Bất Diệt Thánh Linh

Chương 72: Huyền Vũ Lệnh




"Tại sao mà đại chu thiên ngưng khiếu thuật, lại chỉ có chín mươi chín huyệt, còn chưa được một nửa vậy?"
"Ách! ?"
Dương Tiếu Thiên cảm thấy quá sửng sốt, thiếu chút nữa thì nghẹn hơi mà sặc chết.
Đây chính là « Chu Thiên Tinh Thần Ngưng Khiếu Thuật » đó! Phía trên ghi chép đến chín mươi chín đại chu thiên ngưng khiếu thuật, lại có người chê ít nữa sao? !
Dương Tiếu Thiên còn tưởng rằng Vân Phàm sẽ thấy thất kinh, không nghĩ tới đối phương lại hỏi một câu vô cùng ngông cuồng như thế, làm cho hắn đột nhiên xúc động muốn đánh người! Nhớ ngày đó, hắn phải vượt qua bao nhiêu khảo nghiệm khó khăn của các vị trưởng bối trong Cấm Tiên Cốc, chịu không ít cực khổ mới có thể nhận được « Chu Thiên Tinh Thần Ngưng Khiếu Thuật » , nếu như thuật này lưu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ.
"Vân Phàm, ngươi không nên xem thường chín mươi chín huyệt khiếu này, ta dám nói, trên thế gian này không có ngưng khiếu thuật đầy đủ hơn thế này đâu, đây chính là truyền thừa cùng nội tình của Cấm Tiên Cốc chúng ta."
Nói xong, Dương Tiếu Thiên tự hào ưỡn ngực nói tiếp: "Các tông môn võ đạo bình thường, có thể có tám huyệt mười huyệt chu thiên ngưng khiếu thuật cũng đã là hiếm có rồi, mà phần lớn võ đạo tông sư, cả đời cũng chưa chắc có thể ngưng luyện viên mãn tiểu chu thiên, chứ đừng nhắc tới ngưng luyện đại chu thiên. Chẳng qua, linh vật để cô đọng huyệt khiếu, đều phải do ngươi tự mình đi thu thập, dù sao ta cũng không phải người có tiền, hắc hắc hắc hắc!"
Vân Phàm nghe Dương Tiếu Thiên giải thích, như đã hiểu ra gật đầu.
Suy nghĩ kỹ cũng đúng, không nói đến việc ngưng khiếu rất khó khăn, cho dù là bản thân võ đạo truyền thừa, cũng có bao nhiêu truyền thừa biến mất trong lịch sử trường hà, Cấm Tiên Cốc truyền thừa cổ võ nhất mạch, có thể có truyền thừa tương đối đầy đủ đã hiếm thấy vô cùng rồi.
"Vậy hiện tại ngươi đã cô đọng bao nhiêu huyệt khiếu?"
"Không nhiều, tiểu chu thiên ngưng khiếu viên mãn, đại chu thiên ngưng khiếu chín mươi bảy ."
"Nga, quả thật không nhiều."
Vân Phàm cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, dù sao huyệt khiếu trong đại chu thiên, tổng cộng có tới hai trăm năm mươi hai.
Ai ngờ Dương Tiếu Thiên nhất thời sầm mặt lại, cơ hồ gầm hét lên: "Ngươi. . . Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ! Đó là lão tử khiêm nhường thôi, không phải do lão tử kém cỏi! Võ đạo tông sư bình thường, tiểu chu thiên viên mãn sẽ trực tiếp bắt đầu ngưng tụ thiên cương, trùng kích vào thiên vị, mà ta muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, nếu không phải đại chu thiên ngưng khiếu thuật chỉ có chín mươi chín, lão tử còn muốn đem đại chu thiên luyện thành viên mãn toàn bộ!"
Thấy Dương Tiếu Thiên kích động như thế, Vân Phàm cảm thấy ngạc nhiên hỏi: "Nếu ngưng khiếu thuật trân quý như vậy, sao ngươi lại cho ta?"
