Bất Diệt Thánh Linh

Chương 52: Cực Đạo võ quán




Bạch Hổ thành hữu nhai hoàn toàn vắng bóng con người, khắp nơi đều là cỏ dại.
Hơn hai mươi năm trước, nơi này đã từng là con phố đông đúc nhất Bạch Hổ thành, mỗi ngày đều có vô số võ giả vì mộ danh mà tìm tới, tất cả chính là vì nơi đây có một tòa học viện võ đạo nhân khí hưng thịnh, đại danh đỉnh đỉnh —— Cực Đạo vũ viện.
Nhưng hơn mười năm trước, Viện chủ của Cực Đạo vũ viện tỷ thí cùng người khác, vô ý trọng thương, suy giảm tới gân cốt... Từ đó về sau, danh vọng của Cực Đạo vũ viện đã không còn như trước.
Rồi sau đó, bị Huyền Minh vũ viện cùng Kim Cương vũ viện chèn ép , Cực Đạo vũ viện dần dần suy bại, môn hạ đệ tử người thì chết, kẻ thì ly tán, cuối cùng rơi xuống hàng ngũ võ quán, hơn nữa cường giả cũng thưa thớt vô cùng.
Đến hôm nay, có rất ít người nhắc tới cái tên "Cực Đạo vũ viện", thậm chí những người nghe qua cái tên này cũng đã không nhiều.
...
Nghe nam tử râu ria này kể chuyện, Thiển Y mấy người cũng nhiễm cảm xúc ưu tư, trên thế gian làm gì có số mệnh trường thịnh không suy, thiên địa còn chưa chắc có thể trường tồn, huống chi những người tu hành.
Trong ánh hoàng hôn, một nhóm bốn người đi tới trước một cái cổng.
Hai bên cửa có hai con sư tử bằng đồng uy vũ bất phàm, đáng tiếc phía trên đã loang lổ màu xanh, mà con sư tử bên trái càng mất đi một mắt.
Cửa gỗ sơn hồng cao bằng ba người vốn làm cho người ta cảm thấy đại khí tráng lệ, nhưng giờ nước sơn đã phai màu, gỗ mục lốm đốm, phản chiếu thành cảnh tượng đổ nát thê lương.
Ở hai bên cửa lớn, chia ra treo một đôi câu đối sơn vàng.
Bên phải viết "Thiên địa diễn vô cực" .
Bên trái viết "Võ đạo định càn khôn" .
Ở phía trên xà ngang, có nửa khối bảng hiệu tàn phá, gắn đầy mạng nhện, phía trên chỉ có hai chữ "Cực Đạo", hiển nhiên một nửa còn lại đã bị người khác đánh bay.
Cực Đạo, cực võ chi đạo.
Đây là một loại võ giả tinh thần trong tâm, trong võ, trong đạo.
Chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản, cũng không khó tưởng tượng tổ sư sáng lập ra Cực Đạo vũ viện là một bậc hiền tài giỏi đến cỡ nào. Đáng tiếc chính là huy hoàng trong quá khứ không thể trường tồn tới tận bây giờ.
...
"Đây... Nơi này chính là Cực Đạo vũ viện sao! ?"
Đông Lai trợn mắt há mồm nhìn tòa học viện võ đạo tan hoang trước mắt, trong lòng tràn đầy cảm giác như trên trời dưới đất.
Từng là học viện võ đạo đệ nhất của Bạch Hổ thành, bây giờ đã suy bại đến mức này sao, nếu không phải tận mắt chứng kiến, sợ rằng rất khó có người tin tưởng chuyện này là thật!
Vân Mục cũng hết sức sững sờ, đập vào mắt toàn là một mảnh tàn phá suy tàn, làm gì còn nửa điểm dấu vết của học viện võ đạo chứ.
Thiển Y mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng dựa vào cảm giác cường đại, nàng cũng có thể cảm nhận được không khí trầm lặng trong Cực Đạo vũ viện, cơ hồ không có lấy nửa điểm sinh khí .
Nam tử râu ria mặt không chút thay đổi nói: "Sớm đã nói nơi đây không còn là vũ viện rồi, chẳng qua là võ quán nho nhỏ mà thôi... Ách, có lẽ hiện tại còn không thể tính là võ quán ấy chứ!"
Dứt lời, nam tử râu ria đẩy ra cửa lớn, bước vào học viện võ đạo.
"Đại sư huynh trở về rồi!"
Thấy nam tử râu ria trở về, năm hài tử không lớn không nhỏ chạy đến bên cạnh hắn, mừng mừng rỡ rỡ hô to gọi nhỏ.
Trong năm đứa bé này có hai cô bé, ăn mặc đều rất đơn sơ, nhưng năm đứa nhỏ này đều cắt tóc ngắn ngang tai, nhìn qua mạnh khỏe tràn đầy sinh lực.
"Đến đây nào, lần này sư huynh kiếm được chút tiền nhỏ, để cho mấy tiểu tử ngươi được ăn mặn rồi."
