Bất Diệt Thánh Linh

Chương 89: Hung đồ




Thiếu nữ bị Thái Tam Quang nắm chặt, cũng không kêu nửa câu cầu cứu, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương
"Hắc hắc, Tàng Kiếm sơn trang đại tiểu thư, thân phận cao quý, quả nhiên rất có mùi vị a! Mặc dù còn nhỏ chút, nhưng bộ dáng cũng là tuyệt sắc, nuôi hai ba năm, là có thể sử dụng. . ."
Thái Tam Quang nắm chặt cần cổ trắng nõn của thiếu nữ này, hướng về phía thiếu niên kia uy hiếp nói: "Tiểu tử thối, thức thời thì đưa đồ vật ra đây, nếu không lão tử sẽ lột sạch y phục của nó, để cho ngươi xem một màn biểu diễn!"
"Cẩu tặc! ? Buông Lạc Nhi tỷ tỷ ra!"
Thiếu niên giận tím mặt, liều lĩnh xông về phía Thái Tam Quang, người sau cười khinh miệt, không coi đối phương ra gì.
Song ngay thời khắc này, nụ cười của Thái Tam Quang đột nhiên cứng đờ. . .
"Sưu!"
Một đạo hàn mang nhanh hơn thiếu niên này, xẹt qua bên cạnh hắn, trực tiếp bắn về phía cổ tay của Thái Tam Quang!
"Phốc!"
Hàn mang phá vỡ tiên cương hộ thể, xuyên thấu qua cổ tay của hắn, để cho hắn phải buông cổ thiếu nữ kia ra.
"Lạc Nhi tỷ tỷ!"
Thiếu niên sửng sốt giật mình, vội chạy tới ôm chặt lấy thiếu nữ kia, trong mắt lệ quang lóe lên.
"Tiểu Phong, ta không sao."
Thiếu nữ lắc đầu, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, muốn nhìn xem là ai cứu mình.
. . .
"Người nào! ? Lén lén lút lút, đánh lén người khác sao!"
Cổ tay của Thái Tam Quang đau đớn, trong lòng kinh sợ, vội vàng triệu hồi thất tinh ảnh hồ che chắn trước người, nắm chặt hồn bảo kim châu trong tay: "Người đâu, bắt hai tên tiểu tử này cho ta!"
Tam Quang cường đạo xông tới, nào ngờ một đạo thân ảnh xuất hiện tại trước mặt thiếu niên thiếu nữ kia.
Xuất thủ chính là Vân Phàm, điều này để cho không ít người kinh ngạc, nhất là Thiết Đường bên này.
"Thiên Hà huynh đệ, người kia là bằng hữu của ngươi sao? Nhanh nhanh gọi hắn quay lại đi, đừng vọng động, Tam Quang đạo cũng không phải dễ trêu đâu !"
Thiết Đường vốn có ý tốt muốn khuyên nhủ, nhưng Thiên Hà không để ý nhún vai. Không nói đến việc hắn có thể khuyên ngăn Vân Phàm hay không, cho dù có thể khuyên hắn cũng sẽ không làm như vậy, nếu không phải mình không phải là đối thủ, hắn cũng muốn dạy dỗ đám Tam Quang cường đạo này một lần.
Hừ hừ, đắc tội với Tam Quang đạo thì sao, dù sao cũng đã kết thành thù hận, một lần với hai lần cũng có khác gì. Huống chi, Vân Phàm ngay cả sứ giả của tiên đạo tổng minh cũng dám giết, ngay cả đệ tử Thánh Địa cũng dám đánh, chính là Tam Quang đạo, thật còn chưa tính là gì.
. . .
"Tiểu tử, ngươi muốn xen vào việc của người khác! ?"
Ánh mắt Thái Tam Quang lạnh lùng lộ ra vẻ hung ác, thần niệm ở trên người đối phương lướt qua, lại nhìn không ra sâu cạn của đối phương.
". . ."
Vân Phàm không đáp, nhìn đối phương lạnh lùng. Hắn quả thật không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy cứu người lại là việc không quan trọng, cũng chưa bao giờ cảm thấy trừ ác hành thiện là việc không quan trọng.
Trên thế gian này, đã có quá nhiều chuyện bất bình, tự nhiên không có việc người người đều hành thiện.
Vân Phàm không gặp thì thôi, nếu gặp được, sao hắn có thể bỏ qua.
"Di? ! Là ngươi. . ."
Thái Tam Quang đánh giá Vân Phàm cẩn thận, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, lúc này mới nhớ rõ ràng, mấy tháng trước lão Bát nhà mình bị người giết hại, bộ dạng hung đồ cùng người trước mặt giống hệt.
Tam Quang đạo lão Bát mặc dù thực lực không quá mạnh mẻ, nhưng cùng đại đầu lĩnh mấy người bọn hắn quan hệ rất tốt. Vì vậy, ban đầu nghe tin tức Hứa Tam Quang bị giết, kinh động toàn bộ Tam Quang đạo, đại đầu lĩnh càng không tiếc tự mình ra mặt giao thiệp với Tán Tu minh, để cho Tán Tu minh hỗ trợ bắt người.
Bất quá, sau này Lạc Nhật thành phát sinh biến cố, Tam Quang đạo không thể làm gì khác đành phải tạm thời gác lại việc này.
