Bất Diệt Thánh Linh

Chương 27: Bách Hoa lâu




"Xin hỏi đại gia, tới Bách Hoa lâu tại thành tây đi đường nào?"
"Bách Hoa lâu? Tiểu tử, ngươi tới chỗ đó làm gì?"
"A, bằng hữu của ta kêu ta tới đó."
"Hừ hừ, đúng là loại bằng hữu xấu xa! Nghe ta nói này tiểu tử, tuổi ngươi còn trẻ tại sao lại không thương tiếc thân thể của mình chứ. Bách Hoa lâu nơi đó không phải chỗ tốt lành gì. Nhớ năm đó, khi lão đầu tử ta còn trẻ..."
"Ặc, tạm biệt đại gia."
"Đi sao? Người trẻ tuổi đúng là huyết khí dương cương quá mức!"
...
"Đại thúc, xin hỏi tới Bách Hoa lâu tại thành tây đi thế nào đây?"
"Cái gì? Ngươi muốn tới Bách Hoa lâu sao? Tiểu tử ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh, đi tới nơi đó làm trò gì chứ?"
"Ặc ~~~ ta đi tìm bằng hữu."
"Ái chà, lại còn có bằng hữu tương giao ở đó rồi sao!"
"Đại thúc, bằng hữu tương giao là sao chứ?"
"Bằng hữu tương giao chính là lão bằng hữu ấy! Hắc hắc, ngươi cũng hiểu đúng không."
"A, ta mới quen Hồ đại ca chưa được bao lâu, còn chưa tính là bằng hữu tương giao."
"Cái gì? ! Đại ca? Bằng hữu của ngươi còn là nam nhân nữa sao ?"
"Đúng vậy, là một người râu ria đầy mặt."
"..."
"Đại thúc làm sao thế, sắc mặt của ngươi có vẻ không tốt, trong người cảm thấy khó chịu à?"
"Ai! Tiểu huynh đệ, nghe đại thúc khuyên can một câu, giao hữu cần phải cẩn thận!"
"Như vậy là sao?"
"Không nói không nói, người nhà còn đang chờ ta về đây."
"A, đại thúc đi thong thả."
...
"Đại tẩu mạnh khỏe, xin hỏi làm sao tới Bách Hoa lâu?"
"Hừ! Còn nhỏ tuổi đã muốn tới địa phương như thế, thật đáng đánh!"
...
"Đại tỷ, ngươi biết Bách Hoa lâu không?"
"Phi! Đồ lưu manh!"
...
————————————
Màn đêm buông xuống, Nam Hoa quận thành phồn vinh lại rực rỡ đèn dầu.
Có một số nơi chỉ mở ban ngày, có một số chỗ lại chỉ khai trương buổi tối. 【 Bách Hoa lâu 】 chính là nơi náo nhiệt nhất trong tất cả những nơi mở cửa vào buổi tối.
Thanh lâu xuân sắc úc phân phương,
Y cẩm tố tố tú hồng trang.
Thùy nhân ký lai tương tư viễn,
Chích vi văn đắc bách hoa hương.
...
Tây thành đường lớn, phồn hoa như vẽ.
Vân Phàm ôm tiểu bạch viên đang ngủ say, đi tới trước mặt một tòa lầu các hoa lệ, dừng chân nhìn lên bảng hiệu "Bách Hoa lâu" , trong lòng khẽ thở dài... Trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng mới tới được nơi này!
Một đường hỏi thăm đi đến, lần đầu tiên Vân Phàm sinh ra cảm giác tâm lực mệt mỏi. Hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi như giờ khắc này, cho dù để cho hắn đi một mình hơn vạn dặm, cũng không bằng đi qua mấy con phố vừa rồi.
Phía trước Bách Hoa lâu, bốn cô gái tuổi trẻ trang phục nha hoàn đứng ngoài đón khách, trên mặt vẽ lên nụ cười đầy ôn nhu.
"Xin hỏi nơi này có phải Bách Hoa lâu không?"
Vân Phàm bước tới hỏi thăm, một nha hoàn đứng trước tiến lên đón, đánh giá Vân Phàm một phen.
"Nơi này đúng là Bách Hoa lâu, công tử có phải khách quen không?"
"Không phải, ta tới nơi này tìm bằng hữu? Có thể đi vào trong chứ?"
Lần đầu tiên bị người khác gọi là công tử, Vân Phàm cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm được đại hồ tử mấy người, tránh thất ước với họ.
Đang lúc Vân Phàm muốn đi vào trong, nha hoàn kia đưa tay ngăn cản: "Thật xin lỗi, công tử mặc trang phục như thế, không thể đi vào?"
"Tại sao?"
