Bất Diệt Thánh Linh

Chương 179: Tiện tay mà thôi




"Oanh!"
"Rầm rầm rầm —— "
Cửu trọng kim lâu đổ ập xuống làm cho cả huyệt động cũng rung lên!
Trong chốc lát, cát bay đá chạy, tràn ngập bụi mù.
...
"Ngươi đánh đủ chưa! ?"
Thanh âm của Vân Phàm từ trong bụi mù truyền đến, không có chút tức giận.
Khương Vô Tà mặc dù tính tình đại biến, nóng nảy tức giận, nhưng hắn cũng chỉ muốn phát tiết uất ức trong lòng, cũng không phải thật sự muốn giết người hả giận. Đối với tâm tình của hắn, Vân Phàm có thể hiểu, cũng có thể thông cảm.
Trong một đêm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không phải người nào cũng có thể thừa nhận , nhất là người kiêu ngạo như Khương Vô Tà.
...
Chống đỡ một lúc lâu, Vân Phàm cảm giác cánh tay hơi tê dại, Khương Vô Tà lúc này mới ngừng tay, tóc trắng rối bù xõa xuống hai vai, vẻ điên cuồng trong mắt dần tan biến đem kim lâu thu lại.
"Vân Phàm tiểu tử, tiểu tử tóc trắng này tâm tình quá yếu ớt, căn bản không chịu nổi chút kích thích, là một nhân vật nguy hiểm, nói không chừng bộc phát bất cứ lúc nào cũng nên, hay là để cho bổn tôn ăn hắn nhé?"
Tà Thần bộ dạng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hướng về phía Khương Vô Tà khiêu khích!
Vân Phàm liếc nhìn Tà Thần một cái, sau đó chuyển qua Khương Vô Tà nói: "Ngươi không cần để ý đến hắn, hắn nói quả thật có chút khó nghe, những chuyện khác thì rất tốt."
Khương Vô Tà lúc này đã tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Phàm cùng Tà Thần, tựa như không muốn nói chuyện với hai người này.
Tà Thần như tìm được hứng thú mới, muốn xem người khác phát điên lên: "Uy! Tiểu tử tóc trắng, ngươi ngã thế nào mà thành ra như thế? Đường đường tiên đạo đại năng, lại bị ngã gãy chân, quả thật làm cho người ta cười đau cả bụng! Cạc cạc cạc két ~~~ "
"..."
Khương Vô Tà trong mắt chợt lóe lên hung quang, nhưng chớp mắt liền biến mất.
Ai ngờ, Tà Thần vẫn không có ý định dừng lại: "Tiểu tử tóc trắng, lúc nãy ta nghe ngương tự xưng là Bổn cung, chẳng lẽ ngươi là Thái tử của Đại Càn cổ quốc hay sao? Hắc hắc!"
"..."
"Một vị Thái tử lại thành ra nông nỗi này, bổn tôn lần đầu chứng kiến đó!"
"..."
"Xem vẻ mặt của ngươi như khuê phòng oán phụ, chắc là bị người hãm hãi đúng không?"
"..."
"Nhìn nét mặt của ngươi, bị bổn tôn nói đúng rồi sao! Hắc hắc, con cái nhà đế vương đúng là đức hạnh như nhau, tranh quyền đoạt lợi, mất hết tính người, bị hãm hãi cũng đáng đời!"
"Đủ rồi! Ngươi nói đủ chưa!"
Khương Vô Tà rốt cục không nhịn được rống giận lên: "Không sai! Bổn cung chính là Đại Càn Thái tử, chính là bị huynh đệ của mình lừa gạt, mới rơi xuống địa phương quỷ quái đáng chết này, chính là ngã gãy chân sống như một con chó đó... Nhưng mà vậy thì sao! Bổn cung cửu tử nhất sanh, phá rồi lại lập, trong vòng ba năm ngắn ngủi đột phá tâm chướng, bước vào Thần Hải, trở thành đại năng! Bổn cung sẽ có một ngày phá vỡ nơi này, ta muốn để cho đám người thiếu nợ ta phải trả lại toàn bộ, trả lại gấp trăm gấp ngàn lần!"
"Cạc cạc! Đúng đúng đúng, phải báo thù, giết chết bọn họ, giết sạch bọn họ, hành hạ bọn chúng... Ôi!"
Tà Thần đột nhiên dừng lời, bỗng nhiên hét thảm, chính là bị Vân Phàm vung cước đá văng vào trong góc huyệt động.
"Vân Phàm tiểu tử, ngươi dám vừa đá bổn tôn sao... Bổn tôn muốn ăn ngươi!"
Tà Thần giương nanh múa vuốt xông về phía Vân Phàm, nào ngờ đang giữa không trung thì rơi xuống, tay chân giật giật : "A a a! Nhị Ngu, tên ngu ngốc ngu xuẩn nhà ngươi, tại sao lại ngăn cản bổn tôn, để cho bổn tôn giáo huấn tên tiểu tử thúi này đi!"
"..."
Vân Phàm không để ý đến Tà Thần đang như phát điên lên, trực tiếp đi tới trước mặt Khương Vô Tà: "Để cho ta xem chân của ngươi xem."
Vừa nói, Vân Phàm dùng thần niệm quét qua chân của Khương Vô Tà, xương chân đã vỡ vụn, da thịt hoàn toàn khô héo, nhưng Khương Vô Tà hiển nhiên đã dùng loại bí pháp gì đó, làm hai chân của mình bảo lưu lại một tia sinh cơ, không đến mức hoàn toàn hoại tử.
