Bất Diệt Thánh Linh

Chương 47: Nam Cung lão tổ




Nam bộ biên cảnh vốn là nơi nhuộm đầy máu tanh.
Sói kết bầy hoành hành khắp chốn, lá đỏ tung bay.
Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Nam Cung gia, cũng là nơi mà tần suất thú triều nhiều nhất trong biên cảnh.
Nam Cung gia nội đường, ánh đèn hơi mờ mờ.
Lúc này, một lão phụ nhân tóc trắng xoá nằm phía trên của xích đu, lẳng lặng đung đưa chiếc ghế, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Xích đu chuyển động phát ra từng tiếng kẽo kẹt chói tai đến lạ thường.
Lúc này, một lão nhân đầu tóc khô vàng cẩn thận đi tới gian phòng, cung kính đứng ở bên người lão phụ nhân.
"Lão tổ tông, ngươi ngồi như thế đã ba ngày ba đêm rồi, kính xin người hãy bảo trọng thân thể. Ngươi chính là trụ cột của Nam Cung gia, nếu ngươi có điều gì bất trắc, sợ rằng Nam Cung gia cũng sẽ lụi tàn. Nếu để cho Hàn Yên tiểu thư dưới suối vàng có biết, cũng không hi vọng lão tổ tông tự hành hạ bản thân như thế này đâu."
Nghe thấy lão nhân khuyên nhủ, ngón tay của lão phụ nhân khẽ run rẩy, chậm rãi đứng dậy.
Nam Cung đời đời trấn thủ biên cảnh thiên nguyên, sát nghiệt sâu nặng, đàn ông thưa thớt, vì vậy Nam Cung các đời đều do nữ tử quản lý mọi chuyện.
Thân là lão tổ tông của Nam Cung gia, tu vi của Nam Cung Tầm đã đạt tới thần hải chi cảnh, đừng nói ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, kể cả ba năm như thế cũng không có chuyện gì.
Vấn đề là Nam Cung Tầm vì cái chết của Nam Cung Hàn Yên, tâm tình cũng trở nên buồn bã vô cùng. Mà nàng là trụ cột của Nam Cung gia, cảm xúc của nàng đương nhiên ảnh hưởng tới mọi người trong thế gia này.
Vị lão nhân kia chính là đại quản gia của họ Nam Cung, đã phụng dưỡng bốn đời chủ mẫu, hắn lo lắng nếu lão tổ tông cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ Nam Cung gia tất nhiên sẽ rơi vào khốn cảnh, vì vậy mà tâm tình cũng bất an.
"Phía ngoài hiện tại thế nào rồi?"
Nghe lão tổ tông hỏi thăm, lão quản gia vội vàng đáp lời: "Phía ngoài không có biến cố gì lớn lắm, chính là trường tôn cùng tam phòng tranh chấp tương đối gay gắt, mà mấy bên khác chỉ đang quan sát. . ."
"Quan sát ư? Muốn xem náo nhiệt sao? Hừ hừ!"
Nam Cung Tầm lạnh giọng nói: "Đám tiểu tử ngu ngốc kia suốt ngày chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, nếu không phải bị phong cách hành xử của bọn chúng ảnh hưởng, Yên nhi cũng chẳng đến nỗi như ngày hôm nay. Tự cho rằng mình tính toán tường tận quá thông minh, kết quả chọc vào loạn nghịch hung đồ, cuối cùng cũng phải bỏ mình!"
"Lão tổ tông nói thế cũng không chính xác!"
Đại quản gia cười khổ nói: "Trong nhà thiên tử còn có cảnh cốt nhục tương tàn, trong thế gia quyền thế thì tranh quyền đoạt lợi cũng rất bình thường. Hàn Yên tiểu thư vốn luôn thông tuệ hơn người, lần này gặp nạn chỉ là đánh giá sai thực lực đối phương mà thôi. Không ai có thể ngờ được một tiểu tử quê mùa không có danh tiếng gì lại có thể dễ dàng chém chết cửu tinh cường giả, đối kháng với tiên đạo đại năng."
"Đúng thế! Sai lầm nhất thời, lại đánh đổi bằng tánh mạng. . ."
Nam Cung Tầm càng thêm thương tâm, sau đó nói: "Đại soái thì sao? Hắn hiện tại đang làm gì thế?"
"Đại soái đã triệt hồi binh lực, tạm thời không muốn hành động thiếu suy nghĩ."
"Không có sao? Là không dám mới đúng! Thật là một kẻ vô dụng, nữ nhi của mình chết đi, hắn lại không dám đánh một cái rắm."
Nam Cung Tầm tức giận vỗ mạnh vào ghế dựa, đem nó đánh thành bụi phấn.
Đại quản gia vội vàng khuyên giải nói: "Lão tổ tông bớt giận, đại soái có lo lắng của đại soái, nếu chỉ vì thù riêng mà xua quân đánh tới, đại thần trong triều sẽ nghĩ thế nào? Hoàng Đế sẽ nghĩ thế nào? Huống chi chuyện lần này còn liên quan tới thánh địa, thánh địa tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
"Hừ!"
Nam Cung Tầm mặt như sương lạnh nói: "Nam Cung có kiêu ngạo của Nam Cung, nợ máu của Nam Cung gia ta, tự nhiên phải do Nam Cung gia tự mình giải quyết."
"Vậy lão tổ tông dự định thế nào?"
