Bất Diệt Thánh Linh

Chương 70: Phụng Thiên chi nữ




Cổ Dịch cùng Túc Không nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, tựa hồ căn bản không có để Thiên Khung thánh nữ ở trong mắt.
Mà Thiển Y vẫn luôn trầm mặc nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Đối mặt nhiều cường giả như vậy, Thiển Y không có chút nắm chắc nào thoát vây mà ra, nhất là dưới tình huống mang theo Vân Mục cùng Đông Lai, nàng phải phân ra càng nhiều tinh lực đi chiếu cố hai người.
Xem ra, không thể tránh né một hồi tranh đấu rồi.
. . .
"Đại Càn Thánh Địa đệ nhất thánh tử Tô Vô Kế, ra mắt Thiên Khung thánh nữ."
Tô Vô Kế đầu đội kim quan, mặc thanh y ngân bào, nhìn qua không chỉ khí thế bức người mà càng mang theo vài phần cao quý cùng thận trọng. Trên người hắn không thấy chút kiêu ngạo nào của thánh tử, mà chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, trong ánh mắt mang theo vài phần hòa nhã, lộ ra một chút thâm thúy cùng cơ trí.
Khí chất như thế, trong mâu thuẫn lại tràn ngập hài hòa, làm cho người ta khó có thể quên.
So sánh lại thì nữ tử trẻ tuổi bên người Tô Vô Kế khác hẳn, tuyệt đẹp lạnh lùng, cao cao tại thượng, ngạo khí lồ lộ trong ánh mắt.
"Ngươi chính là thánh nữ Thiên Khung đến nơi đây? Nhìn chẳng ra sao cả, là nữ nhân mù."
Nữ tử xinh đẹp lạnh lùng nói câu đó khiến không khí xung quanh nhất thời đọng lại tới cực điểm.
Thánh nữ chính là thánh nữ, mặc dù là thánh nữ của nước khác nhưng thân phận địa vị vẫn còn đó và không chấp nhận một chút khinh nhờn nào.
Chỉ có điều, nghe nữ tử xinh đẹp lạnh lùng khinh thị, vốn Thiển Y nên xuất thủ nhưng không có vọng động, thậm chí trên mặt không có một chút phẫn nộ nào, tựa hồ lời đối phương nói không liên quan đến mình.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng nữ tử xinh đẹp lạnh lùng xem nhẹ Thiển Y thêm vài phần, cho rằng đối phương nhát gan sợ phiền phức, không dám động thủ.
"Tâm Oánh sư muội, không được vô lễ."
Tô Vô Kế ngữ khí nhẹ nhàng hòa nhã khiến cho người ta có một cảm giác như cây gặp gió xuân : "Thiên Khung thánh nữ, vị này chính là đệ tam thánh nữ của Đại Càn Thánh Địa chúng ta -Nguyễn Tâm Oánh, vừa rồi có chỗ thất lễ, mong Thiên Khung thánh nữ không lấy làm phiền lòng."
". . ."
Thiển Y không có phản ứng gì, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Nguyễn Tâm Oánh thấy đối phương không để ý đến mình, trong lòng không khỏi tức giận, ánh mắt lộ ra hàn ý nhàn nhạt.
"Hừ!"
Hừ lên một tiếng kiêu căng, Nguyễn Tâm Oánh nói thẳng: "Vô Kế sư huynh, việc gì nói nhiều với nó như vậy, trực tiếp bắt mang về thánh địa là được, nếu như trì hoãn Tiên Võ đại hội thì các sư tôn sẽ mất hứng ."
"Tâm Oánh sư muội, an tâm một chút chớ nóng, Đại Càn ta chung quy là nước có lễ nghi, nên có cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu."
Tô Vô Kế nói vài ba câu trấn an hạ Nguyễn Tâm Oánh, sau đó chuyển sang nói với Thiển Y: "Thiên Khung thánh nữ, Thánh Chủ mệnh hai người chúng ta mời các hạ đến Đại Càn Thánh Địa làm khách, chẳng biết ý Thiên Khung thánh nữ thế nào?"
"Dối trá!"
Thiển Y lạnh nhạt phun ra hai chữ, mặt không có cảm xúc gì: "Lễ nghi của Đại Càn Thánh Địa các ngươi chính là cường thế như thế? Sai người vây ở nơi này, tiếp theo lấy thế áp người , cuối cùng ta nếu không theo liền mạnh mẽ động thủ bắt người?"
Tô Vô Kế cũng không buồn bực, khẽ cười cười: "Kỳ thật điều này không coi là dối trá, chính là một loại khách khí, Thiên Khung thánh nữ cũng có thể coi đó là thủ đoạn tiên lễ hậu binh. Đương nhiên, nếu Thiên Khung thánh nữ có thể đáp ứng lời mời của Thánh Chủ thì chúng ta tất nhiên sẽ không động thủ với khách nhân."
"Nếu ta cự tuyệt thì sao?"
Thiển Y hỏi lại một câu, Tô Vô Kế bất đắc dĩ thở dài: "Tại hạ phụng mệnh mà đến, cho nên mặc dù biết có chút ép buộc, nhưng cũng không thể không mạnh mẽ động thủ, đem các hạ mang về thánh địa."
"Các ngươi muốn bắt ta? Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?"
