Bất Diệt Thánh Linh

Chương 60: Giết tới trầm lặng




Sinh mệnh và tôn nghiêm, thứ nào quan trọng hơn đây?
Trong lòng của Vân Phàm, sinh mệnh và tôn nghiêm đều quan trọng, nhưng có đôi lúc cả hai thứ này đều không có ý nghĩa gì.
Ngay trong giây lát Vân Phàm nắm lấy tiểu đao, khí tức trên người nhất thời thu liễm. Tựa như toàn bộ lực lượng, toàn bộ sát ý, đều tập trung trên đầu ngón tay của hắn, hội tụ ở trên ba tấc phong mang, muốn đem hết thảy mọi thứ trước mắt san bằng!
Sài Thiệu Kiệt ánh mắt ngưng tụ, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương.
Nếu như nói Sài Thiệu Kiệt sợ Vân Phàm, cũng không hẳn là chính xác. Dù sao trong mắt một vị Thiếu soái, Vân Phàm chỉ là một kẻ đơn độc không nơi nương tựa, chỉ là một tên tiểu tử quê mùa thực lực cũng không có bao nhiêu mạnh mẽ. Người như thế làm sao có thể làm cho hắn sợ được? Chẳng qua là hắn không muốn chứng kiến nhất chính là tiểu đao trên tay của Vân Phàm, mặc dù bề ngoài đây chỉ là một thanh tiểu đao hết sức tầm thường, nhưng hắn hiểu rõ, đây là một thanh tiểu đao lấy mạng người.
Hai người đứng cách nhau chỉ hơn mười trượng, Sài Thiệu Kiệt không tin Vân Phàm tại khoảng cách gần như thế có thể thất thủ được. Nếu không phải hắc bạch nhị lão đứng ở hai bên, hắn thật sự không dám ngang nhiên như thế đối diện với Vân Phàm.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến ta sao?"
"..."
"Ngươi có từng nhớ ta đã từng nói với ngươi, thiên kim chi tử tọa bất thùy đường chứ."
"..."
Thấy Vân Phàm chỉ lẳng lặng nhìn mình, Sài Thiệu Kiệt không khỏi nhíu mày.
Lúc đầu, mục đích mà Sài Thiệu Kiệt tới đây, chính là muốn tự tay giết chết đối phương, đồng thời cũng chém tâm ma của bản thân mình. Nhưng tới lúc này chân chính đối diện với người mà hắn vẫn muốn tìm, trong lòng đột nhiên lại muốn rút lui.
Sài Thiệu Kiệt là một kẻ thông minh đồng thời cũng rất cảnh giác, nhưng người càng thông minh bao nhiêu càng dễ nghĩ ngợi nhiều bấy nhiêu. Nghĩ quá nhiều lại dễ dàng làm cho người ta mất đi dũng khí đối mặt với những chuyện khó lường, càng thêm khó có thể đột phá được bức tường vô hình cản trở trong tâm linh.
Vân Phàm càng thong dong bình tĩnh, Sài Thiệu Kiệt càng không dám mạo hiểm. Huống chi, hắn hoàn toàn không cần phải mạo hiểm. Trên tay hắn có ba mươi vạn đại quân, hắn cũng không tin không bắt được một tên tiểu tử. Chỉ cần đối phương cuối cùng chết trước mặt mình, tâm ma trong lòng cũng có thể tiêu tan.
Trong lòng suy tính như thế, Sài Thiệu Kiệt tâm tình tức giận cũng dần dần tan biến, ngược lại nhìn Vân Phàm lạnh lẽo, giống như đang nhìn một người chết vậy . Mà càng buồn cười hơn, Sài Thiệu Kiệt nhất thời cũng chưa biết việc phong linh hoàn của Vân Phàm đã phục sinh, nếu không hắn không thể nào bình tĩnh như thế được.
"Tiểu tử, lần trước coi như ngươi mạng lớn, có thể sống sót được đến giờ... Nhưng lần này, ta tuyệt đối không cho ngươi một chút cơ hội nào đâu!"
