Bất Diệt Thánh Linh

Chương 54: Thế lực tề tụ




"Lão gia tử! Đồng Đồng! Các ngươi cuối cùng cũng tới rồi!"
Thiên Hà đi tới trước mặt Phương Lôi cung kính thi lễ, sau đó hướng về phía Phương Đồng nhếch miệng cười cười.
"Mập mạp chết bầm! Nhận được truyền tin của ngươi chúng ta lập tức đến ngay, như thế nào, coi như vừa kịp lúc chứ?"
Phương Đồng đắc ý ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy tình hình nơi đây, không khỏi nhăn mặt cau mày. Trên cổng thành xuất hiện cửu tinh chí cường giả, có đông đảo cao thủ của Thập Nhị đồng minh, tán tu một phương rõ ràng là rơi vào hoàn cảnh cực xấu.
"Thiên Hà, Đồng Đồng, các ngươi lui xuống trước đi."
Phương Lôi hướng về phía hai người nói, sau đó quay sang hướng Vân Phàm nói: "Vân Phàm tiểu hữu, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, hiện tại tiền bối cảm thấy thế nào?"
Vân Phàm suy yếu lắc đầu, trong mắt lộ ra huyết quang nhè nhẹ.
Cho đến lúc này, Vân Phàm còn lo cho chuyện của người khác, Phương Lôi đối với hắn hảo cảm càng tăng thêm mấy phần, cho nên cười nói: "Nhờ phúc của tiểu hữu, độc linh đã được luyện hóa hoàn toàn rồi, hơn nữa thân thể cùng thần hồn cũng khôi phục không sai biệt lắm, đang nghĩ hoạt động gân cốt một chút."
"Độc linh ảnh hưởng tới bổn nguyên, tiền bối còn cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."
"Được, chờ giải quyết chuyện nơi đây, lão đầu sẽ bế quan một thời gian ngắn."
Hai người trò chuyện với nhau không để tâm tới người khác, không khí quái dị khó nói thành lời.
Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đường đường đệ tử Thánh Địa, cư nhiên bị người khác coi thường như thế .
"Các hạ là ai? Lại dám nhúng tay vào công việc của đệ tử Thánh Địa!"
Văn Nhân Nguyệt Cầm lạnh giọng quát lớn, thần hồn lực thử dò xét đảo qua thân thể lão giả này, lại để cho nàng cảm thấy bí hiểm.
"Sao? Các ngươi là đệ tử Thánh Địa?"
Phương Lôi nghe vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên, trong mắt tăng thêm vài phần kiêng kỵ.
Không giống Vân Phàm làm việc trực tiếp, Phương Lôi sống đến cái tuổi này, tự nhiên hiểu thấu rất nhiều nhân tình thế sự, cũng biết Thánh Địa khổng lồ ra sao, căn bản không phải thế lực mà hắn có thể chống lại, nhất là sau khi gia tộc gặp nạn, bọn họ giống như một đám chuột trốn tránh khắp nơi, trong lòng đã sớm mất đi ý chí và phong mang như lúc ban đầu.
So sánh ra, người của Thập Nhị đồng minh ngoại trừ khiếp sợ, cũng không có gì ý khác, bởi vì Thánh Địa đối với bọn họ mà nói, quá mức cao không thể chạm tới.
Mà Lương Khâu đám tán tu lại kinh hãi không thôi, trong bụng bắt đầu sinh thối ý.
Trong mọi người, sợ rằng chỉ có Chiêm Hùng là hưng phấn nhất.
Hắn còn tưởng rằng Tiêu Dật Long hai người chẳng qua là người của tiên đạo tổng minh, mặc dù thân phận cao quý, nhiều nhất cùng Tả Phi không sai biệt lắm. . . Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ tới, đối phương lại là đệ tử Thánh Địa, hơn nữa xem tu vi hẳn là tương đối xuất chúng trong Thánh Địa. Nếu như mình có thể kết giao một chút, mặc dù làm hạ nhân nghe bọn họ sai sử, thành tựu sau này tuyệt đối không thể hạn chế.
Trong lòng suy tính rõ ràng, ánh mắt Chiêm Hùng nhìn về phía hai người càng nóng bỏng hơn rất nhiều.
"Các hạ cũng đã biết, thức thời thì mau tránh sang một bên, đừng nên mắc sai lầm. . ."
Thấy Phương Lôi giống như có chỗ cố kỵ, Văn Nhân Nguyệt Cầm cao ngạo liếc nhìn đối phương nói: "Tiểu tử kia vì tư dục bản thân, tổn hại đại cục của nhân tộc, tàn nhẫn sát hại sứ giả của tiên đạo tổng minh, phạm vào tội lớn, ai dám bao che cho người này chính là cùng tội! Bọn ta đệ tử Thánh Địa tự có trách nhiệm giám sát thế tục, người này đại nghịch bất đạo, phải bắt lại phế bỏ tu vi, giao cho tiên đạo tổng minh xử phạt!"
Tổn hại đại cục, đại nghịch bất đạo, phế bỏ tu vi. . .
Thanh âm của Văn Nhân Nguyệt Cầm dị thường chói tai, từng lời giống như một cây châm, hung hăng đâm vào trong lòng Lương Khâu đám tán tu, kích thích thần kinh của bọn hắn, ngay cả người của Thập Nhị đồng minh cũng thấy khó thừa nhận , thậm chí đáy lòng dâng lên trận trận lạnh lẽo.