Ánh mắt Thiển Y lạnh lùng và nói với vẻ mặt hờ hững: "Đệ tử tứ đại thánh địa hành tẩu đại lục, thế lực các nơi không được vô cớ cản trở, lại càng không được ngầm gia hại. Đây là quy củ được lập ra lúc mới sáng tạo thánh địa, chẳng lẽ Đại Càn Thánh Địa các ngươi muốn khiến cho nhiều người tức giận? Hay là muốn khiêu khích Thiên Khung đế quốc?"
"Thiên Khung thánh nữ nói sai rồi. . ."
Ngữ khí của Tô Vô Kế vẫn bình thản như cũ: "Đầu tiên, ta không muốn gia hại các hạ, chỉ muốn mời các hạ đến Đại Càn Thánh Địa ta làm khách, điều này không tính là vi phạm quy định của tứ đại thánh địa đúng không? Thứ hai, không phải chúng ta vô cớ cản trở, mà các hạ vốn là con cháu của Phong gia nhưng lại đào thoát gia tộc, bỏ đi quốc tịch, chính là phản nghịch của Phong gia. . . Đại Càn cổ quốc ta luôn luôn chú trọng tôn ti thứ tự, hành vi đại nghịch bất đạo của các hạ đã chạm đến điểm mấu chốt của Đại Càn ta, mặc dù chúng ta mạnh mẽ bắt người thì Thiên Khung Thánh Địa cũng chưa chắc chiếm được một chữ ‘ lý ’."
"Thật không."
Thiển Y đột nhiên nở nụ cười, cười đến có chút lạnh lẽo: "Không hổ là đệ nhất thánh tử của Đại Càn Thánh Địa, lưỡi đàn hồi như lò xo, nói ba hoa chích chòe, nếu tiếp tục cho ngươi nói tiếp chỉ sợ ngay người chết cũng có thể sống lại nhé! Đáng tiếc, ta không phải người chết, cũng không ngốc, mục đích thực sự của các ngươi chắc là muốn muốn lợi dụng thân phận của ta đổi lấy càng nhiều chỗ tốt đúng không?"
Tô Vô Kế lắc lắc đầu không có trả lời, ngược lại tự nói một mình: "Trong mười đại thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa chỉ có Phụng Thiên Thánh Nữ mù hai mắt, tên là Thiển Y, Tô mỗ có nói sai không?"
"Ngươi nói đúng."
Tâm thần Thiển Y khẽ run rẩy, đặc biệt khi nghe hai chữ "Phụng Thiên" thì hai mắt không linh thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Phụng Thiên, là tế dâng thiên ý, đây là vận mệnh của nàng, cũng là sứ mệnh của nàng.
Tô Vô Kế nhìn đối phương, lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc: "Thiển Y thánh nữ, ý của phụng thiên chắc ngươi cũng biết rõ, nhìn qua vô cùng phong cảnh, nhưng là từ nay về sau thân bất do kỷ. Ý Thánh Chủ là hy vọng ngươi có thể trở về Đại Càn ta, trở thành thánh nữ của Đại Càn Thánh Địa ta, có Đại Càn Thánh Địa che chở, cho dù là Thiên Khung Thánh Địa cũng không dám làm gì ngươi."
"Ha hả, nói thật dễ nghe, Thánh Chủ các ngươi còn không phải vì muốn từ trên người ta tìm được một vật do trời ban thưởng."
"Hoàn toàn khác nhau!"
Tô Vô Kế khuyên: "Ít nhất Đại Càn là cố thổ của ngươi, ít nhất ngươi có thể nhận tổ quy tông, làm rạng rỡ gia tộc. . . Ngươi cần thứ gì thì nhất định Thánh Chủ sẽ tìm mọi cách thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
"Nhận tổ quy tông? Làm rạng rỡ gia tộc?"
Thiển Y bỗng nhiên thất thần, hai mắt không linh hiện lên một chút bi thương.
Cuối cùng, nàng vẫn lắc đầu: "Sư tôn có ân tái sinh ta, cho nên ta mới có thể cam tâm tình nguyện trở thành Phụng Thiên chi nữ, ta sẽ không phản bội Thiên Khung Thánh Địa ."
Tô Vô Kế còn muốn khuyên bảo thì Nguyễn Tâm Oánh đột nhiên ngắt lời: "Vô Kế sư huynh, không cần nói vô nghĩa với nữ nhân này nữa, cứ bắt nàng trước rồi nói sau!"
Thiển Y cũng nói: "Nhiều lời vô ích, một khi các ngươi muốn bắt ta, vậy động thủ đi, để ta nhìn xem thực lực Đại Càn Thánh Địa các ngươi."
"Thiển Y tỷ tỷ. . ."
Vân Mục đang muốn nói chuyện thì Thiển Y khoát tay áo ngắt lời nói: "Các ngươi không cần lo lắng, tránh ra xa một chút, miễn cho bị lan đến."
Vân Mục tự biết không thể giúp cái gì nên cũng không nói lời nào, miễn cho Thiển Y phân tâm.
Đông Lai che Vân Mục ở sau người, trong lòng âm thầm lo lắng.
Tiên võ hai đại thế lực, lại có thêm thánh tử thánh nữ thánh địa, nhìn kiểu gì cũng không thấy Thiển Y chút phần thắng nào.
"Làm ra vẻ, để ta đến gặp ngươi trước!"
Một tiếng hét to vang lên, chỉ thấy chín tinh tiên linh dựa vào thượng phẩm hồn bảo, cùng sự gia trì của thượng phẩm tiên thuật vọt về phía Thiển Y!
Mọi người nhìn lại thấy người xuất thủ đúng là tả phó minh chủ Bành Việt Trạch.
. . .
————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.