Bất Diệt Thánh Linh

Chương 24: Tiên pháp « Cửu Khổ »




"Phượng chủ sự tới nơi này, có chuyện gì phân phó hay sao?"
Chịu trách nhiệm quản lý Tàng Kinh các là một lão đầu mập mạp, bước đi vội vã, đầu có chút hói, nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt.
Phượng Kiều Kiều đối với người này không quá mức nhiệt tình, nói thẳng: "Nơi này còn có một tiểu tử đã thức tỉnh thiên phú, ta dẫn hắn tới đây để lựa chọn công pháp."
"A, vậy thật sự quá tốt rồi!"
Lão đầu mập mạp đang chuẩn bị hỏi thăm tình tình, đã nghe Vân Phàm tò mò đánh giá bốn phía nói: "A! ? Không phải nói mỗi người vừa thức tỉnh thiên phú đều tới nơi này lựa chọn công pháp sử dụng hay sao? Làm sao chỉ có một mình ta vậy? Những người khác đâu rồi?"
"Khụ khụ ~~~ "
Phượng Kiều Kiều cảm thấy tức giận nói: "Tiểu tử ngươi có biết không, chính vì chờ một mình ngươi, chúng ta phải đợi đến ba ngày, nếu không hiện tại đã xong xuôi mọi việc rồi, hừ!"
"Ặc! Chuyện đó... Ta cũng không muốn vậy mà!"
Vân Phàm cũng cảm thấy buồn bực, chẳng qua là hắn cảm thấy tranh cãi với nữ nhân là một việc vô cùng ngu xuẩn, cho nên hắn dứt khoát ngậm miệng.
"Được rồi Vân tiểu tử, bản chủ sự cũng không muốn dài dòng, nhưng lời ta nói sau đây, ngươi nên nghe cho cẩn thận, nếu không có vấn đề gì, đừng trách bản chủ sự đã không nhắc nhở ngươi..."
Dừng một lát, Phượng Kiều Kiều nghiêm trang giới thiệu nói: "Trong tình huống bình thường, Tàng Kinh các chính là trọng địa của thánh miếu, chưa được phép không được tự tiện xông vào, nếu không giết chết bất luận tội... Dĩ nhiên, ngươi là tiên đạo học đồ tân tấn, căn cứ quy củ của thánh miếu, ngươi có tư cách tiến vào nơi đây chọn lựa hai bộ công pháp, à... Miếu chủ đã đáp ứng bồi thường cho ngươi, như vậy ngươi có thể chọn lựa thêm một bộ nữa."
"Vâng."
Vân Phàm thành thật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Phượng Kiều Kiều nói tiếp: " Tàng Kinh các chia làm hai tầng trên dưới, ngươi bây giờ nhìn thấy chỉ là tầng thứ nhất. Tầng này chủ yếu đặt 【 Tiên Pháp 】, cũng chính là pháp môn tu hành tiên đạo, có thể ngưng luyện thần hồn và phong linh hoàn... Mà tầng thứ hai để đặt【 Tiên Thuật 】, lấy pháp môn ngưng tụ tu luyện thuật, có thể mượn tiên linh lực thi triển thủ đoạn công kích cường đại. Đơn giản mà nói, pháp chính là suối nguồn của lực lượng, thuật chính là căn bản trong chiến đấu, vì vậy mới nói tiên đạo pháp thuật."
"... Vân tiểu tử, mặc dù hiện tại ngươi đã thức tỉnh thiên phú, thành công ngưng tụ phong linh hoàn, nhưng ngươi còn chưa có phương pháp trúc cơ, cho nên ngươi chẳng qua là tiên đạo học đồ, chỉ có chân chính đem phong linh hoàn luyện hóa thành tiên cơ cho mình, dựng dưỡng ra tiên linh khí, ngươi mới trở thành một tiên đạo tu sĩ chân chính. Mà đến khi ngươi có được tiên linh đầu tiên, ngươi mới có tư cách xưng là tiên linh sư."
"Tầng một của Tàng Kinh các này, sở hữu ba mươi hai vạn bộ trúc luyện tiên cơ phương pháp trúc cơ..."
"Tiên cơ là gì? Tiên linh khí là cái gì?"