"Chuyện này... Bởi vì Bách Hoa lâu chúng ta không tiếp khách nhân quần áo nhơ nhác đi vào, hơn nữa Bách Hoa lâu không cho phép mang sủng vật vào trong."
"..."
Nghe thấy nha hoàn nói vậy, Vân Phàm cảm thấy sửng sốt.
Hắn cho tới nay đều mặc quần áo da thú, cho nên cũng không cảm giác mình ăn mặc có vấn đề. Nhưng hôm nay nhìn những người ra vào chung quanh, không nơi nào không phải nam tử quần áo chỉnh tề, khó trách hắn cảm thấy mình không phù hợp với nơi này. Về phần tiểu bạch viên, lại càng không thể rời bỏ chính mình một khắc, nếu không không biết sẽ quậy phá thế nào.
Vân Phàm đang muốn mở miệng, liền nghe được một thanh âm quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, đã lâu không gặp, không nghĩ tới tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp hơn như vậy!"
"Chưa từng gặp sao? Tỷ tỷ nói như vậy, làm ta thấy thật đau lòng đó ."
"Cho nên... để an ủi tâm linh yếu ớt của ta, tỷ tỷ đi ăn một bữa với ta đi!"
...
Lại là thanh âm không biết xấu hổ kia!
Vân Phàm quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Công Tây Tu Văn xuất hiện tại trước cửa Bách Hoa lâu, đang dây dưa không dứt với một nha hoàn. Ở phía sau Công Tây Tu Văn, vẫn là hai gã nam tử mặc hắc bào mặt không chút thay đổi đi theo, hiển nhiên đã sớm nhìn thấy nhưng không có can thiệp .
Đang lúc Vân Phàm nhìn về phía Công Tây Tu Văn, người kia cũng nhìn thấy hắn.
"A! ? Lại là ngươi sao? !"
"Phải, là ta..."
Công Tây Tu Văn nhìn thấy Vân Phàm, lập tức bỏ qua nha hoàn kia: "Hắc hắc, ngươi tên là Vân Phàm đúng không! Thật không nghĩ tới, ngươi cũng tới chỗ này, thì ra chúng ta còn là người trong đồng đạo... A, còn nhặt được một con khỉ nho nhỏ nữa chứ."
"Chúng ta giống như không quen biết a!"
Gặp gỡ một cái công tử nhà giàu cực phẩm như thế, Vân Phàm thật lòng không muốn liên quan.
Nhưng mà Công Tây Tu Văn chẳng những da mặt rất dày, bộ dạng còn giống như vô cùng thân thiết nói: "Không quen không sao, trước lạ sau quen! Thật ra... Thật ra bổn thiếu gia cũng chưa quen thuộc nơi này lắm , hắc hắc hắc!"
"..." Vân Phàm mặc nhiên.
Công Tây Tu Văn chợt nhớ tới điều gì, hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, thiên phú của ngươi đã thức tỉnh hay chưa?"
"Rồi." Vân Phàm gật đầu.
Công Tây Tu Văn hỏi tới: "Vậy thuộc tính thiên phú của ngươi là gì?"
"Quang minh."
"Thiên phú quang minh? Chẳng lẽ là thiên phú quang thuộc tính ..."
Công Tây Tu Văn nhất thời tới hứng thú: "Lợi hại thật! Nghe nói quang thuộc tính phong linh hoàn trông rất rực rỡ , còn có thể phát sáng, nhìn rất đẹp, quả thực là thần khí để theo đuổi mỹ nữ!"
"..."
Vân Phàm không để ý tới Công Tây Tu Văn nữa, hướng nha hoàn bên cạnh nói: "Vị đại tỷ này, ta thật sự đến để tìm bằng hữu , bọn họ đang ở bên trong, có thể để cho ta đi vào không?"
"Ặc! Nhưng... Có thể, dĩ nhiên là có thể, mời công tử vào bên trong, mời vào!"
Nha hoàn này không ngờ rằng, đối phương dĩ nhiên là tiên đạo học đồ đã thức tỉnh thiên phú, sớm biết đối phương có thân phận như thế, cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đi tới ngăn cản . Dù sao, Bách Hoa lâu mặc dù bối cảnh thâm hậu, nhưng vô cớ trở mặt với một vị tiên đạo tu sĩ, đúng là cử chỉ không khôn ngoan.
"Cảm ơn ."
Thấy Vân Phàm đi vào Bách Hoa lâu, Công Tây Tu Văn lập tức đuổi theo hắn.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi tới nơi này mấy lần rồi? Có quen biết hay không? Có muốn bổn thiếu gia giới thiệu cho ngươi một chút hay không?"