Nam tử râu ria từ trong túi quần áo sau lưng lấy ra đủ loại đồ ăn, có đồ chơi bằng đường, có điểm tâm ngọt, có tô cao, có hương quả, còn có một tảng thịt nướng thật lớn.
Thấy nhiều đồ ăn ngon như thế, năm đứa bé nhất thời sáng mắt, nước miếng chảy ròng ròng.
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, những thứ này đều cho các ngươi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn ..."
Nam tử râu ria mặc dù có chút lôi thôi, nhưng nụ cười rất rực rỡ, cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể không hề che giấu nội tâm của mình.
Chỉ bất quá Đông Lai cùng Vân Mục chứng kiến, cảnh tượng như vậy ngược lại càng chua xót khó nói thành lời. Bởi vì, những thứ trong tay của nam tử kia đều dùng tiền của Thiển Y để mua, coi như là chi phí dẫn đường.
Mà phần lớn thời gian, nam tử này đều đấu võ với người khác để kiếm tiền, thường xuyên mang đầy thương tích.
"Thiển Y tỷ tỷ, bọn họ thật đáng thương..."
Vân Mục lặng lẽ kéo ống tay áo của Thiển Y, tựa hồ cực cảm thông với hoàn cảnh của Cực Đạo vũ viện.
Thiển Y nhíu nhíu lông mày, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Vân Mục nói: "Bọn họ từ trước đến giờ không cần sự thương hại, bởi vì bọn họ rất kiên cường... Mặc dù hiện tại có chút gian khổ, nhưng bọn họ vẫn cố gắng bền bỉ mà sống. Cho nên sẽ có một ngày nào đó bọn họ đạt được những gì mà mình mong muốn."
"Nha."
Vân Mục như hiểu như không gật đầu, tâm tình bỗng nhiên có chút trầm trọng .
...
"Thì ra các hạ chính là đại sư huynh của Cực Đạo võ quán, thất kính thất kính."
Thiển Y cười nhẹ nhàng, bộ dáng không hề ngạc nhiên chút nào. Ngay từ lúc ở tửu lâu nàng đã cảm giác được tâm tình của nam tử này khác thường, nói rõ đối phương tất nhiên có quan hệ mật thiết nào đó với Cực Đạo vũ viện.
"Thủ đoạn kiếm tiền không quang minh chính đại, thật sự khiến các vị chê cười rồi."
Nam tử râu ria cười khan mấy tiếng, trịnh trọng ôm quyền chấp lễ nói: "Tại hạ là Cực Đạo môn hạ, truyền nhân đời thứ mười hai Yến Vô Hồi, cũng là quán chủ hiện tại của Cực Đạo võ quán, bái kiến chư vị."
Lúc tự báo họ tên, khí tức lôi thôi trên người nam tử này cũng bay biến, trong mắt lộ ra mấy phần tinh quang.
Dừng một thoáng, lại nghe Yến Vô Hồi hỏi tiếp: "Cực Đạo võ quán chúng ta đã suy bại nhiều năm, các sư huynh đệ đã rời khỏi rất lâu rồi, hôm nay chỉ còn lại ta cùng mấy tên tiểu tử này trông nom nơi đây, bình thường rất ít có người lui tới, không biết chư vị tìm võ quán chúng ta có việc gì? Chắc chắn không phải là bái sư học nghệ đúng không?"
Thiển Y nói thẳng: "Chúng ta tới đây để tìm người."
"Tìm người sao?"
Yến Vô Hồi hiếu kỳ nói: "Còn có người nào đến chỗ này ư?"
Thiển Y gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta có một vị bằng hữu qua một thời gian ngắn nữa sẽ tới nơi này, cho nên chúng ta muốn tới đây trước để chờ hắn xuất hiện."
"Cái... chuyện này là sao?"
Yến Vô Hồi cảm thấy đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không rõ đối phương muốn nói cái gì: "Các ngươi muốn ở lại chỗ này? Ngươi... Các ngươi không có bệnh đấy chứ?"
"Ngươi mới có bệnh ấy!"
Vân Mục trợn mắt nhìn Yến Vô Hồi, người sau vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, coi như ta có bệnh, các ngươi muốn ở lại cũng được, dù sao võ quán còn rất nhiều phóng trống, bất quá các ngươi phải tự lo ăn uống, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Thấy Thiển Y hỏi tới, Yến Vô Hồi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: "Dù nói thế nào nơi này cũng là võ quán, các ngươi ở khách sạn còn phải hao tốn tiền nong, cho nên... Cho nên cần chút phí ăn ở các loại, không tính là quá đáng chứ?"
"Phốc xuy!"
Vân Mục cười ra thành tiếng, lấy tiền thì cứ nói lấy tiền, một đại nam nhân lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy, thật sự buồn cười.
Đông Lai không khỏi trợn mắt ngạc nhiên, ngay cả Thiển Y cũng mỉm cười.
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân đột nhiên hướng về phía ngoài cửa gào thét, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam một nữ đi vào từ cửa lớn.
"Các ngươi tới đây làm gì! ?"
Thấy người vừa tới, sắc mặt Yến Vô Hồi thâm trầm, trong mắt hiện lên tức giận bi thống .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.