Bất Diệt Thánh Linh

Chương 41: Cấm kỵ lực




"Là hắn sao! ? Sao hắn có thể mạnh mẽ như vậy! ? Làm sao có thể! ?"
Lộ Minh Phi cùng hai vị trưởng lão nhìn chằm chằm thân ảnh giữa bầu trời, trong lòng tràn đầy ghen tỵ cùng sợ hãi, dị thường phức tạp.
Mấy năm trước, Khương Thừa Tổ khi đó mới vừa tiến vào Thiên Linh tông, mặc dù biểu hiện thiên phú khó ai sánh kịp, nhưng Lộ Minh Phi chưa từng nghĩ người này có tư cách đuổi kịp bước tiến của mình, trở thành kình địch của mình.
Nhưng chưa đầy hai năm, chẳng những Khương Thừa Tổ trở thành cửu tinh cường giả, truyền kỳ thiên kiêu, lại còn sóng vai với Lộ Minh Phi, ẩn ẩn có xu thế vượt qua hắn. Nhưng Lộ Minh Phi vẫn tin tưởng mười phần, cho là bằng vào căn cơ cùng nhân mạch của mình, tất nhiên có thể trở thành tông chủ đời sau của Thiên Linh tông.
Mà hiện tại, Lộ Minh Phi đột nhiên cảm giác mình nực cười đến cỡ nào, Khương Thừa Tổ được nhắc tới như truyền kỳ thiên kiêu này đã hoàn toàn vượt qua chính mình, thậm chí đối với phương còn chưa từng coi mình là kình địch.
Trong lòng nghĩ vậy, Lộ Minh Phi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất thời khó có thể bình phục.
Một người cao cao tại thượng tựa như thiên thần, một kẻ chật vật kém cỏi vùi thân dưới bùn đen.
Vừa nghĩ tới tình cảnh của mình lúc này, Lộ Minh Phi nhất thời cảm thấy chán nản, chính mình cuối cùng không phải là nhân vật chính của thời đại này, mà chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé.
...
Khác với Lộ Minh Phi, Nam Cung Hàn Yên hai mắt lóe lên quang thải, ánh mắt nhìn về phía Khương Thừa Tổ nhiều thêm vài phần khác thường. Mặc dù trong lòng nàng đã có chuẩn bị, nhưng nàng không nghĩ tới, Khương Thừa Tổ lại cường hãn như vậy. Thực lực mạnh như thế, sợ rằng đã vượt xa cửu tinh!
"Cái thế thiên kiêu như thế, mới là nam nhân trong suy nghĩ của Nam Cung Hàn Yên ta, chỉ có hắn có thể xứng đôi với ta!"
Trong lòng vô số ý niệm dâng lên, ánh mắt Nam Cung Hàn Yên khó nén phấn khởi cùng kích động, gương mặt lộ ra đỏ ửng, nụ cười mang theo vài phần thẹn thùng .
...
"Bốn vị tiên minh đạo hữu không sao chứ?"
Khương Thừa Tổ chắp tay đứng trên bầu trời, mắt nhìn xuống hạ phàm, giống như thần linh cao cao tại thượng , để cho người khác trầm trồ, khí thế khó ai sánh kịp.
Vô Hoa tiên tử không dám chậm trễ, vội vàng chắp tay nói: "Vừa rồi đa tạ Tiểu vương gia ra tay cứu giúp!"
"Đúng vậy đúng vậy, mới vừa rồi thật là nguy hiểm, nếu không phải Tiểu vương gia xuất thủ trừng trị hung nhân, bốn chị em chúng ta đã mất mạng rồi."
Thải Phượng tiên tử thành thật nói, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực, cố ý ưỡn ngực, xinh đẹp khả ái, hiển thị rõ tư thái ngạo nhiên.
"Nhị tỷ vừa rồi còn khen Khương tiểu vương gia mà, ân cứu mạng không có gì báo đáp, chẳng bằng nhị tỷ lấy thân đền đáp đi."
Tuyệt Âm tiên tử chen lời trêu chọc, mà Huyễn Hồng tiên tử cười duyên không dứt.
Thấy tình hình này, Nam Cung Hàn Yên sắc mặt âm trầm, trong lòng ghen tức, âm thầm mắng: "Hừ! Một đám yêu tinh dâm đãng, còn dám câu dẫn nam nhân của ta, để xem bổn tiểu thư xử lý các ngươi thế nào!"
"Bốn vị đạo hữu khách khí..."
Khương Thừa Tổ khóe mắt hơi rung động, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Chúng ta đều là tiên đạo nhất mạch, tự nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau, thủ hộ nhân tộc tương lai. Mới vừa rồi theo ta quan sát, người này chẳng những tâm thuật bất chánh, hơn nữa còn tu luyện tà pháp, Khương mỗ làm sao nhẫn tâm nhìn hắn tàn sát đồng đạo."
Vô Hoa tiên tử vẻ mặt nghiêm nghị, lại chắp tay nói: "Tiểu vương gia lòng mang thiên hạ, chí tại cao xa, để cho đám nữ tử chúng ta thật sự bái phục."
"Ha ha, đâu có đâu có..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Khương Thừa Tổ đang muốn khiêm tốn mấy câu, không ngờ trong phế tích có một đạo hắc ảnh phóng lên cao, đánh tới Khương Thừa Tổ!
