: "Ta không cần biết các ngươi là ai, muốn làm chuyện gì, nhưng Thiển Y là bằng hữu của ta, nếu các ngươi dám thương tổn tới bằng hữu của ta, ta sẽ không khách khí với các ngươi!"
Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Vân Phàm, cả đám người của Phong gia sắc mặt đều trầm xuống, nhưng không ít võ giả chung quanh lại âm thầm giơ ngón tay cái.
"Vân Phàm..."
Thiển Y đưa tay đặt lên trên vai của Vân Phàm, khẽ lắc đầu nhè nhẹ: "Được rồi Vân Phàm, để cho ta xử lý được rồi."
Vân Phàm nghe vậy hơi do dự một hồi, sau đó mới tránh sang một bên: "Thiển Y, ngươi quyết định như nào ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
"Vâng."
Thiển Y khẽ cười cười, trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp.
Ngay sau đó, Thiển Y thu liễm nụ cười, nhìn về phía Phong gia chúng nhân nói: "Lão tổ, ta cùng với Phong gia đã cắt đứt quan hệ lâu rồi, cho nên hi vọng sau này các ngươi đừng tới tìm ta, nếu như các ngươi muốn đối phó ta, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu... mời các ngươi trở về đi!"
Thấy Thiển Y quyết tuyệt như thế, tất cả thành viên của Phong gia trên mặt cũng không có quá phẫn nộ, tựa như mọi chuyện đã sớm nằm trong dự tính, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ thấy Phong gia Lão tổ thay đổi vẻ mặt ôn hoà lúc trước, ngược lại vẻ mặt nghiêm nghị hỏi nữa một lần: "Nhị nha đầu, ngươi nên hiểu rõ, thật sự muốn phản bội Phong gia sao? Trên người của ngươi đang chảy dòng máu của Phong gia, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt?"
"Phản bội Phong gia ư?"
Thiển Y ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, lẩm bẩm nói: "Năm đó nếu Phong gia quả thật còn một chút tình nghĩa với ta, làm sao ta lại phải rời đi? Ngươi hiện tại đem chữ ‘ phản bội ’ gán lên người ta, đơn giản là muốn chiếm đại nghĩa, giữ lấy danh tiếng mà thôi. Thật ra phản bội và không phản bội có gì khác biệt chứ? Phong gia... cuối cùng là Phong gia của các ngươi, nhưng không phải nhà của ta."
Giọng nói của Thiển Y tuy bình tĩnh nhưng lại lộ ra vô cùng chua xót, mọi người chung quanh nhất thời lâm vào trầm mặc.
Phong gia Lão tổ ngầm thở dài, vẻ mặt có chút phức tạp. Mà phía sau hắn, phần lớn tộc nhân có sắc mặt khó coi, chỉ có Phong Linh Vi nhất mạch lạnh lùng cười, khóe miệng lộ ra mấy phần mùi vị âm mưu được như ý.
...
"Nơi này chuẩn bị mở pháp hội hay sao? Thật là vui vẻ!"
Một thanh âm của nữ tử đột nhiên vang lên trong đám người, không khí chung quanh lập tức hòa hoãn xuống.
Sau một hồi huyên náo, chung quanh tu sĩ tự giác nhường một con đường , người của Thánh Địa ở trong vòng vây của tiên đạo thế lực, không nhanh không chậm đi về phía Vân Phàm đám người, mà người vừa nói chuyện chính là đệ tam Thánh nữ Nguyễn Tâm Oánh.
Lần trước ở Cực Đạo võ quán bị Thiển Y dạy cho một bài học, điểm này làm cho Nguyễn Tâm Oánh vẫn canh cánh trong lòng, hôm nay có đệ nhất Thánh nữ làm chỗ dựa, nàng tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
"Cổ Dịch, các ngươi tới khu vực của võ đạo chúng ta làm gì? !"