"Không cần, ta tới để tìm người ."
"Nói nhảm, tới chỗ này chính là để tìm nữ nhân , chẳng lẽ muốn mời khách ăn cơm hay sao ?"
"Ngươi không phải nói ngươi không quen hay sao?"
"Ặc! Khụ khụ, vốn dĩ không quen , nhưng không phải chưa tới... Như thế nào? Có muốn bổn thiếu gia giúp ngươi xem xét hay không, nghe nói hôm nay Bách Hoa lâu có một nhóm ngoại vực nữ tử, Nể mặt chúng ta cùng nhau ghi danh, cùng tuổi thức tỉnh thiên phú, lần này để bổn thiếu gia mời khách... Hắc hắc ~~~ "
"Không cần, cám ơn."
...
Vân Phàm tăng nhanh cước bộ, muốn thoát khỏi sựu quấy rầy của Công Tây Tu Văn, hết lần này tới lần khác người kia không hề tự giác.
"Này này, đừng đi nhanh như thế, tất cả mọi người đều là nam nhân, có gì phải xấu hổ chứ!"
"Ngươi không tính là nam nhân, cùng lắm chỉ được coi là một tên tiểu hài tử xấu xa."
"Thúi lắm! Bổn thiếu gia sáu tuổi đã ôm nữ nhân... Hừ hừ! Tiểu tử ngươi sợ rằng đến hiện tại cũng còn không biết nữ nhân có tư vị thế nào đúng không?"
"Tư vị thế nào?"
"Ngon lành vô cùng!"
"Cái gì? ! Ngươi đã ăn nữ nhân rồi sao? !"
Vân Phàm bỗng dừng bước lại, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Công Tây Tu Văn, người kia không giải thích được nói: "Ai ăn nữ nhân? Ngươi bị bệnh thần kinh hay sao!"
"Vậy tại sao ngươi nói nữ nhân tư vị, ngon lành vô cùng!"
Vân Phàm vẻ mặt đầy hồ nghi, Công Tây Tu Văn nhất thời dở khóc dở cười, ngay cả hai gã nam tử mặc hắc bào đi phía sau cũng ôm miệng, sợ mình cười thành tiếng.
Cùng một nam nhân không biết nữ nhân là gì hàn huyên chủ đề về nữ nhân, đây quả thực chính là chuốc khổ vào người!
"Quên đi, không nói tới nữ nhân, thật là mất vui."
Công Tây Tu Văn giống như bị chọc tức , cảm thấy không thú vị nói sang chuyện khác: "Vân Phàm tiểu tử, nói cho ngươi biết một chuyện rất hay, lần này lên Thiên môn, có một tên ngu ngốc ở trong thánh miếu không gian chờ đợi ba mươi ngày, thẳng đến hôm nay mới đi ra ngoài. Lúc ấy ta nghe được tin tức đó còn sợ hết hồn! Còn tưởng rằng người nào lợi hại đến thế, so với bổn thiếu gia còn giỏi hơn, cho nên ta đi thăm hỏi một chút tin tức... Ngươi đoán xem thế nào? Không nghĩ tới, ha ha ha, người này dĩ nhiên là bị nhốt ở bên trong, ngọc phù bảo vệ tánh mạng cũng không dùng được, ha ha ha ha ~~~ thật sự là buồn cười quá mức!"
"Ngươi cảm thấy rất buồn cười hay sao?"
"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"
"Không buồn cười chút nào... Bởi vì đứa ngốc kia, chính là ta."
Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chuyển cước bộ, đi tới chỗ khác.
Công Tây Tu Văn sững sờ tại chỗ, thật lâu cũng chưa kịp phản ứng.
...
...
Bách Hoa lâu này thật là lớn , làm thế nào để liên lạc với Hồ đại ca bọn họ đây?"
Vân Phàm buồn rầu đứng ở bên cạnh lâu đạo, tìm kiếm chung quanh.
Đang lúc Vân Phàm do dự, Vương Tử Hạo từ lầu hai thò đầu ra ngoài: "Uy! Vân Phàm tiểu huynh đệ, ngươi... ngươi tới rồi à! Hồ tử ca để cho ta tới đón ngươi, đi nhanh một chút sao!"
"Háo tử ca..."
"Đừng gọi ta là háo tử ca, thật khó nghe!"
"Vâng, Vương đại ca."
"Mau mau, đừng làm cho đại gia hỏa chờ đợi sốt ruột ."
" Vâng."
Ở dưới sự hướng dẫn của Vương Tử Hạo, Vân Phàm xuyên qua lâu đạo hành lang, đi tới một gian phòng tao nhã, trong đó oanh ca yến hót, quần áo váy lụa, vô hạn cảnh tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.