"Tiểu tử, ngươi muốn chết nhanh hơn sao!"
Khương Thừa Tổ không sử dụng tiên thuật hay hồn bảo, chẳng qua là giơ tay lên nhẹ nhàng nhấn xuống, một đạo lực lượng vô hình trống rỗng ngưng tụ, đem Vân Phàm đánh văng xuống trên mặt đất.
"Oành!"
Vân Phàm chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, một cổ lực lượng cường đại ngăn chặn hắn, phảng phất thiên địa uy thế, để cho hắn cảm thấy không thể kháng cự.
"Vù vù vù vù! ! !"
Hô hấp nặng nề, bộ ngực chập chùng liên tục, mồ hôi toàn thân rơi như mưa, hắc bạch cương y bám vào bên ngoài cơ thể cũng bị áp chế, biến thành mỏng manh hơn nhiều.
"Ngươi tên là Vân Phàm phải không?"
Khương Thừa Tổ mắt nhìn xuống Vân Phàm bên dưới, nhàn nhạt cười nói: "Khương mỗ còn hi vọng ngươi là một một đối thủ không tệ, đáng tiếc Khương mỗ đoán sai rồi, thì ra thủ đoạn bàng môn tà đạo của ngươi không thể kéo dài, hơn nữa đối với thân thể thật nhiều tổn hại, tương lai thành tựu cũng sẽ có hạn."
"..."
Vân Phàm trầm mặc không nói, chẳng qua chầm chậm gắng sức đứng lên.
"Quỳ xuống đi tiểu tử!"
Khương Thừa Tổ hơi nhíu chân mày, hắn ghét nhất chính là loại người có cốt khí: "Quỳ xuống, thừa nhận tội của mình, Khương mỗ có thể tha cho ngươi một mạng, bất quá sẽ phế đi một thân tà công của ngươi."
"..."
Vân Phàm vẫn trầm mặc, lưng thẳng chống đỡ uy áp của đối phương, mặc dù đầu gối bị thương, cũng không cong tới nửa phần.
Thấy một màn như thế, tu sĩ chung quanh có cảm xúc vô cùng phức tạp.
Đây là một thiếu niên kiên cường, đây là một thiếu niên bất khuất, mặc dù trên tay mang đầy nợ máu, cũng không người nào có thể phủ nhận ý chí cùng cốt khí của hắn.
...
"Tình hình lão Đại không ổn rồi! Bỗng nhiên ở đâu ra một tên rắm thối như thế chứ? Ghê tởm!"
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chúng ta quá yếu, căn bản không thể giúp được gì."
Thấy Vân Phàm bị Khương Thừa Tổ áp bách, Thiên Hà đám người lo lắng vạn phần, nhưng dựa vào thực lực của bọn họ, căn bản không phải đối thủ của Khương Thừa Tổ.
Thiên Âm lão quái cùng Lãnh Thiền Tử nhìn nhau nhìn một chút, không nhịn được lắc đầu, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Trên cửu tinh, chính là lực lượng vượt xa khỏi tiên đạo, nắm trong tay thiên địa lực lượng, mượn thiên địa quy tắc, đây chính là đại năng, đây chính là chênh lệch!
Tu sĩ mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng sức lực cũng sẽ cạn kiệt, chỉ có phiến thiên địa này là vô cùng vô tận.
...
————————————
"Vân Phàm tiểu tử, thực lực của người này đã vượt qua cửu tinh, chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ, không bằng rút lui trước đi! ?"
Thanh âm của Tà Thần vang lên ở trong đầu Vân Phàm, nó vốn cho là mình sắp vô địch, không ngờ đột nhiên xuất hiện một mãnh nhân, ép nó tới mức không thể trở tay.
"Có thể lui sao?"
Vân Phàm trong lòng yên lặng đáp lại, không khỏi nghĩ tới Thiên Hà đám người, chính mình có thể rút lui, vậy bọn họ làm sao bây giờ?
Tà Thần nóng nảy mất bình tĩnh nói: "Hiện tại làm sao nghĩ nhiều như thế được, cùng lắm chờ sau này thực lực trở nên mạnh mẽ, chúng ta trở về cứu bọn họ, Nhân tộc các ngươi không phải có câu nói, giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt hay sao..."
"..."
Vân Phàm không trả lời, hôm nay gặp phải cường địch liền lùi bước, sau này gặp phải địch nhân mạnh hơn, chính mình vẫn sẽ lùi bước hay sao.
Cảm ứng được tâm tư của hắn, Tà Thần tức giận nói: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi... Ngươi ngàn lần vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, không thể sử dụng cấm kỵ lực lượng, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu đựng nổi, thọ nguyên sẽ càng ngắn hơn!"
Vân Phàm yên lặng nói: "Dương Tiếu Thiên nói rất đúng, võ giả chúng ta, không cầu trường sinh, chỉ tranh thoáng chốc. Người khác chửi ta nhục ta thì làm sao bây giờ? Ta nên đánh hắn! Đánh hắn! Đánh chết hắn!"
"Ba !"
Một bước tiến lên trước, khí thế của Vân Phàm chợt bộc phát!
Tóc đen biến thành huyết sắc, hai mắt dần dần tinh hồng, mi tâm sinh ra một đạo huyết ấn nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.