Bất Diệt Thánh Linh

Chương 22: Di ngôn




"Nhanh lên! Chạy mau!"
"Lão Thiết —— "
"Cả đời làm huynh đệ, còn có cái gì mà phải tính toán với nhau chứ ? Nhanh lên đi lão Mộc..."
"Đúng vậy lão Mộc, chúng ta tuy là một đám lão già nhưng vẫn có thể ngẩng cao đầu . Ngươi mau dẫn Mục nha đầu đi đi, sau này hàng năm mang theo rượu ngon tới thăm mấy lão đầu tử chúng ta là được."
Trong núi rừng, lão thôn trưởng mấy người cùng với một đám dã thú đang quấn lấy nhau.
Dựa vào ăn ý nhiều năm cùng kinh nghiệm chiến trường, lão Thiết đám người vây thành một vòng, nhất thời nửa khắc còn có thể kiên trì được. Ngược lại thợ săn trong thôn, mặc dù thân thủ linh hoạt, nhưng không chịu nổi bầy thú hung hãn không sợ chết đánh giết, trong lúc thoáng qua đã tử thương hơn phân nửa.
Bất đắc dĩ, mấy huynh đệ lão Thiết không thể làm gì khác đành phải kêu lão thôn trưởng dẫn theo Vân Mục thoát đi, mà mấy người bọn hắn ở lại nơi này ngăn cản bước chân của dã thú.
Tử tử, thương thương.
Mùi máu tươi nồng nặc kích thích thần kinh của bầy thú, làm bọn chúng càng thêm điên cuồng.
Đối với tai kiếp bất ngờ từ trên trời rơi xuống, không một ai có dự liệu gì, trong lòng của mỗi người, chỉ mang theo tức giận, không cam lòng cùng tuyệt vọng!
...
"Lão Thiết, các vị huynh đệ, kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục là huynh đệ —— "
Lão thôn trưởng hai mắt như máu, ngửa mặt lên trời gầm lớn, thanh âm già nua vang dội khắp bầu trời đêm!
Tiểu Vân Mục bám trên lưng của lão thôn trưởng, rõ ràng cảm thụ được tâm tình cực kỳ bi thương của lão nhân này, nhưng nàng không thể làm được gì hơn, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cố gắng không để mình khóc ra thành tiếng.
"Đi!"
Rên rỉ một câu, lão thôn trưởng dưới sự bảo vệ của các vị huynh đệ, bỏ chạy đi xa.
...
...
Vân Phàm đang chạy trong rừng, đột nhiên nghe được một tiếng rống giận quen thuộc, nhất thời dừng bước.
Đó là thanh âm của lão thôn trưởng, mình chắc chắn không thể nghe nhầm được... Mục Mục bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu!
Vân Phàm đầu tiên khẽ ngẩn người, nhưng ngay sau đó cảm thấy cả kinh! Lão thôn trưởng rống giận như thế, tất nhiên đang ở trong hiểm cảnh!
"Nhanh!"
Sau khi phân biệt phương hướng chính xác, Vân Phàm chạy thẳng tới đó!
...
————————————
"Không... Không được... Khụ! Khụ khụ khụ ~~~ "
Lúc này, lão thôn trưởng mệt mỏi dựa vào ám thạch, cả người đầy vết thương, máu chảy không ngừng.
Tiểu Vân Mục khóc lóc ôm chặt lấy lão nhân, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng bất lực: "Thôn trưởng gia gia, người sẽ không sao đâu , nhất định sẽ không có việc gì ... Mục Mục sẽ nghe lời người, ngươi đừng bỏ rơi Mục Mục một mình... Thôn trưởng gia gia..."
"Nha đầu ngốc này..."
Lão thôn trưởng yếu ớt ho khan mấy tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tiểu cô nương: "Ngươi chạy nhanh lên một chút, vượt qua con sông phía trước là sẽ an toàn, sau này... đừng trở về nữa, đừng bao giờ ... trở về nữa, phải nghĩ biện pháp tìm được ca ca của ngươi, huynh muội các ngươi nhất định phải sống thật vui vẻ ... Biết không..."
Đến thời khắc này, lão nhân già nua cũng đoán được một phần câu chuyện.