"Ngươi làm gì! ? Lui lại!"
Khương Vô Tà mắt lộ hung quang, cảnh giác nhìn Vân Phàm, vung tay thi triển một loại lực lượng vô hình đẩy lui đối phương mấy trượng.
"Vân Phàm tiểu tử, người ta không chịu nhận ân tình của ngươi đâu, ngươi tỉnh lại đi! Cạc cạc cạc két ~~~~ "
Tà Thần tùy ý cuồng tiếu, lộ ra vẻ vô cùng đắc ý, nhưng sau khi cười xong, nó lẳng lặng đợi ở một bên, hừ lạnh một tiếng đầy hờn dỗi.
Vân Phàm vẫn không để ý tới Tà Thần, ngược lại nhìn cây khô mà Khương Vô Tà đang dựa lưng vào.
Thảo mộc có thể sinh trưởng trong một mảnh tuyệt địa như thế này, nhất định không phải vật phàm, cây khô này không có nước mà chưa chết, sinh cơ yếu ớt , giống như bị người khác cướp đoạt sinh mệnh.
Lần nữa nhìn về phía Khương Vô Tà, Vân Phàm tựa như hiểu ra điều gì. E rằng đối với phương dùng một loại bí pháp nào đó, đem sinh cơ của cái cây này chuyển tới trên người mình, duy trì tánh mạng của mình... Chẳng trách Khương Vô Tà cảnh giác như thế, không để cho Vân Phàm tới gần, sợ Vân Phàm phá huỷ hi vọng của hắn.
Trong lòng hiểu được ngọn nguồn, Vân Phàm nói thẳng: "Khương Vô Tà, ta có Hồi Quang tiên thuật, có thể chữa khỏi vết thương của ngươi, để cho ta thử một chút, xem có thể khôi phục hai chân của ngươi hay không."
"Cái gì! ? Trị... Trị khỏi hai chân của ta? !"
Khương Vô Tà ban đầu cảm thấy cả kinh, sau đó mừng như điên, tiếp theo lại chuyển thành nghi hoặc: "Hồi Quang tiên thuật chính là tiên thuật mấy ngày nay ngươi thi triển đối với mình ư?"
Mấy ngày nay, Vân Phàm mỗi lần ra ngoài cũng đều thương tích đầy mình trở về, nhưng ngày hôm sau bộ dạng lại như sinh long hoạt hổ, cho nên Khương Vô Tà cũng chú ý tới nhất cử nhất động của Vân Phàm, nhất là thủ đoạn khôi phục của hắn.
Nhưng có nên tin tưởng đối phương hay không?
Khương Vô Tà từng bị phản bội một lần, trong lòng vô cùng nhạy cảm, rất khó sinh ra cảm giác tín nhiệm đối với người khác.
"Vân... Vân Phàm sao? Tại sao ngươi muốn giúp ta?"
Nghe thấy câu hỏi của Khương Vô Tà, Vân Phàm thật lòng trả lời: "Muốn rời khỏi chỗ này, nhiều người sẽ nhiều thêm trợ giúp, hơn nữa, ta cũng chỉ muốn thử xem, tiện tay mà thôi, có thể giúp đỡ thì giúp, không thể giúp thì ta cũng chẳng có cách nào."
"Tiện tay mà thôi? Hay cho câu tiện tay mà thôi! Vô luận thành công hay thất bại , Khương Vô Tà ta vĩnh viễn ghi nhớ phần tâm ý này của ngươi."
Khương Vô Tà chợt cười to, cười cực kỳ sướng khoái.
Hắn cũng là một người quyết đoán , trong lòng hơi thoáng qua do dự, cho dù giữa hai người không có tín nhiệm cũng không sao, dù sao chỉ thử một chút cũng không tổn thất, nếu quả thật có thể thành công...
Vừa nghĩ tới hai chân của mình có khả năng khôi phục, Khương Vô Tà khó nén được nội tâm kích động.
"Đến đây đi, làm phiền các hạ rồi."
"Xuy!"
Một đoàn quang vụ màu trắng tinh khiết xuất hiện trong lòng bàn tay của Vân Phàm, trong ánh sáng bạc lộ ra một tia thánh khiết, làm cho người ta cảm giác ấm áp như mặt trời chiếu rọi.
Khương Vô Tà ở trong huyệt động không có ánh mặt trời này suốt ba năm, trừ cô tịch chỉ còn âm lãnh, chưa từng cảm thụ ấm áp như thế? Vì vậy hắn hiện tại càng ngày càng mong đợi, Hồi Quang tiên thuật thần kỳ hiệu quả.
Hồi Quang tiên thuật!
Quang vụ dung nhập vào trong cơ thể của Khương Vô Tà, tựa như gieo xuống một viên hạt giống quang minh, mang cho hắn ấm áp cùng hi vọng, xua tan u oán tích tụ trong lòng.
"Sao! ? Không có... Không có phản ứng! ? Tại sao không có phản ứng! ?"
Khương Vô Tà hai tay dùng sức nắm hai chân của mình, vẫn không có chút tri giác nào. Vốn dĩ tràn đầy hi vọng, trong khoảnh khắc hóa thành lạnh lẽo cùng tuyệt vọng.
Hồi Quang tiên thuật!
Vân Phàm không có ý nghĩ từ bỏ, tiếp tục thi triển Hồi Quang tiên thuật, một lần mãnh liệt hơn so với một lần.
Song hết thảy cũng không có tác dụng gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.