Bất Diệt Thánh Linh

Chương 2: Sơn phỉ




Từ xưa biên cảnh vốn đã nhiều cường đạo, mà tại Tây Nam vực thì còn hung hăng ngang ngược khác thường.
Đây cũng là lời nhắc nhở được truyền lưu khắp Tây Nam vực, vạch trần sự hỗn loạn vốn có ở nơi đây, có thể nói là binh phỉ một nhà, khó phân ra hắc bạch.
Cửu Phong sơn, nằm tại phía tây nam của Nam Hoa quận thành, địa thế hiểm yếu, cũng là nơi mà sơn phỉ thường xuyên lui tới.
Thật ra Cửu Phong sơn không phải thật sự có chín ngọn núi cao, mà là ngọn núi này có chín tên sơn phỉ đầu lĩnh chiếm cứ, hơn mười mấy năm qua danh tiếng lan xa, vì vậy mới có tên là Cửu Phong sơn.
. . .
Cửu Phong sơn lúc này đang giữa buổi trưa, một đội cỡ mười chiếc xe ngựa đang đi chậm rãi trên lâm đ*o.
Vừa lúc đó, một đám người lao ra từ hai bên lâm đ*o, trên đỉnh núi phía trước xuất hiện bóng người đông nghịt, ít cũng khoảng ba năm trăm người.
Là tặc phỉ!
Vó ngựa kinh loạn, tiếng kêu hoảng loạn!
"Nam thì giết, nữ thì lưu. . ."
Một thanh âm u ám truyền tới từ phía núi cao, tất cả sơn phỉ nghe theo đó mà hành động.
Đứng trước đội ngũ, nam tử cầm đầu vội vàng vẫy tay: "Chờ một chút! Dừng tay. . . Phu nhân của chúng ta là. ."
"Phốc!"
Một mũi tên cắm thẳng vào cổ họng, nam tử kia không thể nói hết lời.
"Phi! Ngươi nghĩ ngươi là ai, dám la lối om sòm trước mặt lão tử, chưa có lộ kỳ nào dám đi lại đường này. Ta không cần biết ngươi có phải Thiên Vương lão tử hay không, đã đi qua đây thì lưu lại cho lão tử!"
Tiếng quát mắng vang lên, một nam tử trung niên bộ dạng xấu xí, ánh mắt âm tàn từ giữa đám sơn phỉ đi ra.
Không lâu lắm, đội ngũ đã bị cướp bóc sạch sẽ, chỉ còn ba người nữ quyến hoảng sợ run rẩy, co lại một góc.
"Lục đầu lĩnh, thu hoạch lần này không sai, có cả tiền được cả người!"
"Đúng vậy Lục đầu lĩnh, có phải nên vui đùa một chút hay không? Ca nhi đã lâu lắm rồi không được ăn mặn nha ha ha!"
"Hắc hắc, cũng không phải vậy sao, nghe nói vài ngày trước có người gây chuyện ở Bách Hoa lâu tại Nam Hoa thành, làm cho Bách Hoa lâu đóng cửa, cuối cùng toàn thành chỉnh đốn, ngay cả sòng bạc cũng đóng rồi. . . Con chó đẻ, làm hại lão tử ngay cả chỗ vui chơi cũng không có!"
"Đúng vậy đúng vậy, cũng không biết tên khốn kiếp nào làm loạn ở đó, nếu để cho lão tử biết được, ta sẽ làm thịt hắn cho chó ăn!"
"Ha ha ha ha ~~~ "
. . .
Thấy chúng sơn phỉ ồn ào, Lục đầu lĩnh cười một tiếng dâm dâm nói: "Đầu năm nay binh hoang mã loạn, lão tử cũng biết cuộc sống của các huynh đệ không vui vẻ gì! Lão tử lần này sẽ làm hồi chủ, đem ba đại mỹ nhân này hành quyết tại đây, để cho các huynh đệ vui vẻ một phen, chỉ cần đừng vui đùa quá mức hung tàn là được, nếu không ta cũng khó giải thích với đại ca."
"Được rồi!"
"Ha ha ha, cám ơn Lục đầu lĩnh!"
"Lục đầu lĩnh uy vũ khí phách!"
"Lục đầu lĩnh anh minh thần võ!"
. . .
Một đám sơn phỉ cao giọng tán dương, không khí nhiệt liệt lạ thường.