Nếp nhăn trên mặt đại quản gia chen chúc lại với nhau: "Tên loạn nghịch Vân Phàm kia không phải bình thường, cho dù lão tổ tông tự mình xuất thủ, sợ rằng cũng không có bao nhiêu phần thắng, nếu như lão tổ tông có chuyện gì, Nam Cung gia sẽ rơi vào cục diện chia năm xẻ bảy. . ."
"Đủ rồi!"
Nam Cung Tầm phất tay cắt lời của đối phương. Lãnh đạm nói: "Trưởng lão thánh địa cũng phân ra làm ba bảy loại khác nhau, lực lượng một mình ta có lẽ không bắt nổi tên tặc tử loạn nghịch kia, nhưng mà có người có thể. . ."
Dừng một chốc lát, Nam Cung Tầm xoay người đi ra khỏi phòng: "Lão thân đi ra ngoài một chuyến, ngươi giúp lão thân quan sát đám người rảnh rỗi kia đi."
Thanh âm dần xa, đại quản gia vẫn còn chưa kịp phản ứng, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
. . .
————————————
Một phía khác của biên cảnh, có một tòa thành tên Phiền.
Đây là biên thành do tổ tiên Phiền gia đích thân xây dựng, cũng là căn cơ của Phiền gia .
Trong phủ đại soái, canh gác sâm nghiêm.
Hôm nay Phiền Trọng nằm một mình trên giường, toàn thân quấn vải trắng, khí tức hết sức yếu ớt.
"Lô sư huynh? Ngươi. . . vì sao ngươi lại tới nơi này?"
Phiền Trọng mở hai mắt ra, chỉ thấy một hán tử tóc ngắn đang ngồi ở bên cạnh mình.
"Phiền sư đệ, ngươi thật sự quá mức hồ đồ rồi!" Lô sư huynh thở dài lắc đầu nói: "Nếu như lần này không phải là ta đi ngang qua biên cảnh thuận tiện ghé thăm ngươi một chút, thân công phu của ngươi cũng đã bị người ta phế đi rồi."
". . ."
Phiền Trọng nét mặt đau khổ nhưng cũng không mở miệng biện giải.
"Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, lần này Phiền gia các ngươi làm việc thật lỗ mãng. . ."
Lô sư huynh thấy Phiền Trọng có bộ dạng như thế, cũng không muốn nhiều lời kích thích đối phương, giọng nói hòa hoãn nói: "Nhưng ta cũng hiểu được đây không phải bản ý của ngươi, ở trong gia thế như vậy, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ . Chẳng qua ngươi ngàn lần vạn lần không nên tới gây chuyện với Vân Phàm."
"Cái gì! ?"
Phiền Trọng tâm tình kích động, thân thể cố gắng chống đỡ gượng dậy, vết thương truyền đến từng trận đau như cắt: "Dương sư huynh! ? Dương sư huynh đã ở biên cảnh sao? ! Vân Phàm là người mà Dương sư huynh để ý ư? !"
Lô sư huynh gật đầu nói: "Dương sư huynh đi Cấm Đoạn sơn mạch có nhiệm vụ khác, lần này ta tới đây chính là vì hiệp trợ cho hắn . Mà Vân Phàm không chỉ là thiếu niên tông sư, hắn còn được Dương sư huynh chú ý, là hạt giống muốn dẫn vào Cấm Tiên Cốc chúng ta, mặc dù ngươi không phải là đệ tử nội môn của Cấm Tiên Cốc, nhưng ngươi cũng có quan hệ không ít, tương lai ngươi bảo Dương sư huynh làm sao đối mặt với người ta đây?"
"Đúng. . . Thật xin lỗi Lô sư huynh."
Phiền Trọng xấu hổ cúi đầu, hắn có thể cường thế, có thể kiêu ngạo, nhưng đối với mấy vị sư huynh trong Cấm Tiên Cốc, hắn lại kính trọng từ tận đáy lòng, nhất là đệ nhất truyền nhân của Cấm Tiên Cốc Dương Tiếu Thiên.
Lô sư huynh cười nói: "Mà sát tâm nặng như Vân Phàm, ngươi có thể còn sống đã là quá may mắn rồi."
"Hắn là một võ giả chân chính. . ."
Phiền Trọng nhớ lại tình hình lúc đó, trong mắt vẫn mang theo vài phần sợ hãi: "Có lẽ nể tình ta là võ giả, mới tha cho ta một mạng!"
Lô sư huynh lại thở dài nói: "Võ đạo tinh thần ý chí không thể dung nửa điểm quanh co, trên người của ngươi có quá nhiều ràng buộc, sợ rằng sau này khó có thể tiến bộ nổi, thật sự đáng tiếc a!"
Nghe Lô sư huynh nuối tiếc, Phiền Trọng đờ đẫn nói: "Nếu ta đã lựa chọn Phiền gia, vậy thì ta sẽ không hối hận. Từ nay về sau ta sẽ ở lại biên cảnh, trấn thủ một phương, ma luyện võ đạo ý chí của mình, những chuyện tranh danh đoạt lợi. . . Nhiều năm như vậy, ta cũng mệt mỏi quá rồi."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì thật tốt, nói không chừng sau này vẫn còn hi vọng."
Lô sư huynh vỗ vỗ bả vai Phiền Trọng, trấn an nói: "Trạng thái bây giờ của ngươi không tốt, còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Chuyện nơi này đã xong, ta cũng nên lên đường rồi."
"Sư huynh có thể ở thêm một chút được không?"
Đối với Phiền Trọng giữ lại, Lô sư huynh khẽ lắc đầu nhẹ, lần này hành trình hung hiểm, nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.
Lời còn chưa dứt, người đã đi xa, chỉ còn lại Phiền Trọng lẳng lặng trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.