Nữ nhân này thật sự quá độc ác? !
Phải có bao nhiêu thâm cừu đại hận, mới có thể hãm hại một người như thế? Có thể tưởng tượng, một khi định ra tội danh như thế, chắc chắn vĩnh viễn không thể trở mình, trên đời đều là địch, quả thực chính là vạn kiếp bất phục!
". . ."
Không có tức giận, không có sợ hãi, không có cúi đầu, càng không có tuyệt vọng, Vân Phàm chẳng qua lẳng lặng nhìn hai người trên tường thành , không một ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Khẩu khí thật lớn! Tâm địa thật độc ác!"
Phương Lôi tiếp tục nói, mang theo vẻ khinh thường nồng đậm: "Lão phu tu hành đến nay đã hơn một trăm năm, thiên phú thường thường, cơ duyên miểu miểu, có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không phải dựa vào ngoại lực, lại càng không phải nhờ Thánh Địa, cho nên ngươi không cần phải đem thân phận của mình tới uy hiếp lão phu. Không sai, lão phu rất cố kỵ thế lực của Thánh Địa, nhưng cũng không đồng nghĩa là lão phu sợ các ngươi. . ."
Vừa nói chuyện, một con cửu tinh linh thứu lao ra khỏi phong linh không gian, xuất hiện tại đỉnh đầu Phương Lôi: "Nói gì Thánh Địa đại biểu chánh nghĩa, đại biểu công lý, giám sát thiên hạ? Lão phu chỉ muốn hỏi xem, Phương mỗ tộc nhân chịu bao gian khó, vì sao không thấy Thánh Địa thực hiện chánh nghĩa? Tạ Tống hai đại tiên đạo thế gia diệt tộc, tại sao không thấy các ngươi thi hành công lý? Hiện tại còn ra bộ diễu võ dương oai, lão phu thấy thật là ghê tởm!"
". . ."
Chung quanh yên lặng, không khí ngưng trọng đè nén ở trong lòng mỗi người.
Mọi người vốn tưởng rằng Phương Lôi sẽ lùi bước, không ngờ vị lão giả này đồng dạng là người cứng rắn, hơn nữa còn là cửu tinh chí cường giả.
"Đám cuồng đồ các ngươi, dám bất kính đối với Thánh Địa, quả thực đại nghịch bất đạo!"
Không đợi Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm mở miệng, Chiêm Hùng đã tiến tới một bước, thất tinh xích viêm hùng xuất hiện tại bên cạnh, bộ dạng như muốn lao tới.
Thất tinh xích viêm hùng dĩ nhiên không thể nào so sánh cùng cửu tinh linh thứu, nhưng Chiêm Hùng chỉ muốn tỏ rõ thái độ, cũng không tính toán lao lên, hơn nữa hắn cũng không dám lao lên.
"Tán Tu minh Dư Hương, bái kiến hai vị đại nhân."
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện tại trên tường thành.
Ngay sau đó, hơn vạn tu sĩ hạo hạo đãng đãng thẳng tiến nam thành đại nhai.
"Tán Tu minh đã tới, Thiên Võ minh chúng ta làm sao có thể không đến tham gia náo nhiệt? Ha ha ha —— "
Trong tiếng cười điên dại, hơn vạn võ giả hùng hổ vọt tới nam thành đại nhai, đem lộ khẩu phụ cận hoàn toàn phong tỏa.
Lúc này, một gã trung niên nam tử khôi ngô bất phàm từ trong đám người đi ra, hắn chính là Minh chủ Thiên Võ minh Hầu Vũ Dương.
"Tiểu tử, chính là ngươi phế con ta sao?"
Hầu Vũ Dương nhìn Vân Phàm đầy bất thiện, tà tà cười nói: "Vốn nghĩ sau khi thủ thành sẽ tìm ngươi tính sổ , không ngờ ngươi lại giết sứ giả tiên đạo tổng minh , vọng tưởng tạo ra Lạc Nhật thành nội loạn, còn đắc tội với đệ tử Thánh Địa, quả thực sợ chính mình chết chưa đủ nhanh sao!"
Dư Hương thở dài, ánh mắt phức tạp nói: "Các hạ làm Dư Hương có chút bội phục, đáng tiếc ngươi không nên sát hại sứ giả của tiên đạo tổng minh, lại càng không nên đối nghịch đệ tử Thánh Địa."
Hai thế lực lớn tham gia, làm cho tán tu nhất phương lâm vào bối rối.
Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm đưa mắt nhìn nhau, mắt lộ ra vẻ vẻ hài lòng , trong lòng rất đắc ý.
Tán tu nhất phương, chỉ là một đám đám ô hợp, căn bản không đáng để lo, duy nhất để cho bọn họ kiêng kỵ chính là lão đầu tử đột nhiên xuất hiện vừa rồi.
Cửu tinh chí cường giả, bộc phát ra lực lượng kinh khủng chí cực, dù Tiêu Dật Long là đệ tử Thánh Địa, cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn áp chế đối phương. Hiện tại có đông đảo cao thủ kiềm chế, Tiêu Dật Long tự nhiên tin tưởng mười phần.
"Ai! Thế gian này còn có công lý hay không?"
Phương Lôi đau khổ cười một tiếng, trong lòng mất mác mê võng, có cảm giác bị đè nén cùng buồn bực nói không ra lời. Gia tộc gặp nạn, hắn cũng chỉ cảm thấy tức giận thống khổ, mà giờ khắc này, hắn thực sự vô lực tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.