Ba vị nữ quyến mặt lộ ra hoảng sợ, toàn thân lạnh run. Các nàng không dám nghĩ, kế tiếp chính mình sẽ gặp phải vận mệnh thê thảm tới mức nào! Có lẽ các nàng đời này, đều sẽ sống trong địa ngục tối tăm vô tận, trọn đời không thấy được quang minh!
"Không! Van xin các ngươi bỏ qua cho chúng ta. . ."
"Đúng vậy! Trong nhà chúng ta có rất nhiều tiền, chúng ta có thể chuộc chính mình. . . Không! Đừng!"
Hai nữ quyến tuổi nhỏ hơn một chút khóc la không ngừng, chỉ có nữ quyến lớn tuổi hơn bảo trì bình thản.
Nhưng nghe nữ nhân gào thét, chúng sơn phỉ giống như uống phải máu gà, mọi người mặt đỏ tới tận mang tai, càng thêm hưng phấn!
"Nữ nhân ngoài miệng kêu không muốn không muốn, thật ra thì trong lòng thèm muốn vô cùng, các huynh đệ nói xem có đúng không nào?"
"Nhị mao cẩu nói không sai, xem ra ngươi hiểu biết nữ nhân rất sâu sắc a! Ha ha ha ha ~~~ "
"Ha ha ha —— "
"Tất cả mọi người tránh ra nào, xem Lục đầu lĩnh đại triển hùng phong!"
"Không sai không sai, để cho Lục đầu lĩnh mở đầu trước, xem một chút có thể thấy hồng hay không, ha ha ha ~~~ "
"Thấy hồng —— "
"Thấy hồng —— thấy hồng —— thấy hồng —— "
. . .
Mọi người hô hào ầm ĩ, Lục đầu lĩnh cười to tiến lên, bộ dạng như việc đáng phải làm vậy.
"Đại mỹ nhân mặc ít nhất, ngươi tới đây!"
"Ngươi! Đồ cẩu tặc cút đi, nếu ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ làm cho ngươi chết không được tử tế!"
"Hắc hắc, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
"Đừng qua đây! Đừng —— "
"Hắc hắc hắc!"
Nhìn khuôn mặt xấu xí của Lục đầu lĩnh tiến tới gần từng chút từng chút một, nữ tử lớn tuổi giãy dụa tránh né.
Hai cô gái còn lại hoàng sợ kinh hoàng, nhìn chung quanh chỉ thấy toàn là gương mặt điên cuồng háo sắc!
Mà ngay lúc Lục đầu lĩnh cúi người xuống, chuẩn bị ra tay, đột nhiên thân thể hắn cứng ngắc, hai tay khẽ run run.
"Lục đầu lĩnh, nhanh lên đi, đừng nói ngươi không làm được nhé!"
"Đúng thế, cũng đừng để cho các huynh đệ xem thường ngươi."
"Mọi người nói xem, có phải Lục đầu lĩnh kích động quá mà làm không nổi hay không? Ha ha ha ~~~ "
"Ha ha ha ~~~ "
Mọi người cười đùa ầm lên, không hề phát hiện nét vui mừng cùng sung sướng trong mắt ba người nữ quyến kia.
"Oành!"
Lục đầu lĩnh không nói một câu ngã lăn ra đất, thân thể còn đang giãy dụa.
Trên núi sơn phỉ nụ cười trên mặt đọng lại, vẻ mặt cứng ngắc.
"Lục. . . Lục đầu lĩnh? Đừng. . . Đừng đùa chứ!"
"Đúng vậy Lục đầu lĩnh, ban ngày ban mặt, ngươi đừng đùa như thế chứ!"
"Không. . . Có điểm gì không đúng a!"
"Mau nhìn! Là máu, trên cổ Lục đầu lĩnh có máu!"
"Lục đầu lĩnh! ?"
Trên núi sơn phỉ kinh hãi vô cùng, vội vàng chạy tới ôm lấy Lục đầu lĩnh. . . Chỉ thấy Lục đầu lĩnh toàn thân cao thấp không thấy vết thương, chỉ có ở cổ họng cắm một thanh tiểu đao đầy vết loang lổ.
Đây là tiểu đao từ nơi nào vậy! ? Ám khí! ?
Mới vừa rồi Lục đầu lĩnh trúng ám khí sao! Đáng sợ nhất chính là bọn họ đều không nhìn thấy ám khí từ nơi nào tới! Thật sự quá mức kinh khủng! Nếu như thanh tiểu đao này nhắm vào bọn họ, có phải bây giờ bọn họ đã trở thành người chết rồi hay không?