Qua nhiều năm như thế, Thanh Mộc thôn vẫn luôn bình an vô sự. Vô duyên vô cớ trong thời điểm này lại có thú triều tập kích, trong chuyện đó nếu không có vấn đề gì, mấy chục năm sống trên đời của lão cũng vứt cho chó ăn rồi. Nhưng lão nhân này không nói điều gì, cũng không có ý muốn kể rõ chân tướng cho tiểu cô nương này biết. Dù sao chân tướng vô cùng tàn khốc, hắn không hi vọng Tiểu Vân Mục mới có chút tuổi đã phải sống trong thù hận.
"Ngao —— "
"Rầm rầm —— rầm rầm —— rầm rầm —— "
Thanh âm bầy thú xa xa truyền đến, dần dần tới gần.
Thấy tình hình như thế, chân mày lão nhân ngưng lại, một tay đẩy Tiểu Vân Mục ra xa "Đi! Đi mau —— mau —— "
"Gia gia, ta không đi, ta có chết cũng phải chết cùng một chỗ với ngươi!"
Tiểu Vân Mục trở tay ôm chặt lấy lão nhân, hai má nho nhỏ tràn đầy quật cường, cùng với huynh trưởng Vân Phàm giống nhau như đúc.
"Nha đầu ngươi..."
Lão nhân giận tím mặt, đang muốn quát mắng, lại nghe Tiểu Vân Mục khản giọng kiệt lực khóc to: "Cha và mẹ đều đã mất, ca ca cũng đi rồi, thôn không còn nữa, nhà cũng không còn nữa, ngay cả gia gia cũng không cần ta nữa... Mục Mục không muốn đi! Không muốn rời khỏi mọi người! Mục Mục không muốn làm một hài tử không ai cần—— "
Càng nói thanh âm càng lớn, càng khóc càng thêm thương tâm!
Lời nói vừa ra tới khóe miệng của lão nhân, đành cắn răng nuốt trở vào.
"Ai!"
Mắt thấy bầy thú tới gần, lão nhân trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cuối cùng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.
Tất cả kết thúc như vậy sao?
Như vậy cũng tốt, so với việc để cho đứa nhỏ sống cô độc một mình trên cõi đời, chẳng bằng cùng nhau rời khỏi địa phương bi thương này.
"Mục Mục ngoan nào, đừng khóc nữa, gia gia sẽ không bỏ ngươi lại đâu, sẽ không đâu ..."
Lão nhân nhẹ giọng trấn an Tiểu Vân Mục, đúng vào giờ khắc này, một tiếng hét quen thuộc truyền tới bên tai.
"Mục Mục! Mộc gia gia —— "
Thanh âm của Vân Phàm khàn khàn, mang theo khẩn cấp và lo lắng.
Tiểu Vân Mục "vụt" một cái đứng lên: "Ca ca! Là thanh âm của ca ca! Ca ca trở về rồi! Ca ca trở về rồi! Ca ca —— "
Tiểu cô nương nhìn về nơi thanh âm truyền đến, vừa gào thét vừa khóc, nước mắt không kìm nổi nữa chảy dài hai bên má.
Lão thôn trưởng ánh mắt cũng sáng lên, sắc mặt nhất thời hồng nhuận thêm mấy phần, trong lòng sinh ra lo lắng cùng hi vọng.
...
...
Vân Phàm từ xa nhìn lại, thấy bóng dáng một già một trẻ, vạn phần kích động.
Bên kia, mấy trăm con dã thú đuổi tới, lập tức sẽ nhào tới trên người, Vân Phàm không hề nghĩ ngợi, mang theo Tiểu Hỏa Vân trực tiếp từ phía bên cạnh lao vào trong bầy thú!
"Chi chi! Rống —— "
Xâm nhập vào bầy thú, thân thể Tiểu Hỏa Vân chợt bành trướng, cao hơn một trượng, giống như cự phách một phương, nhổ lên cọc gỗ làm vũ khí, quét ngang tất cả.
"Đáng chết!"
Vân Phàm tức giận bộc phát, quyền cước như gió, nặng tựa núi, từ giữa bầy thú đánh ra một con đường.
"Rống —— "
Tiểu Hỏa Vân thân như kim cương, lực lượng vô cùng lớn, bộ lông nhuốm máu, răng nanh sắc bén, giết càng thêm hung mãnh. Nó tựa như một con cái thế hung ma, linh thú uy áp hiển lộ càng thêm rõ ràng!
Tựa như cảm nhận được uy hiếp khổng lồ của một người một vượn, tất cả dã thú đều bị hấp dẫn đánh tới, lão thôn trưởng cùng Tiểu Vân Mục ngược lại tạm thời an toàn hơn chút ít.