Vừa nói chuyện, Sài Thiệu Kiệt ngự long câu lui đến phía sau, cho đến đằng sau quân trận, hắc bạch nhị lão vẫn đứng hai bên.
Cùng lúc đó, biên quân nhanh chóng tiến lên đem Vân Phàm bao vây chặt chẽ.
Đối với hành động rút lui của Sài Thiệu Kiệt, người trong Lưu Sa thành vừa xem thường vừa khinh bỉ, thậm chí còn mở miệng chửi ầm lên, nhưng đều không cảm thấy Sài Thiệu Kiệt làm thế có gì sai cả, so với sự vọng động của Vân Phàm, Sài Thiệu Kiệt rõ ràng càng thêm lý trí.
"..."
Vân Phàm nắm lấy tiểu đao không có ném ra, hắn có thể cảm nhận được hai vị lão giả bên cạnh Sài Thiệu Kiệt vô cùng cường đại, tương tự như tiên viện tả ty nghiệp Hoằng Văn Nho ngày đó làm cho hắn cảm thấy áp lực, cho nên hắn không xuất đao, bởi vì đối phó với địch nhân vừa giảo hoạt vừa cường đại như Sài Thiệu Kiệt, hắn sẽ không có cơ hội để xuất đao thứ hai.
Cho dù như thế, Vân Phàm vẫn không lùi bước.
"Giết!"
"Giết —— giết —— giết —— "
Quân đội chiến trận biến chuyển, binh lính giống như thủy triều cuồng bạo lao về phía Vân Phàm, sát khí đằng đằng, mang theo ý vị huyết tinh nồng đậm.
...
Có chút đạo lý, chưa chắc sẽ hiểu.
Có chút đạo lý, chưa chắc cần hiểu.
Nếu không thể lui bước, vậy thì... giết đi!
"Ông ~~~ "
"Hô hô hô! ! !"
Khí thế chợt bộc phát, một cỗ sát ý nồng đậm trong cơ thể Vân Phàm bộc phát, khí tức cuồng bạo nhất thời tràn ngập cả thiên địa.
Hoang man! Thê lương! Thô bạo!
Cảm nhận được khí tức như thế, mọi người chung quanh không khỏi động dung, cho dù là hắc bạch nhị lão bên cạnh Sài Thiệu Kiệt cũng nhíu chặt chân mày. Bọn họ hiện tại cuối cùng có chút thấu hiểu, tại sao đường đường là một vị Thiếu soái, lại lao sư động chúng như thế để đối phó với một tên tiểu tử vô danh, thậm chí không tiếc điều động cả đại quân. Chỉ dựa vào khí thế trên người kẻ này, cũng đã không kém một chi quân đội!
Hơn nữa, không giống với khí tức giết chóc máu tanh của quân đội, trên người Vân Phàm bộc phát là sát ý thuần khiết, phảng phất nhất niệm sinh, nhất niệm tử, không phải giết người mà giết người!
"Oành!"
Vân Phàm đánh một quyền, trực tiếp đánh xuyên qua ngực một tên binh lính gần nhất, trong mắt ánh lên nét bi thương.
Hắn nhớ khi xưa phụ thân từng nói, chiến trường mới là kết cục tốt nhất của quân nhân, nơi đó có chiến hữu của họ, có vinh diệu của họ, còn có mộ bia của họ, có thể để cho hậu thế nhớ tới tên của họ. Nhưng mà đám binh lính này không thể chết trên chiến trường, cuối cùng lại chết trên tay của mình, không có giá trị, không có vinh diệu, thậm chí ngay cả tên cũng không có.
Sợ hãi! Dữ tợn! Mịt mờ! Thống khổ!
Lần lượt từng khuôn mặt xa lạ, mang theo sự không cam lòng mà ngã xuống.
Vân Phàm không biết nên hình dung sinh mệnh trân quý cùng đê tiện như thế nào! Hắn không biết, cho nên hắn không muốn suy nghĩ nữa. Hắn chỉ biết rằng chính mình phải sống sót, chính mình có lý do phải sống.