"Dĩ nhiên có nguyên nhân. . ."
Dương Tiếu Thiên bình phục tâm tình chút ít, sau đó nói: "Thứ nhất là vì ta thấy ngươi rất thuận mắt; thứ hai là vì ngươi có võ đạo chi tâm, ta hi vọng sau này có thể dốc toàn lực đánh một trận với ngươi; thứ ba là vì ta muốn giới thiệu ngươi tới Cấm Tiên Cốc, bất kể ngươi có đồng ý hay không, trước hết làm cho ngươi thiếu ta một cái ân tình, sau này muốn ngươi hỗ trợ các loại, khẳng định ngươi sẽ không cự tuyệt đâu!"
Lời của Dương Tiếu Thiên vừa bình thản vừa chân thành, Vân Phàm có thể cảm nhận được thiện ý cùng thẳng thắng của đối phương. Mặc dù nguyên nhân cuối cùng của đối phương rất thực dụng, nhưng hắn cũng không hề chán ghét.
Chỉ có bỏ ra mới có hồi báo, Vân Phàm chưa từng nghĩ tới chuyện nhận không chỗ tốt của người khác, ân tình này hắn cam tâm tình nguyện thiếu nợ.
"Đem ngưng khiếu thuật của ngươi cho ta, không cần hỏi qua sư môn ư?"
Đối với nghi vấn của Vân Phàm, Dương Tiếu Thiên không thèm quan tâm nói: "Nếu bọn họ biết được, Cấm Tiên Cốc chúng ta có thể lôi kéo được một vị võ đạo thiên tài, sợ rằng nằm mơ cũng vẫn cười đấy! Cần gì phải hỏi ý rườm rà. . . Chỉ tiếc, ngươi là tiên vũ đồng tu, nếu không nói không chừng tương lai còn có thể thừa kế cổ võ nhất mạch chúng ta!"
". . ."
Vân Phàm khẽ lắc đầu nhẹ nhẹ, cảm thấy Dương Tiếu Thiên đã nghĩ quá nhiều rồi, hắn không nghĩ mình là thiên tài, nhiều lắm chỉ là chăm chỉ hơn so với người khác đôi chút mà thôi.
Trêu đùa mấy câu, vẻ mặt Dương Tiếu Thiên ngược lại ngưng trọng: "Thật ra võ đạo thế giới cũng không phải coi trọng đồ vật của mình như ngươi tưởng tượng đâu. Thuở đầu của nhân tộc, các vị tiền bối không có kinh nghiệm chiến đấu, cần liên tục thử và tìm hiểu, vì vậy mọi người đồng tâm hiệp lực mới khai sinh ra võ đạo truyền thừa."
"Khi đó võ giả tiền bối, trong lòng không mang tạp niệm, chỉ luôn luôn tâm niệm làm sao mới có thể làm cho nhân tộc thêm cường đại. Nhưng võ đạo bản thân cực hạn, cộng thêm lòng người ích kỷ và tham lam, dần dần mới sinh ra môn phái, phân chia cao thấp."
"Có lẽ có võ giả rất ích kỷ, không muốn chia sẻ kinh nghiệm hay độc môn bí kỹ của mình, nhưng cũng có rất nhiều võ giả hi vọng võ đạo có thể phồn vinh thịnh vượng, mà ước nguyện ban đầu của Cấm Tiên Cốc chúng ta, chính là hi vọng có một ngày, thiên hạ bố vũ, người người như rồng."
". . ."
Vân Phàm nghe rất thật tình, không khỏi dâng lên cảm xúc kính nể.