Túc Không mở miệng trước tiên, không nhắc tới Thánh tử Thánh nữ, trực tiếp hỏi Tiên Đạo Tổng Minh Minh chủ Cổ Dịch, nào ngờ người sau chỉ cười mà không đáp.
"Ngươi chính là phản nghịch của Phong gia , Thiên Khung Thánh nữ đúng không?"
Tâm Vô Lệ lạnh lùng nhìn một lượt Vân Phàm đám người, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Thiển Y.
Một uy áp thâm hàn bao phủ, Thiển Y cau chân mày nói: "Đại Càn Thánh Địa, đệ nhất Thánh nữ Tâm Vô Lệ?"
"Xem ra ngươi đã nghe qua tên của ta, như vậy rất tốt."
Tâm Vô Lệ khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Đại Càn chúng ta là một quốc gia coi trọng tôn ti, làm việc theo đạo đức, ngươi tuy là Thiên Khung Thánh nữ, nhưng ngươi sinh ra ở Đại Càn, trưởng thành cũng tại Đại Càn, cũng nên tôn sùng quy củ của Đại Càn, bối tổ vong đức chính là tội lớn đại nghịch bất đạo, phải nhận cực hình, chẳng qua bổn tọa niệm thân phận của ngươi đặc biệt, có thể miễn cho ngươi tội chết... Hiện tại ngươi tự phong tu vi trước, đi theo bên cạnh Nguyễn sư muội, chờ sau khi tiên vũ đại hội chấm dứt, mới quay về Thánh Địa hỏi tội."
"..."
Tâm Vô Lệ nói xong, chung quanh nhất thời nghe không được nửa điểm thanh âm, trong không gian trầm tĩnh ẩn ẩn có một loại khí tức khủng bố vô cùng.
Bá đạo cường thế, ngang ngược ngông cuồng, cao cao tại thượng, chúa tể tất cả.
Đây chính là uy nghiêm của Thánh Địa, đây chính là uy phong của đệ nhất Thánh nữ, đây chính là uy hiếp của tiên đạo đại năng. Lời của Tâm Vô Lệ giống như chỉ dụ, luật lệnh, quy củ, không chấp nhận bất cứ ai phản kháng chống đối.
Bất tri bất giác, đám người chung quanh tránh xa khỏi chỗ của Thiển Y cùng Vân Phàm, hiển nhiên không muốn dính tới chuyện này. Ngay cả Thiên Âm lão quái, Vạn Vĩnh Niên cùng Yến Vô Hồi mấy người cũng do dự không biết có nên lui lại hay không, bất quá suy nghĩ một chút bọn họ vẫn đứng im không có rời đi.
"Nếu như ta không đồng ý thì thế nào?"
Thiển Y sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt lóe lên tử quang.
Vân Phàm đem Vân Mục kéo tới phía sau, ngón giữa nắm chặt Thốn Mang, lạnh lùng nhìn Tâm Vô Lệ đám người.
"Càn rỡ —— "
Một tiếng quát vang, Tâm Vô Lệ vung tay áp xuống, thiên địa chợt biến sắc.
Vân Phàm chỉ cảm thấy không gian bốn phía tựa như bị một loại lực lượng nào đó ước thúc, thần hồn khó có thể khống chế được.
Đây là sau khi Vân Phàm thần hồn phản chiếu thiên tiên, lần đầu tiên gặp phải tình huống bị cảnh giới áp chế, điều này nói rõ Tâm Vô Lệ tuyệt đối không phải tiên đạo đại năng bình thường, tu vi cảnh giới hoàn toàn vượt trên Cổ Dịch.
Vân Phàm còn như thế, mà thần hồn Thiển Y còn chưa hoàn toàn lột xác, vì vậy càng không chịu nổi.
Chỉ thấy Thiển Y thân thể khẽ run, sắc mặt tái nhợt dị thường, ngay cả Thần Hải lĩnh vực đều không thể thi triển, giống bị bó tay trói chân vậy, không còn sức lực phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.