Mà sau đó, Tam Quang đạo hỏi thăm được đủ loại sự tích về Vân Phàm , dị thường kiêng kỵ, không muốn cùng hắn đối địch, cho nên chuyện báo thù cũng được bỏ qua.
"Ngươi chính là Vân Phàm!"
Thái Tam Quang không ngờ tới, chính mình gặp gỡ tên sát tinh này ở nơi đây, trong lòng không tự chủ sinh ra mấy phần e ngại. Một tên cuồng đồ ngay cả Thánh Địa cũng không để vào mắt, hắn thật sự không dám ngăn trở đối phương. Nhưng bảo hắn cứ như thế rút đi, hắn lại không cam lòng!
"Tiểu tử, lần trước ngươi giết lão Bát chúng ta còn chưa tính toán với ngươi, ngươi hiện tại. . ."
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, con ngươi của Thái Tam Quang mạnh mẽ co rụt, chỉ thấy Vân Phàm đã xuất hiện trước mặt mình, một quyền đánh xuống!
Sợ hãi bao phủ, tử vong khí tức đánh thẳng tâm thần!
"Oanh!"
"Răng rắc!"
Một tiếng chấn vang, tiên cương bể nát, tiên linh giải tán, phong linh nứt vỡ!
Thái Tam Quang bị một quyền đánh bay, rơi xuống đất thì đã tuyệt khí, bộ ngực lưu lại một đạo dấu vết lõm sâu, hai mắt trợn tròn mang theo sự tuyệt vọng trước khi chết.
". . ."
Trong khách sạn hoàn toàn yên lặng, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Vân Phàm, trong mắt ánh lên nét kinh ngạc khó tin!
Thất tinh cường giả, lại bị đánh chết chỉ bằng một quyền!
Một thiếu niên vẻ ngoài trầm tĩnh, cư nhiên thô bạo như vậy! Hung hãn đến thế!
So sánh ra, đạo tặc của Tam Quang đạo chỉ như cọng lông, đây mới thực sự là hung đồ!
Mới vừa rồi tiên sĩ còn tràn đầy địch ý, trong lòng không khỏi bối rối, muốn rời khỏi nhưng lại không dám vọng động.
"Chết. . . Đã chết. . ."
"Nhị gia. . ."
Tam Quang cường đạo thấy đầu lĩnh chết đi, mọi người bị dọa sợ đến mặt không có chút máu, tâm kinh đảm hàn.
"Chạy! Chạy mau đi!"
Một thanh âm run rẩy vang lên, mới vừa rồi Tam Quang cường đạo còn lớn lối tùy ý , vội vội vàng vàng chạy khỏi khách sạn, bộ dáng chật vật, quả nhiên là hận cha mẹ sinh ra thiếu mấy cặp chân.
. . .
"Thiết Đường huynh đệ, đừng giật mình như thế nha, thất tinh cường giả mà thôi."
Thiên Hà thấy vẻ mặt kinh hãi của Thiết Đường, vỗ vỗ bả vai của đối phương.
"A, ha ha!"
Thiết Đường nghe thế, trái tim khẽ giật giật, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Hà , trong lòng không nhịn được thầm mắng tên mập mạp chết bầm này, thật con mẹ nó kiêu ngạo mà!
Thiên Hà cũng không quản người khác nghĩ thế nào, vội vã chạy tới quan sát Thái Tam Quang đã chết: "Ngươi nói không sai, nếu khoản nợ lúc trước còn chưa có trả, vậy hôm nay coi như đã hết rồi! Ách, sau này đầu thai nhớ làm người tốt nhé. . . Dĩ nhiên, tiếp tục làm người xấu cũng không sao, chỉ mong đừng gặp lão Đại là được, nếu không gặp bao nhiêu lần, đánh chết bấy nhiêu lần."
Thiên Hà vừa nói, vừa từ trên thi thể Thái Tam Quang lấy ra một chiếc càn khôn trạc.
Tam Quang đạo quả nhiên rất giàu nha, trên người mỗi một đầu lĩnh đều có càn khôn trạc.
"Lão Đại, ta giúp ngươi chôn tên này nha ."
Thiên Hà xong xuôi mọi chuyện, vui mừng ha ha đem thi thể mang đến bên ngoài khách sạn, tùy tiện đào cái hố đem chôn xuống.
Bởi vậy mới có câu, chỗ tốt tới tay, thi thể mang đi, đã thành tác phong trước sau như một của Thiên Hà.
. . .
"Này, vị đại ca này!"
Thiếu niên phục hồi tinh thần, vội vàng dẫn theo thiếu nữ đi tới trước mặt Vân Phàm: "Ta tên là Tống Tiểu Phong, nàng gọi là Tạ Lạc Nhi, tạ ơn ân cứu mạng của đại ca!"
"Lạc Nhi đa tạ đại ca xuất thủ cứu giúp!"
Dứt lời, thiếu niên cùng thiếu nữ cung kính thi lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích.
"Không cần cám ơn ta, đem đồ vật giao ra đây."
Vân Phàm thanh âm vô cùng bình thản, trên mặt không thấy nửa điểm tâm tình ba động.
"Cái. . . Cái gì? !"
Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi vẻ mặt đồng thời cứng đờ, bọn họ còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
Vân Phàm trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.