Thân hình mở ra, Vân Phàm không lùi mà tiến tới, đánh sâu vào trong quân, giết càng thêm mãnh liệt.
"Oành!"
"Oành —— oành —— oành —— "
Mỗi quyền lấy đi một mạng, huyết nhục tung tóe, máu tanh tràn ngập!
Chỉ trong chốc lát, đã có bốn năm người tử vong.
Vân Phàm giống như hổ giữa bầy dê, càng giết càng kịch liệt!
Sài gia quân chính là dùng giết chóc nổi danh, ở trước mặt Vân Phàm không hề có khả năng chống cự.
Trong tình huống hỗn loạn như thế, đừng nói tới chiến trận phối hợp, muốn duy trì trận hình cơ bản nhất trong quân đội cũng đã cực kỳ khó khăn, nếu không phải binh lính nơi đây là tinh anh trong tinh anh, tố chất tâm tính mạnh mẽ, sợ rằng giờ phút này đã sớm chạy trốn hỗn loạn rồi.
Cho nên nói đôi khi chém giết sinh tử, không phải cứ nhiều người là tốt.
...
"Đã đánh rồi! Đã đánh rồi!"
"Mau đoán xem, cuối cùng ai sẽ thắng?"
"Ngươi đang nói nhảm cái gì thế? Tiểu tử kia đánh giết có giỏi hơn nữa, có khả năng giết được ba mươi vạn đại quân sao?"
"Ách, cũng đúng! Vậy chúng ta thử đoán xem tiểu tử kia có thể kiên trì được bao lâu, giết được bao nhiêu người."
"Hắc hắc, không bằng chúng ta đánh cuộc xem, nếu người nào thua phải tới hồng lâu mời khách!"
"Đánh cuộc thì đánh cuộc, tiểu tử này có thể cứng đối cứng với Sài gia quân, nói không chừng có chỗ dựa cũng nên, hơn nữa nghe nói hắn chiến đấu trên sát đấu trường nửa tháng liền, nhất định là có bản lãnh... Cho nên ta cược hắn có thể giết năm trăm người. "
"Nhiều như vậy a? ! Không thể nào! Hắn không phải tiên linh sư, cùng lắm thì ba trăm người."
"Ta cũng nghĩ thế, ta cược bốn trăm."
"Còn ta nữa, ta cược hai trăm người."
"Ta đoán phải được ba trăm năm mươi."
...
Trên tường thành, cả đám người náo động, không khí càng thêm nhốn nháo.
Bên trong Lưu Sa thành, mấy chục vạn người chen chúc, càng có không ít tiểu thương đem bảo vật lấy ra, chiếu rõ khung cảnh chiến đấu ngoài thành.
Dùng lực lượng một người, đối kháng với mấy chục vạn đại quân... Chiến đấu kịch liệt như thế, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi!
Thấy một màn máu tanh thô bạo, càng khơi dậy sự cuồng dã trong lòng mỗi người, ai nấy đều gào thét cổ vũ điên cuồng! So với đơn độc chiến đấu trong sát đấu trường, ngoài thành hỗn chiến tựa như càng dễ kích động tâm tình của bọn hắn hơn.
...
"Giết!"
"Giết —— giết —— giết —— "
Lại là một đợt quân xung phong, đem thân ảnh Vân Phàm bao phủ bên trong.
"Oành!"
"Oành —— oành —— oành —— "
Từng quyền từng quyền, nối tiếp nhau đánh tới.
Binh lính ngã xuống, Vân Phàm từng bước tiến về phía trước, phía sau là thi thể la liệt tạo thành một con đường máu. Mà địa phương hắn muốn đi tới, chính là chỗ đứng của Sài Thiệu Kiệt, không có người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
Mười người... Hai mươi người... Ba mươi người...
Một trăm người... Hai trăm người... Ba trăm người...
Trên tường thành, âm thanh hò hét cũng dần dần trở nên an tĩnh.
Bên trong Lưu Sa thành, không khí cũng trầm tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.