Bất Diệt Thánh Linh

Chương 78: Bức lui




Hiện tại Thiết Đường rất rối rắm, thậm chí hận không thể tìm ra một lỗ để chui vào.
Sau khi biết Vân Phàm tới Bạch Hổ Thành, Thiết Đường liền mau chóng tìm đến muốn ôn chuyện với đối phương rồi thuận tiện lôi kéo kết giao quan hệ v.v... Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể ngờ khi hắn vừa đến nơi đây thì như rơi vào trong một chuyện tày trời.
Cường giả của Tiên Đạo Tổng Minh, tông sư của Võ Đạo Tổng Minh, vương giả của Bạch Hổ Thành, thánh tử thánh nữ của thánh địa. . .
Nhiều đại nhân vật cơ hồ đều là tồn tại đỉnh phong trong tu sĩ xuất hiện ở nơi này thì có thể không là chuyện lớn sao?
Hơn nữa. . . hình như. . . mục tiêu của bọn họ đều là Vân Phàm.
Hiện tại Thiết Đường không thể không bội phục bản lĩnh gây thù chuốc oán của Vân Phàm, nhìn nhân gia mà xem, đi tới chỗ nào cũng đều là một đống lớn đối thủ cừu địch, chém cũng chém không hết, hơn nữa đội ngũ địch nhân càng ngày càng cường đại.
Chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau sao? Cả ngày đánh đánh giết giết thực sự rất vui sao?
"Ách, này. . . cái này. . ."
Thiết Đường ấp a ấp úng nửa ngày rồi cười nói: "Ha hả, Vân Phàm tông sư, Thiên Hà huynh đệ, các vị. . . đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Ta. . . Ta vừa đi ngang qua để thăm hỏi, nhưng hình như các ngươi có vẻ đang bận rộn, vậy lần sau ta đến bái phỏng nhé."
Vừa nói chuyện, Thiết Đường vừa tỉnh bơ thối lui về phía sau.
Chính vào lúc này, giọng nói đĩnh đạc của Thiên Hà bỗng nhiên vang lên: "Thiết Đường huynh đệ, ngươi rất cơ trí, thấy rõ tình thế không đúng, lập tức thoát đi, sau đó sẽ đến Phong Vũ Lâu gọi viện binh. . . Ngươi yên tâm, chúng ta chống được, ngươi đi nhanh về nhanh a!"
"Phốc!"
Thiết Đường thiếu chút nữa phun ra một búng máu rồi nhìn Thiên Hà với ánh mắt vô cùng u oán, âm thầm mắng đối phương xối xả. Lão tử chỉ là một đứa tép riu, gọi cứu binh cái lông! Thằng béo chết bầm ra vẻ trung lương nhưng thấy lão tử là chơi xỏ lão tử luôn, nếu như các ngươi chống được còn cần vô nghĩa như vậy sao? Chống! Chống con em ngươi í!
"Này. . . Mọi người đừng nghe thằng béo này, ta không quen với hắn, không quen một chút nào. Ta. . . Ta thật sự đi ngang qua thôi."
Thiết Đường lo rằng không đủ còn suýt nữa định thề. Hắn thực không có ý tưởng khác, càng không có ý đối kháng với Tiên Đạo Tổng Minh và thánh địa.
Đương nhiên, cũng không ai biết ý tưởng đích thực của Thiết Đường là gì, và cũng sẽ không tin hắn chỉ thuần túy đi ngang qua.
". . ."
Thấy những ánh mắt không tốt nhìn về phía mình, rốt cục Thiết Đường biết cảm giác phong cách là gì. Đó là tùy tiện đứng ở chỗ nào thì cũng có vô số người để ý đến.
Rất tiếc, hiện tại Thiết Đường rất là không muốn hưởng thụ cảm giác như vậy.
Dường như Thiên Hà rất thông cảm với tình cảnh của Thiết Đường nên vội vàng mở miệng giải vây: "Đúng đúng đúng, mọi người hiểu lầm, chúng ta không quen biết nhau, không có chút quan hệ nào, mau để hắn đi thôi!"
". . ."
Mọi người nhìn với ánh mắt khinh bỉ vô tận, thực coi bọn họ là thằng ngốc sao.
Quả thật, bọn Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cũng trợn tròn mắt, bọn họ vốn cảm thấy quan hệ giữa Thiên Hà cùng Thiết Đường cũng không tồi, sao đột nhiên lại đẩy người ta vào trong hố sâu?
Thiên Âm lão quái sau khi sửng sốt liền bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, thật sự hắn không ngờ hóa ra thằng béo này còn rất xấu bụng, cư nhiên muốn mượn thế của Phong Vũ Lâu để đối kháng với uy của thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh.
Thiết Đường đã vô lực phản bác, chơi với một bằng hữu xấu bụng như vậy thì chỉ trách hắn xui xẻo.
. . .
"Các hạ thật sự là người của Phong Vũ Lâu? Từ khi nào Phong Vũ Lâu đã bắt đầu nhúng tay vào tranh chấp nơi thế tục?"
Lấy trí thông minh của Tô Vô Kế thì tất nhiên sẽ không bị Thiên Hà châm ngòi hoặc kích thích, chẳng qua hắn xác thực có hơi kiêng kị.
