Bất Diệt Thánh Linh

Chương 43: Lấy thương đổi thương




"Chết! Chết —— "
"Giết —— giết —— giết —— "
"Lên! Lên! Lên!"
"Ác a!"
...
Trên khán đài, không khí càng thêm nhiệt liệt, có người reo hò cổ vũ cho Đinh Ngạo, có người lại trợ uy cho Vân Phàm. Nhưng cơ hồ không hề có người nào cho rằng Vân Phàm có thể thắng lợi, ngay cả Nhiếp Trần đám người cũng nghĩ như thế, dù sao võ giả cùng tiên linh sư có bản chất hoàn toàn khác biệt.
"Tiểu tử, đã thấy chưa? Đây là thế giới mà tiên đạo vi tôn, võ giả vĩnh viễn chỉ là thứ làm nền mà thôi, không được tính là gì!"
"..."
"Không nói gì sao? Đinh mỗ rất thích chơi đùa với những kẻ cứng đầu cứng cổ như ngươi, hắc hắc!"
"..."
Nghe Đinh Ngạo cuồng ngôn, Vân Phàm trầm mặc.
Tiên đạo có lẽ vô cùng mạnh mẽ, nhưng Vân Phàm cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được tiên đạo cao quý cỡ nào. Tiên đạo cao thủ mà hắn từng chứng kiến, phần lớn đều là những kẻ độc ác, không phân biệt thị phi.
Vân Phàm không có quan niệm truyền thống tiên đạo vi tôn, cũng chưa từng chân chính đặt chân vào tiên đạo thế giới, cho nên ở trong lòng hắn không hề phân biệt tiên phàm, nếu có thì chỉ có phân chia tốt xấu. Tốt chính là tốt, sẽ không vì thân phận thấp hèn mà thay đổi. Mà xấu chính là xấu, cho dù thân phận cao quý đến nhường nào thì cũng không bao giờ thay đổi được.
Huống chi, được lão quỷ chỉ điểm cùng với những ngày qua tôi luyện trên đài sinh tử, Vân Phàm dần dần cảm nhận được một điều, võ đạo chưa chắc đã kém hơn so với tiên đạo.
...
"Oành!"
Cự kiếm lại chém tới, Vân Phàm hai chân chậm chậm ngừng lại, cả người giống như mũi tên rời cung bắn ra xa xa, giãn cách cự ly với tiểu kiếm. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm chín thanh tiểu đao của hắn, nếu có tiểu đao nơi tay, ở cự ly gần như thế, hắn có thể uy hiếp được Đinh Ngạo, ít nhất có thể giảm bớt thế công của đối phương.
Chỉ tiếc thời điểm Vân Phàm rơi xuống sơn nhai, toàn bộ đồ vật trên người đã bị nước sông cuốn đi mất rồi.
"Oành!"
"Oành! Oành! Oành!"
Một kiếm nối tiếp một kiếm, thế công của cự kiếm càng lúc càng gia tăng. Đinh Ngạo rõ ràng mang tâm thái muốn chơi đùa với Vân Phàm, không ra tay toàn lực. Hắn rất thích nhìn bộ dạng đối phương tuyệt vọng từng điểm từng điểm, sau đó hối hận, cầu xin tha thứ.
"Xuy!"
"Ba ba!"
Tốc độ của kiếm tăng nhanh, Vân Phàm tránh né không kịp, mũi kiếm vô tình chém rách vai của hắn, lưu lại một vết thương thật sâu, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, nhỏ vào đài sinh tử.
...
"Thấy máu! Tiểu tử kia chảy máu rồi!"
"Ác a!"
"Tiếp tục lên a...!"
"Tiếp tục —— tiếp tục —— tiếp tục —— "
Mấy trăm trận tỷ đấu, đây là lần đầu tiên Vân Phàm chảy máu, nhất thời kích thích mọi người ngồi trên đài, ngay sau đó lại là từng đợt gào thét thất thanh.
"Nhiếp thủ lĩnh, Vân Phàm huynh đệ sắp không chịu đựng được nữa rồi. "
Lão Hắc không chớp mắt nhìn lên đài sinh tử, không khỏi lo lắng thay cho Vân Phàm.
"Đúng vậy Nhiếp thủ lĩnh, chúng ta phải nghĩ biện pháp nhanh một chút!"
Hà mập mạp đôi mắt mong đợi nhìn Nhiếp Trần, người sau cau mày không phản ứng giống như đang suy tính chuyện gì.
Lúc này Mục Hồng Nương bỗng nhiên mở miệng nói: "Lão Nhiếp, giờ phút này mà ngươi vẫn sĩ diện như vậy hay sao? Huynh đệ nhà mình sắp chết, lại còn không chịu van cầu ta? Đây chính là nghĩa khí huynh đệ mà ngươi vẫn hay nhắc tới sao? Mất đi vị huynh đệ này của ngươi, xem ngươi có thể vui vẻ thoải mái được hay không ."
"Câm miệng!"
Nhiếp Trần quát lớn, sắc mặt khẽ hiện lãnh: "Những năm qua sống trong Lưu Sa thành, lão tử có từng cần thể diện bao giờ chứ? Nếu quả thật cần thiết, đừng nói xin ngươi, ta đem mạng ta cho ngươi có đáng là gì?"
"Ta... Ta muốn mạng ngươi làm gì, người ta chỉ muốn kích thích ngươi một chút mà thôi."
Bị quát lớn một tiếng, Mục Hồng Nương chẳng những không tức giận , ngược lại lộ ra một tia tư thái nữ nhân hiếm thấy, cúi đầu nắm nắm vạt áo, ra vẻ vô cùng oan ức.