Mọi người chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không rét mà run!
"Các ngươi đám người. . . Khốn kiếp! Bại hoại! Cặn bã!"
Một thanh âm tức giận từ cách lâm đ*o không xa truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, dĩ nhiên là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc quần áo da thú. Mà trên tay thiếu niên kia giờ phút này có một thanh tiểu đao hết sức tầm thường, cùng tiểu đao trên cổ họng Lục đầu lĩnh cơ hồ giống nhau như đúc!
"Oành!"
"Xuy ~ xuy ~ xuy ~ "
Ánh sáng ngân sắc dâng lên từ đỉnh đầu của Vân Phàm , trong một sát na tia sáng tỏa ra bốn phía, đám sơn phỉ kia kinh hãi vô cùng!
"Không. . . Không ổn rồi! Hắn là tiên linh sư! Là tiên linh sư!"
"Chạy! Chạy mau đi!"
Một tiếng kêu sợ hãi, chúng sơn phỉ sợ hãi tới mức hồn phi phách tán! Mọi người nhanh chóng chạy ra xa khỏi thiếu niên kia, hướng phía rừng rậm trước mặt mà chạy, chỉ hận cha mẹ không sinh ra cho mình thêm mấy đôi chân. Không phải bọn hắn nhát gan, mà là trước mặt tiên linh sư , bọn họ căn bản là không có can đảm , lúc cần thiết bọn họ không cần phải giữ tôn nghiêm làm gì.
". . ."
Nhìn sơn phỉ hoảng hốt bỏ trốn, thiếu niên khẽ sửng sốt , sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị thiếu niên này không phải ai khác, chính là Vân Phàm.
Hơn nửa tháng trước, Vân Phàm một đường đi về hướng tây muốn trở về nhà, vì tránh né biên quân truy bắt, hắn căn bản không dám đi đường lớn, cũng không dám theo đường cũ trở về, cho nên đi vòng hướng tây nam. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới tây nam sơn lĩnh đông đảo, địa thế phức tạp, vòng tới vòng lui, chính mình lại bị lạc đường. . . Thật vất vả mới phát hiện trên lâm đ*o có người, không nghĩ tới lại gặp phải một đám sơn phỉ đang ức hiếp ba nữ tử!
Lòng mang chánh khí, phẫn nộ trước chuyện bất bình!
Đừng nghĩ Vân Phàm bình thời rất rất hiền hòa, nhưng hắn lại là một người cương trực, gặp phải chuyện như thế, đánh trước rồi mới nói, trên căn bản không cần để ý tới hậu quả.
Trên thực tế Vân Phàm cũng làm như vậy, phi đao là do hắn ném, người cũng là do hắn giết, lúc ấy hắn đang giận dữ, tự nhiên sẽ không suy nghĩ quá nhiều. . . Nhưng mà sau khi thủ lĩnh của đám sơn phỉ chết đi, Vân Phàm mới phát hiện, nơi này ít cũng có tới ba năm trăm người, hơn nữa còn là sơn phỉ cùng hung cực ác. Tuy nói hắn là võ đạo đại sư, có thể lấy một địch trăm, nhưng ba trăm năm trăm chỉ sợ không thể làm gì rồi, huống chi bên cạnh còn có ba nữ quyến tay trói gà không chặt.
Trong lòng vội vã tính toán, Vân Phàm chợt nhớ tới một thân phận khác của mình, tiên đạo tu sĩ trong mắt người thường chính là cao không thể chạm . Cho nên trong lúc nguy cấp, hắn cố ý hiển lộ thân phận, đem phong linh hoàn thiên phú của mình triệu hồi!
Không thể không nói, 【 Quang Minh Phong Linh Hoàn 】 biểu hiện quả thật không tồi, vừa mới xuất hiện, tia sáng tỏa ra bốn phía, làm cho người ta cảm thấy thị giác bị kích thích vô cùng! Dưới tình huống không biết lai lịch của Vân Phàm, ai dám hành động thiếu suy nghĩ chứ?
Khoan hãy nói tới chiêu này quả nhiên hữu dụng, hơn nữa sơn phỉ chẳng qua là một đám đám ô hợp, thời điểm đối mặt cường địch vốn đã sợ hãi ba phần, lại mất đi đầu lĩnh, làm sao có thể đứng lại chịu chết được!
"Chi chi!"
Một đạo bóng trắng thoáng hiện, nhảy lên vai của Vân Phàm , chính là tiểu bạch viên Hỏa Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.