Dương Tiếu Thiên buồn bã thở dài nói: "Đáng tiếc võ đạo vốn là thủ đoạn sát phạt, không phải người có đại trí tuệ đại nghị lực làm sao có thể khống chế được. Mà trước khi tiên đạo xuất hiện, thời khắc võ giả còn cường thịnh, đã có một loại thuyết pháp lưu truyền, hiệp giã dùng võ loạn cấm, ác đồ dùng võ gây họa, để tránh cho những kẻ có tâm thuật bất chánh học được võ đạo cao thâm, họa loạn thế tục, mới sinh ra nhiều hạn chế như thế."
Vừa nói, Dương Tiếu Thiên bước tới vỗ vỗ bả vai Vân Phàm: "Ngươi có đại nghị lực đại trí tuệ, ngươi tâm thẳng trì chính, thủ chặt bản tâm, đây cũng là nguyên nhân mà ta yên tâm đem « Chu Thiên Tinh Thần Ngưng Khiếu Thuật » giao cho ngươi. Ta hi vọng, sau này ngươi cường đại, còn có thể giữ vững ý niệm chánh nghĩa, xích tử chi tâm."
". . ."
Vân Phàm yên lặng gật đầu, Dương Tiếu Thiên lại nói: "Mặt khác, ta muốn nói một chút về Thánh Địa chuyện tình. . ."
"Thánh Địa? !"
Vân Phàm bất giác nhíu mày, lúc trước hắn từng nghe Thiên Hà nói, đệ tử của Thánh Địa đã tới một lần, muốn dẫn hắn trở về Thánh Địa, nhưng mà Phương lão tiền bối thấy những người này thái độ ác liệt, mà hắn còn đang hôn mê bất tỉnh, cho nên đuổi đối phương trở về. Nhưng Vân Phàm trong lòng hiểu rõ, người của Thánh Địa khẳng định còn có thể tới tìm mình gây chuyện.
"Vân Phàm, người của Thánh Địa cho dù đáng ghét, nhưng không phải địch nhân của ngươi."
Dương Tiếu Thiên giọng nói trầm tĩnh nói: "Hiện tại tầm nhìn của ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa biết, địch nhân chân chính của nhân tộc không phải ở chỗ này, mà ở nơi sâu nhất trong Cấm Đoạn sơn mạch."
"Ma họa sao?"
Nghe Vân Phàm nói, Dương Tiếu Thiên có chút ngạc nhiên: "Ách, ngươi biết ma họa sao?"
Vân Phàm càng nhíu chặt chân mày, ánh mắt xa xăm nói: "Ta từng ở nhất phẩm hương cư gặp được một vị thư sinh, hắn mời ta uống một chén rượu, ta thấy được một trường hạo kiếp phủ xuống. . . Hắn nói với ta, đây là quá khứ, cũng là tương lai, tương lai sẽ trở nên như thế nào, còn muốn phải xem bản thân chúng ta."
"Xem ra ngươi đã gặp được cao nhân."
Dương Tiếu Thiên khóe miệng hơi buồn khổ: "Ngươi căn bản không thể nào biết đến, nhân tộc chúng ta vì sinh tồn trên phiến đại lục này, đã phải trả một cái giá lớn đến mức nào đâu."
". . ."
"Quên đi, hiện đang nói với ngươi mấy chuyện này còn quá sớm, cũng quá nặng nề, khi nào ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, ngươi sẽ dần dần biết hết thảy mọi chuyện."
Nói xong xuôi, Dương Tiếu Thiên lấy ra một khối lệnh bài huyền thiết, thả vào trên tay Vân Phàm: "Đây là Huyền Vũ Lệnh của Cấm Tiên Cốc chúng ta, ngươi hãy nhận lấy, có lẽ sau này có thể miễn cho ngươi một chút chuyện phiền toái không cần thiết."
"Cảm ơn."
Vân Phàm không khách khí, trịnh trọng thu hồi lệnh bài.
. . .
Sau một hồi nói chuyện, sắc trời đã tối.
Sau khi Vân Phàm từ biệt Dương Tiếu Thiên, tự mình rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.