Nhìn cảnh như vậy, Nhiếp Trần vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài nói: "Có một số việc các ngươi không hiểu được, Vân Phàm huynh đệ không phải là thiếu niên bình thường, từ khi hắn quyết định lên đài, ý chí của hắn, tâm niệm của hắn, đã không cho phép hắn lùi bước. Chúng ta có cứu được hắn, vậy thì con đường võ đạo kiếp này của hắn chỉ sợ cũng sẽ dừng tại đây. Nếu hắn đã mang quyết tâm không sống thì chết , như vậy chúng ta... phải tôn trọng hắn."
"Tôn trọng?"
Mục Hồng Nương ngẩng đầu, liếc Nhiếp Trần khinh thường: "Chẳng lẽ bởi vì một câu tôn trọng, lại trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị Đinh Ngạo tiểu tử đánh chết sao? Ngươi có phải đàn ông hay không, nói ra những lời vô tình như thế chứ? Thật không rõ người vô tình vô nghĩa như ngươi, tỷ tỷ ban đầu để ý ngươi vì điểm kia, thế nhưng..."
"Đủ rồi!"
Nhiếp Trần đứng dậy, toàn thân tản ra lạnh lùng, nơi nào còn nửa điểm bất cần đời bộ dạng: "Vân Phàm huynh đệ tính mệnh là lão tử đích thân cứu, nếu bọn họ thật sự dám hạ tử thủ, lão tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đinh Ngạo tiểu tử này!"
"Hừ!"
Mục Hồng Nương lại quay mặt đi, trong mắt lóe lên nước mắt.
"Cô nãi nãi, Nhiếp thủ lĩnh chúng ta thật không phải người như vậy..."
Hà mập mạp cũng không muốn chứng kiến cảnh này, vội vàng khuyên giải nói: "Thật ra thì Nhiếp thủ lĩnh chúng ta những năm này vẫn rất khổ tâm, vẫn tự trách mình. Đừng nhìn bộ dạng bên ngoài của hắn bất cần vô tâm như vậy, nhưng mỗi lần hắn uống rượu say đều khóc..."
Lão Hắc cũng phụ họa nói: "Không chỉ vậy, hắn còn có một lần uống rượu say tại hồng lâu, lại còn ôm lấy cái cột, còn..."
"Lão Hắc, mập mạp chết tiệt, không nói nhảm các ngươi sẽ chết a! ? Cút sang một bên cho lão tử.”
Nhiếp Trần đá vào mông của mập mạp, nét mặt càng thêm tối sầm.
"Phốc xuy!"
Mục Hồng Nương nín khóc mà cười, sau đó bộ dạng căng thẳng nhìn về phía đài sinh tử.
Nhiếp Trần hung hăng trừng mắt lườm mập mạp cùng lão Hắc, sau đó lại ngồi xuống quan sát.
...
...
Trên đài sinh tử, kiếm ảnh bay ngang!
Vân Phàm mặc dù bị áp chế, nhưng ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh, không thấy nửa điểm lo lắng hoặc nao núng. Hắn biết mình tránh né như vậy khẳng định không phải là biện pháp, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ bị thế công của đối phương phá vỡ, phải nghĩ biện pháp khác mới được.
"Tiểu tử, nếu như ngươi quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ, Đinh mỗ có thể nghĩ đến việc tha cho ngươi một mạng, dĩ nhiên... vẫn phải lưu lại cho ngươi một chút nhắc nhở ."
Đinh Ngạo cười lạnh lùng, trong tay không có ý tứ lưu tình. Trong lòng hắn đã nghĩ kỹ, cho dù đối phương cầu xin tha thứ, chính mình cũng sẽ chặt đứt tứ chi của đối phương, để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Đã thật lâu hắn chưa chơi đùa vui vẻ như thế.
"Ba ba!"
Chỉ chốc lát sau, trên lưng Vân Phàm lại bị một kiếm chém xuống, máu tươi nhuộm đỏ áo.
Nếu tránh không khỏi, vậy thì trực tiếp xông tới đi!
Vân Phàm tâm thần ngưng tụ, cường đại ý chí quán chú toàn thân.
"Ong ong ~~~ "
Cự kiếm rơi xuống, lần này Vân Phàm không hề né tránh, một quyền đánh tới giống như sẵn sàng liều chết!
Quyền thế như núi, ý chí như thiên!
Húc nhật đông thăng, muôn hình vạn trạng!
"Ông!"
Một đạo hư ảnh khổng lồ từ sau lưng Vân Phàm dâng lên, mang theo ý cảnh mênh mông cuồn cuộn!
"Oanh!"
Quyền kiếm tương giao, phát ra một tiếng chấn vang.
Mọi người trên khán đài không tự chủ đứng lên, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Vân Phàm lại lấy thân thể huyết nhục, đón đỡ cự kiếm phong mang, còn có chuyện gì ngu ngốc hơn chuyện này chứ?
Nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, Vân Phàm lại không có chết dưới thân kiếm, ngược lại đem cự kiếm đánh văng đi, chẳng qua là nắm tay rách ra trông thấy tận xương!
"Cái gì! ?"
Đinh Ngạo mở trừng hai mắt, cả người sững sờ ở tại chỗ.
"Hô —— "
Thừa dịp Đinh Ngạo ngây người, Vân Phàm xông về phía Đinh Ngạo, hoàn toàn không để ý thương thế của mình.
"Oanh!"
Vân Phàm một quyền nặng nề đánh vào bả vai Đinh Ngạo, người sau bắn ngược về phía sau, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng.
Lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, cách đánh hoàn toàn liều mạng!
"Ngươi... thua."
Vân Phàm nặng nề thở hổn hển, máu trên người phảng phất đọng lại.
Chung quanh khán đài, nhất thời yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.