Vân Phàm sững sờ, ngẩn người cắt đứt lời nói của Phượng Kiều Kiều, người sau cũng không tức giận, nàng cũng biết Vân Phàm đối với tiên đạo không biết chuyện gì.
Lúc này, lão đầu mập mạp ở bên cạnh thuần thục giải thích: "Tiên đạo tu hành, lấy luyện thần làm chủ, dưỡng thân làm phụ, coi trọng thần hồn siêu thoát, trở thành Thánh Linh siêu thoát vạn vật, bất lão bất tử, cùng thiên đồng thọ... Mà muốn siêu thoát, nhất định phải trúc tiên cơ, luyện thần đan, tụ thần thai, khai thần phủ, hóa thần hải, độ thần kiếp... Mỗi một cảnh giới cũng vô cùng khó khăn, thậm chí cửu tử nhất sanh."
Nói xong, lão đầu mập mạp cảm khái lắc đầu, tiếp tục nói: "Về phần tiên linh khí, chính là một trong những loại linh lực huyền diệu nhất trong thiên địa, chẳng những có thể tẩm bổ thần hồn, còn có thể toái luyện lực lượng. Chỉ tiếc, loại linh lực này không thể nào hấp thu trực tiếp, chỉ có chuyển đổi thông qua tiên linh mới được. Ta nói những điều này đều là kiến thức cơ bản trong tiên đạo, nếu như ngươi muốn biết nhiều thứ thâm hảo hơn, ngươi có thể đi tới Thiên La Tiên viện..."
"Được rồi, không cần ngươi dài dòng."
Phượng Kiều Kiều không chút khách khí cắt lời lão đầu mập mạp, mở miệng lần nữa nói: "Vân tiểu tử, nơi này sở hữu ba mươi hai vạn bộ pháp môn trúc luyện tiên cơ, ngươi tùy tiện chọn một bộ đi!"
"Tùy tiện chọn một bộ?"
Vân Phàm không ngờ rằng Phượng Kiều Kiều lại hào phóng đến thế, để cho hắn tùy tiện lựa chọn. Nhưng chính mình đối với tiên pháp cũng không quen, làm sao để chọn đây? Ba mươi hai vạn bộ tiên pháp, coi như là nhìn qua mục lục, cũng đủ để cho người ta hoa mắt , thật sự làm cho hắn cảm thấy đau đầu!
Bình thường mà nói, thứ tốt nhất cũng là thứ đắt tiền nhất .
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Vân Phàm bỗng nhiên hô lớn: "Muốn chọn sẽ chọn tốt nhất! Ta muốn chọn tiên pháp tốt nhất!"
"..."
Nghe thấy Vân Phàm hô to một tiếng, trong tàng kinh các nhất thời trầm tĩnh.
Nhân viên đang sắp xếp sách đều dùng ánh mắt coi thường nhìn hắn, mà khóe miệng Phượng Kiều Kiều mơ hồ lộ ra nụ cười như ý.
"Vị tiểu huynh đệ này..."
Lão đầu mập mạp cười khổ ngắt lời đối phương nói: "Tiên đạo tu hành, thích hợp nhất mới là tốt nhất, ngươi..."
"Ngươi muốn làm gì! ?"
Đây là lần thứ hai Phượng Kiều Kiều ngắt lời lão đầu mập mạp, trong mắt hiện lên lãnh ý.
Lão đầu mập mạp trong lòng lạnh xuống, bả vai co rụt, hiển nhiên rất sợ Phượng Kiều Kiều.
Thật ra, vị lão đầu mập mạp này muốn nói, tiên đạo tu hành vô số phương pháp, tốt nhất chưa chắc đã thích hợp nhất với mình . Vì vậy mỗi học đồ tiến vào Tàng Kinh các, đầu tiên cũng đến chỗ nhân viên ghi chép ghi danh thiên phú thuộc tính của mình, để người quản lý Tàng Kinh các giúp bọn hắn tìm ra công pháp thích hợp, cuối cùng mới để bản thân học đồ tự mình chọn lựa.
Rất hiển nhiên, Phượng Kiều Kiều dẫn theo Vân Phàm trực tiếp tới lựa chọn công pháp, cố ý lược bỏ quá trình ở giữa, kể từ đó, Vân Phàm làm sao có thể trong ba mươi hai vạn bộ tiên pháp chọn trúng công pháp phù hợp với mình? Chỉ có thể lựa chọn lung tung, không chọn tốt nhất thì chọn cái gì?
