Bất Diệt Thánh Linh

Chương 2: Lục đục với nhau




Mặt ngoài thì La Thiên học viện chính là chi nhánh của Đế quốc tiên viện, nhưng trên thực tế, hai bên từ trước đến giờ vẫn tồn tại hoàn toàn độc lập với nhau. Coi như là Thiên Khung Đế quân Cơ Đạo Hành, cùng đại viện chủ của La Thiên học viện Khúc Bá Dương trước sau đều là lấy ngang hàng mà đối đãi.
Du Kỳ Thắng không cất lời trực tiếp phản bác hai vị hoàng tử, mà uyển chuyển đưa sự chú ý của mọi người về phía La Thiên tiên viên.
Cũng nhờ thế hắn vừa có thể tránh xung đột trực tiếp với hai vị hoàng tử, lại đem La Thiên tiên viện kéo về phía của mình. Ai kêu Sài Thiệu Kiệt là đệ tử ưu tú của La Thiên tiên viện chứ, nếu như lúc này La Thiên tiên viện các ngươi không mở miệng phân giải một hai câu, chẳng phải tự đánh mất mặt mũi của mình hay sao!
. . .
Đỗ Ngang chính là phó viện chủ của La Thiên tiên viện, tuổi đã trên năm mươi, nhưng bộ dáng bên ngoài còn rất trẻ, trên người mặc cẩm y trường bào, nhìn qua thật là cao quí oai nghiêm.
Vốn dĩ triều hội như này, La Thiên tiên viện chỉ cần tùy tiện sai một vài người đến tham dự là được rồi, chẳng qua chuyện lần này quan hệ đến môn sinh đắc ý của mình, Đỗ Ngang phải tự mình tới tham gia.
Đúng vậy, có rất ít người biết được, Sài Thiệu Kiệt chính là đệ tử thân truyền của Đỗ Ngang, cũng là một quân cờ quan trọng giúp hắn sau này có thể chấp chưởng La Thiên tiên viện, hắn làm sao có thể không để ý tới chứ.
Nghe thấy lời của Du Kỳ Thắng, Đỗ Ngang chỉ nhìn đối phương nhàn nhạt, rồi sau đó hướng Cơ Đạo Hành gật đầu: "Du đại nhân nói không sai, Sài Thiệu Kiệt người này ta cũng biết, tuyệt đối là một trong những đệ tử ưu tú nhất của tiên viện chúng ta, đã sớm cô đọng thần đan, lần này trở lại biên cảnh, chính là muốn tới Cấm Đoạn sơn mạch tìm kiếm tiên linh thích hợp, đợi khi hắn trở về, tiên viện sẽ đưa hắn tới Thánh Địa tu hành. Dựa vào tư chất của hắn, tất nhiên có thể phát triển tốt hơn trong Thánh Địa. Hơn nữa thiên phú của hắn vốn rất đặc thù, chứ không phải tà dị như lời Nhị hoàng tử vừa nói. . ."
Dừng một lát, Đỗ Ngang chuyển hướng nói với hai vị hoàng tử: "Về chuyện Thánh Địa Thánh nữ hỏi tội, bản thân ta cũng biết một chút, chẳng qua chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi, nếu không Sài Thiệu Kiệt hiện tại làm sao có thể an bình như vậy."
"Viện chủ đại nhân nói không sai!"
Hoằng Văn Nho lên tiếng phụ họa nói: "Sài thiếu soái, tiểu công chúa bị thương, đều là do Văn Nho bảo vệ không được chu toàn, không hề liên quan tới Sài thiếu soái, chuyện này ta cũng đã báo cáo với đại viện chủ, cắt bớt một phần thành tích coi như chịu tội, nếu như Đế quân cảm thấy chưa đủ, Văn Nho cam nguyện chịu phạt!"
Ở bên cạnh Hoằng Văn Nho, trung niên nam tử đang mặc trường bào khẽ cau mày, người này chính là【 Hữu Ty Nghiệp 】 Tác Phổ Tâm của La Thiên tiên viện.
Cho dù Tác Phổ Tâm vẫn không mở miệng, nhưng hắn có thể thấu hiểu rõ ràng chuyện lần này chỉ như một ván cờ mà hai phe đang tranh đấu thôi.
Thật ra Tác Phổ Tâm không muốn La Thiên tiên viện nhúng tay vào phân tranh trong hoàng thất, nhưng mà hắn cũng biết, Đỗ Ngang một lòng muốn dựa vào thế lực của hoàng thất, cùng đại viện chủ phân cao thấp, mà Hoằng Văn Nho lại là người một lòng ủng hộ Đế quân. Trừ phi đại viện chủ tự mình ra mặt, nếu không hắn nói gì làm gì đều không hề có ý nghĩa gì.
Nhị hoàng tử thấy cục diện đã nằm ngoài sự khống chế của mình, liền lặng lẽ nhìn Tiết Thiên Túng, người sau hiểu ý gật đầu.
"Đế quân. . ."
Đang lúc Tiết Thiên Túng chuẩn bị bẩm tấu,【 Khâm Thiên Đại Học Sĩ 】 Phòng Thái Hách vẫn trầm mặc không nói gì bỗng nhiên đứng dậy: "Đế quân, cựu thần nghĩ rằng chuyện của Sài Thiệu Kiệt thế nào nên để sau này xử lý, trước mắt gấp gáp nhất chính là xử lý tình hình biên cảnh thế nào, kính xin. . ."
"Nhương ngoại tất phải an nội!"