"Thật... Thật sự là ca ca sao, không phải nằm mơ, không phải nằm mơ... Thôn trưởng gia gia, ca ca trở về rồi!"
Tiểu Vân Mục khóc ngã vào trong ngực của lão nhân, trong mắt nước mắt xen lẫn niềm vui sướng khôn cùng.
Lão nhân không nói gì, chẳng qua lẳng lặng trấn an tiểu cô nương. Nàng hôm nay đã rơi rất nhiều nước mắt, giống như là muốn đem nước mắt cả đời này tích tụ tuôn ra.
...
...
Chém giết cũng không lâu lắm.
Sau một hồi, bầy thú tử thương hơn phân nửa, riêng mình tán loạn.
Vân Phàm cùng Hỏa Vân đứng trong vũng máu, hơi thở nặng nề.
"Mộc gia gia! Mộc gia gia —— "
Thanh âm lo lắng của Tiểu Vân Mục vang lên, lại là lão thôn trưởng ho ra máu, dường như đến thời khắc hấp hối.
Vân Phàm thấy thế vội vàng lao tới bên cạnh lão nhân này, Hỏa Vân cũng thu nhỏ thân thể đi tới một bên.
"Mộc gia gia! Mộc gia gia người làm sao thế..."
Vân Phàm giờ phút này làm gì còn nửa điểm hung thần ác sát, hắn lập tức thi triển Hồi Quang Tiên thuật, đưa vào trong cơ thể lão nhân, để cho lão nhân hơi khôi phục một chút tinh thần.
"Tiểu Phàm, ngươi... ngươi thành công rồi! ?"
Lão nhân cảm thấy mừng rỡ, nắm chặt cánh tay Vân Phàm khẽ rung động.
Vân Phàm nghẹn ngào nói: "Ừ, ta đã thức tỉnh được thiên phú, Mộc gia gia yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho người, người sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!"
"Ha ha, huynh muội các ngươi quả nhiên đều là đứa nhỏ ngoan, lời an ủi người khác cũng giống nhau như đúc!"
Lão nhân cười khoát tay áo nói: "Ta biết mình không thể sống nữa rồi, mấy vị huynh đệ đã đi trước ta một bước, ta cũng sắp đuổi kịp bọn họ rồi, nếu không đường xuống hoàng tuyền thật là cô đơn lạnh lẽo, ha ha a ~~~~ "
"Mộc gia gia!"
"Thôn trưởng gia gia!"
"Hai huynh muội ngươi hãy nghe ta nói..."
Lão nhân cắt lời hai huynh muội bọn họ, hơi thở mong manh nói: "Thôn không còn nữa, tất cả mọi người đều đã chết, nhưng chỉ cần hai người các ngươi còn sống, Thanh Mộc thôn chúng ta cũng sẽ không đứt đi gốc rễ... Cho nên, các ngươi nhất định phải sống thật tốt, cố gắng mà sống... Thật ra có thể nhìn các ngươi lớn lên, đã là chuyện hạnh phúc nhất trong đời mấy lão đầu tử chúng ta rồi. Chúng ta cả đời không có con cái, đã sớm coi các ngươi là con cháu trong nhà, chỉ cần các ngươi sống tốt, chúng ta đã không còn chuyện gì tiếc nuối nữa rồi ..."
Dừng một lát, lão nhân chậm rãi nói với Vân Phàm: "Tiểu Phàm, ngươi đã đáp ứng mẫu thân sẽ chăm sóc muội muội ngươi thật tốt , lão đầu tử biết ngươi nhất định có thể làm được chuyện này ... Nếu có một ngày, ngươi có thể đi khỏi Thiên Khung Đế quốc, lão đầu tử hi vọng ngươi có thể tới Đại Càn Đế quốc một chút. Phụ thân của ngươi vốn là người của Đại Càn, đây là chuyện mà trước khi mẫu thân ngươi mất nói cho lão đầu tử ta biết ... Nàng hi vọng các ngươi có một ngày có thể về nhận tổ tiên, cho nên, các ngươi không phải chỉ có hai bàn tay trắng, lại càng không phải cô nhi không có nơi để về..."
"Cái gì? ! Phụ thân! ?"
Vân Phàm huynh muội bỗng nhiên ngẩn người, đồng loạt sững sờ không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.