Vạn Bảo Lâu cùng Phong Vũ Lâu khác với thế lực khác, ở trong thế tục tuyệt đối là tồn tại mang tính đặc thù. Lực ảnh hưởng của họ thậm chí không kém gì với thánh địa. Đương nhiên, lực ảnh hưởng của hai đại thế lực đặc thù này không phải ở thế tục, mà là ở chỗ sâu nhất trong Cấm Đoạn sơn mạch xa xôi.
Thiết Đường lắc lắc đầu và vẫn đứng yên tại chỗ: "Ta đích thật là người của Phong Vũ Lâu, chẳng qua ta chỉ là một tiểu nhân vật. . . nào có tư cách nhúng tay vào ân oán giữa các vị đại nhân."
Vừa dứt lời, Thiên Hà lập tức la to: "Thiết Đường huynh đệ, ta không thích nghe lời này của ngươi. Ngươi đường đường là đinh mục của Phong Vũ Lâu, mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, chén gái vô số, uy phong đến mức nào. Mặc dù là đinh mục thì cũng là đinh mục mạnh nhất, không có tin tức nào mà ngươi không biết. . . Ngươi nói mình như vậy thì đến lão thiên gia cũng không đồng ý, khiêm tốn quá ... chính là biểu hiện của kiêu ngạo a!"
"Chúng ta không quen. . ."
"A a, đúng đúng đối, chúng ta không quen biết nhau, không quen biết nhau chút nào."
". . ."
Tới lúc này thì càng tô lại càng đen, Thiết Đường như có vài phần tư thế đá vỡ chum vại, đi đến trước mặt Thiên Hà, đá một cước vào mông đối phương.
Thiên Hà không có né tránh, chính là đứng cười ngây ngô, nhìn qua rõ ràng là một gã béo thành thật trung hậu.
. . .
"Tô sư huynh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì chứ?"
Nghe Nguyễn Tâm Oánh hỏi, Tô Vô Kế bất đắc dĩ nhún vai nói: "Đánh không lại, lại mang không đi, chúng ta tất nhiên là trở về phục mệnh và coi nhiệm vụ lần này là thất bại đi. Nếu Thánh Chủ trách tội thì vi huynh thì sẽ gánh chịu một mình."
Tới cảnh giới tu vi như Tô Vô Kế đã có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân, không để cảm giác xấu hổ vô vị, tức giận hoặc phẫn nộ ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
Việc đến hôm nay, muốn bắt Vân Phàm cùng Thiển Y đã không có khả năng. Không nói đến thân phận lai lịch của Vân Phàm, cho dù là Võ Đạo Tổng Minh khuynh lực giữ gìn thì bọn họ cũng không thể làm gì, huống chi trước mắt lại dính dáng đến người của Phong Vũ Lâu.
Kể từ đó, Tô Vô Kế ngược lại cũng có đủ lý do rời đi, tin rằng Thánh Chủ cũng sẽ không trách tội bọn họ làm việc bất lợi.
Nguyễn Tâm Oánh yên lặng gật gật đầu mà không nói lời nào, chỉ có trong mắt Cổ Dịch hiện lên vẻ không cam lòng.
"Vô Kế thánh tử, Tiên Võ đại hội sắp bắt đầu rồi, lúc này trở về cũng không có quá nhiều ý nghĩa, không bằng Vô Kế thánh tử cùng thánh nữ tới Tiên Đạo Tổng Minh ta ở tạm mấy ngày, hết thảy đợi sau khi Tiên Võ đại hội chấm dứt rồi mới quyết định nhé?"
Cổ Dịch đột nhiên đưa ra một đề nghị rất hợp lý khiến Tô Vô Kế thoáng trầm ngâm một lát rồi gật đầu, hơn nữa truyền lại tình huống nơi này cho thánh địa.
. . .
Cuối cùng, người của Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa vẫn là ly khai.
Thấy cảnh tượng như vậy, các võ đạo tông sư như Bạch Hổ Vương cùng Túc Không không khỏi thầm thở ra nhẹ nhàng. Dù thế nào đi nữa thì không đánh nhau vẫn luôn là tốt nhất, nếu không một khi mâu thuẫn giữa tiên đạo với võ đạo bạo phát thì cả Đại Càn cổ quốc đều có thể lâm vào trong hỗn loạn.
Lập tức, Võ Đạo Tổng Minh cùng võ giả xung quanh cũng đều rời đi.
Trước khi đi, Túc Không cung kính trả lại 【 Huyền Vũ Lệnh 】 cho Vân Phàm, sau đó thành khẩn mời đối phương đến Võ Đạo Tổng Minh làm khách.
Bạch Hổ Vương là chủ nhân của Bạch Hổ Thành nên tất nhiên tránh không được khách sáo một phen.
Mà Yến Vô Hồi thì rất là rung động, nội tâm vô cùng kích động, bởi vì hắn thấy được cơ hội chấn hưng Cực Đạo Môn, tin rằng qua hôm nay chắc không còn ai dám tìm đến Cực Đạo Võ Quán gây phiền toái, nói không chừng còn có thể có nhiều võ đạo học đồ mộ danh mà đến.
. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.