Đan Hồng Nhiên bá đạo cắt lời của đối phương nói: "Quân quốc đại sự, tự nhiên dùng quân mệnh làm trọng. Sài Thiệu Kiệt vì việc tư điều động đại quân, bất kể có đạo lý hay không, nhưng dù sao hắn đã làm ảnh hưởng quân tình, nếu không xử phạt người này, quân uy ở đâu ? Quân lệnh ở nơi nào ? Làm sao có thể để cho chúng tướng sĩ phục đây? Làm sao có thể để cho những người nằm xuống an lòng?"
Bốn câu hỏi liên tiếp, sắc mặt Phòng Thái Hách trầm xuống, nhưng lại không thể phản bác nửa câu. Bản học sĩ vốn muốn nói đạo lý với ngươi, lão thất phu nhà ngươi lại đem quân mệnh ra hù dọa ta, quả thực thật buồn cười!
Trường Tôn Phượng Dương chen lời nói: "Đan lão nói vậy rất có lý, nhưng Phòng đại nhân nói cũng không sai, cho dù hiện tại trị tội của Sài Thiệu Kiệt, những tướng sĩ đã hi sinh cũng không thể sống lại được. Mà việc cấp bách trước mắt chính là làm sao có thể để cho biên cảnh an bình , không để cho đám loạn đảng Hắc Linh điện kia thừa cơ lấn tới."
Nhị hoàng tử gay gắt phản đối: "Trưởng Tôn Thái sư lời ấy cũng không đúng rồi, Đan lão nói chính là nhương ngoại tất phải an nội, lòng quân không định, làm sao có thể chống đỡ kẻ địch bên ngoại? Sài Thiệu Kiệt nên bị trọng phạt!"
"Trọng phạt? Trọng phạt ai? Trọng phạt cái gì?"
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên phía ngoài điện, mang theo vài phần lười biếng cùng châm chọc.
Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi mặt mũi tuấn tú từ ngoài điện bước vào, nhìn quanh mọi người một chút, sau đó trực tiếp đi tới trước đường bái hạ: "Nhi thần Thiên Dạ bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn thọ an khang."
Dám ở trên hoàng điện tùy ý như vậy, người này chính là Thiên Khung Đế quốc Đại hoàng tử Cơ Thiên Dạ.
Cùng các hoàng tử khác bất đồng, Cơ Thiên Dạ có thiên phú cực cao, hơn nữa xuất thân cực kỳ tốt, mẫu thân của hắn chính là nữ nhi của tiên đạo thế gia, năm xưa tiến vào Thánh Địa tu hành, hôm nay chính là Thánh tử, phong hào "Thiên Dạ Tử", thiên chi kiêu tử.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . ."
Cơ Đạo Hành trên mặt lần đầu tiên lộ ra nụ cười, giơ tay lên trước hư không khẽ nâng.
Đại hoàng tử thuận thế đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người Nhị hoàng tử: "Vi huynh không có ở đây mấy ngày, xem ra nhị đệ có cuộc sống thật là vui vẻ? Làm sao, vừa rồi muốn trọng phạt ai? Không biết kẻ nào lại dám đắc tội nhị đệ, vi huynh nhất định giúp ngươi trừng phạt hắn."
Nhị hoàng tử hạ thấp tư thái nói: "Hồi bẩm hoàng huynh, ta nói chính là biên quân thiếu soái Sài Thiệu Kiệt, người này. . ."
"Người này thì ta biết. . ."
Đại hoàng tử tiếp lời: "Nghe nói người này đã định hôn ước với hoàng muội, thân là huynh trưởng, tự nhiên ta muốn trở về xem xét thế nào."
"Định hôn ước? !"
Nhị hoàng tử ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đại hoàng tử.
Không chỉ riêng hắn, cả đám đại thần còn lại cũng không hiểu gì.
Đế quân cố ý đem Thiên Lạc công chúa gả cho Sài Thiệu Kiệt, mọi người đều biết, nhưng chuyện này dù sao cũng chưa công khai, hơn nữa hiện tại chuyện đã phát sinh như thế, sợ rằng Đế quân phải cân nhắc lại kỹ càng. Hiện tại Đại hoàng tử nói chuyện này như chém đinh chặt sắt, Sài Thiệu Kiệt đã định hôn ước với Thiên Lạc công chúa, rốt cuộc là muốn làm gì? Định mạnh mẽ tỏ thái độ, ủng hộ cho Sài Thiệu Kiệt sao?
"Làm sao? Có người không phục. . ."
Đại hoàng tử ánh mắt lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người, không giận tự uy, làm cho người ta cảm thấy áp lực cường đại.
Cơ Đạo Hành ánh mắt khẽ chớp động nhưng không nhiều lời, khóe mắt mang theo vài phần nụ cười, ai cũng không biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ điều gì.
"Di? Đại hoàng huynh, ngươi cũng đã về rồi sao! ?"
Một thanh âm kinh ngạc vang lên, lại là một gã thiếu niên từ ngoài điện đi vào, đi tới trước mặt Đại hoàng tử, hơi trêu chọc nói: "Đường xa như thế, đại hoàng huynh lại đến trước ta lâu vậy, quả nhiên lợi hại!"
Vừa nói, thiếu niên không để ý ánh mắt quái dị của mọi người, đi về phía Tác Phổ Tâm, tiếp theo khom người thi lễ một cái: "Cơ Thiên Tình bái kiến Tác tiên sinh."
Thiếu niên này không hướng Đế quân bái lễ, ngược lại đối với hữu ty nghiệp của La Thiên tiên viện lễ đãi như vậy, quả thật khác lẽ thường.
Đại điện trầm tĩnh, có người lộ ra ánh mắt không cam lòng, có người thì lộ ra vẻ kiêng kỵ.
"Ha ha, tốt tốt tốt! Tiểu tử tốt lắm!"
Tác Phổ Tâm đầu tiên sửng sốt, sau giây lát đã thoải mái như thường, dùng sức vỗ vai thiếu niên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.