"Thích hợp với mình nhất hay sao?"
Vân Phàm cảm thấy lão đầu mập mapk nói rất có lý, cho nên nhìn Phượng Kiều Kiều, người sau lại giống như không nhìn tới.
"Người đâu, đi đem công pháp tốt nhất mang đến đây."
Phượng Kiều Kiều đem hai chữ "tốt nhất" nói rất nặng nề.
Người chịu trách nhiệm tu sửa sách cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng chạy hướng chỗ sâu nhất Tàng Kinh các... Một lát sau, người này quay lại, đem một quyển cổ thư bằng da đưa tới trong tay của Phượng Kiều Kiều.
"Đây là cái gì?"
Vân Phàm nhìn chằm chằm vào cổ thư trong tay Phượng Kiều Kiều, trong mắt mang theo vài phần nóng bỏng. Nếu có thể gọi là tiên pháp tốt nhất, nhất định là có chỗ bất phàm , mặc dù không thích hợp với chính mình, vậy cũng mạnh hơn so với tiên pháp bình thường một chút sao!
"Tiên pháp này tên là « Cửu Khổ » , tuyệt đối là một trong những tiên pháp tốt nhất để trúc tiên cơ."
Phượng Kiều Kiều giới thiệu hai câu đơn giản liền không nói gì nữa.
"Thứ này thật sự là tốt nhất?" Vân Phàm hồ nghi hỏi.
"Dĩ nhiên! Không tin ngươi có thể hỏi bọn họ xem."
Phượng Kiều Kiều nhắc tới "bọn họ ", tự nhiên là chỉ quản lý Tàng Kinh các "lão đầu mập mạp" .
"Phượng chủ sự nói không sai, bộ tiên pháp này tên là « Cửu Khổ » , chính là thượng cổ tiên ma kỷ nguyên niên đại, một vị tiên đạo cường giả tên là Cửu Khổ tán nhân lúc tuổi già sáng chế ra, tuyệt đối là phương pháp trúc cơ tốt nhất trong tiên đạo, không ít tiên đạo cường giả đều sử dụng công pháp này mà thành danh trong thiên địa."
Lão đầu mập mạp nói rất chắc chắn, nhưng trong lòng không khỏi bổ sung hai câu. « Cửu Khổ » mạnh thì rất mạnh, nhưng đồng dạng cũng khó tu luyện nhất trong tiên đạo, cũng có thể nói là tiên pháp hung hiểm nhất , từng có không ít tiên đạo cường giả bởi vì tu luyện « Cửu Khổ » mà thành danh, nhưng bây giờ không có một người nào còn sống ở trên đời.
Thấy lão đầu mập mạp nói rất quyết đoán, lúc này Phượng Kiều Kiều rốt cuộc lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Vân tiểu tử, hiện tại ngươi đã tin chưa? « Cửu Khổ » đúng là tiên pháp tốt nhất, về phần ngươi tu luyện thành hay không, vậy thì cần xem bản lãnh của ngươi rồi, cũng đừng nói với ta, ngươi không làm được?"
Phượng Kiều Kiều lạnh lùng châm chọc Vân Phàm mấy câu, sau đó đem cổ thư trực tiếp đưa vào trong tay đối phương nói: "Bản « Cửu Khổ » này chính là nguyên bản thác ấn mà thành, ngươi bảo quản cẩn thận đi!"
"Được, tốt."
Vân Phàm cầm lấy cổ thư, cúi đầu lật xem, ánh mắt nhanh chóng giật mình.
Thật ra, Vân Phàm chỉ thiếu kiến thức, cũng không đồng nghĩa hắn không có đầu óc, từ vừa rồi bước vào Tàng Kinh các, hắn đã phát hiện Phượng Kiều Kiều có điểm là lạ, hơn nữa lão đầu mập mạp bị quát mắng mấy lần, hắn rõ ràng nhận ra Phượng Kiều Kiều có ý che giấu điều gì.
Chẳng qua, tại thời điểm không có lựa chọn nào tốt hơn, Vân Phàm chỉ có thể trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.