Bất Diệt Thánh Linh

Chương 173: Thâm uyên vết nứt




Khương Thái Ất vừa bước ra khỏi cung điện, Đường bà bà đã nhanh chân đi đến bên cạnh.
"Hoàng Thượng, ngươi làm như vừa rồi quả thật rất nguy hiểm, người này đã trúng ma độc, ngươi tiếp xúc một mình với hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì bất trắc, lão thân làm sao có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông? Làm sao có thể tạ lỗi với dân chúng của Đại Càn?"
Nghe Đường bà bà oán trách, Khương Thái Ất cũng không hề buồn phiền, chỉ cười cười nói: "Khô sao đâu, dựa vào tu vi hiện tại của trẫm, ma độc bình thường không thể làm thương tổn đến ta."
"Tóm lại cẩn thận là tốt nhất."
Đường bà bà gương mặt tối sầm, vẫn chưa bỏ qua chủ đề này.
Khương Thái Ất thấy thế đành phải chuyển chủ đề: "Đường bà bà, vừa rồi chúng ta đối thoại ngươi cũng đã nghe thấy rồi đó, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
"Phải..."
Đường bà bà suy nghĩ một lát, thẳng thắn nói: "Lão nhân kia có lẽ nói thật đó, chỉ có điều điểm khó hiểu duy nhất trong chuyện này, chính là tại sao ba đại Đế quốc lại đi cùng với người của Hắc Linh điện, chẳng lẽ bọn họ không sợ nuôi hổ gây họa hay sao? Hơn nữa bọn họ đến cùng có phương pháp gì để phá Hoàng thành đại trận? Chẳng lẽ là muốn trong ứng ngoài hợp..."
"Bảo hổ lột da, lấy đâu ra lợi ích? Ba đại Đế quốc làm vậy chính là tìm đường chết!"
Khương Thái Ất không nhịn được cảm khái một câu, thần sắc lo lắng vẫn không chút tiêu tan: "Bây giờ là thời kì nhạy cảm, mọi người cần phải đề cao cảnh giác. Hắc Linh điện hao phí nhiều tâm lực như thế, ắt hẳn phải có biện pháp chắc chắn , nếu như chỉ có bọn hắn, ta cũng không lo sợ, ta lo lắng chính là bên trong Hoàng thành có thể có nội gián hay không, đặc biệt là nội bộ hoàng tộc chúng ta... Xem ra lần này chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu kỹ càng."
"Có cần hạ lệnh điều tra nội bộ một phen không đây?"
Nghe thấy đề nghị của Đường bà bà, Khương Thái Ất khẽ khoát tay áo nói: "Không có chứng cứ xác thực khó lòng tra xét ra được điều gì. Tiên vũ đại hội đang trong thời khắc mấu chốt, bây giờ đừng nên đánh rắn động cỏ, tránh cho lòng người hỗn loạn, càng thêm khó xử lý."
Dừng một lát, Khương Thái Ất lại dặn dò: "Còn nữa, tin tức người này còn sống phải giữ kín, tránh để cho người của Hắc Linh điện cảnh giác."
"Dưỡng tâm biệt viện phía bên kia có cần báo một tiếng không?"
Khương Thái Ất suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Tạm thời đừng đi, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, càng ít người biết càng tốt."
"Vậy Hắc Linh điện chuyện này nên xử lý thế nào?"
"Bây giờ... chỉ có thể chờ."
Trong ánh mắt của Khương Thái Ất lóe lên sự lão luyện cơ trí: "Lấy bất biến, ứng vạn biến, chỉ cần chúng ta chuẩn bị cẩn thận, có Hoàng thành đại trận cùng long mạch số mệnh bảo hộ, cho dù Hắc Linh điện cùng ba đại Đế quốc giở trò như thế nào, cuối cùng sẽ phải thất bại... Mặt khác, còn phải làm phiền Đường bà bà tới cung phụng điện một chuyến, giúp ta báo cho nội tông của hoàng tộc đến Tổ Linh điện, có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
【 Tổ Linh Điện 】 chính là cấm địa quan trọng nhất trong hoàng tộc, cho dù là Hoàng Đế cũng không thể tùy ý ra vào.
Có thể nói không hề khoa trương, 【 Tổ Linh Điện 】 còn quan trọng hơn cả 【 Tranh Hoàng Điện 】, bởi vì nơi đó chính là trung tâm giúp cho Hoàng thành đại trận vận chuyển, cũng chính là trận nhãn trong mắt tu sĩ.
Khương Thái Ất triệu tập toàn bộ nội tông của hoàng tộc đi tới 【 Tổ Linh Điện 】 nghị sự, đã đủ để nói rõ vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn liên quan tới sự sinh tử tồn vong của Đại Càn cổ quốc .
Đường bà bà tâm thần căng thẳng , cánh tay hơi run rẩy, sau đó nàng gật đầu, cố nén tâm tình bất an rời đi.
Trầm mặc một hồi lâu, Khương Thái Ất nhìn sắc trời thâm trầm, sau đó cũng hướng 【 Tranh Hoàng Điện 】 mà đi.
...
————————————
Động thiên bí cảnh, Luyện Lôi thành.
Ban đầu khi Túc Không đám người từ xa xa chứng kiến, có thể thấy hình dáng một tòa cổ thành mơ hồ, nhưng đặt chân tới tường thành đổ vỡ, mới phát hiện khắp nơi là xương trắng, thậm chí cả mặt đất cũng khó lòng tìm được một khối lành lặn.
Phải trải qua một trận chiến thảm thiết đến mức nào, mới khiến cho không gian trở nên tàn phá tới mức này.
Để cho người ta tiếc nuối chính là võ giả tìm tòi khắp nơi, cũng không tìm được một món bảo vật trân quý nào trong Luyện Lôi thành, chỉ có một tòa trận pháp khắc cổ xưa khắc tại trung tâm của cổ thành... Từ bề ngoài của trận pháp đến đánh giá, chắc chắn được lập nên sau khi cuộc chiến kia kết thúc .
"Đây là tiếp dẫn cổ trận mà hoàng tộc nhắc tới sao!"
Nghe thấy đám người chung quanh nghị luận, Túc Không cùng các đại tông sư cẩn thận sắp đặt, đem chúng võ giả chia làm hai nhóm trước sau bước vào trong trận, sau đó đem linh bối đặt trong cổ trận.
Không gian ba động, chúng võ giả tan biến bên trong cổ trận.
...
Màu đen vô tận làm cho người ta hít thở không thông.
Túc Không đám người chỉ cảm thấy không gian vặn vẹo cực độ , đến khi bọn hắn mở mắt ra lại phát hiện mình đã đi vào trong địa huyệt, chung quanh đều là nham thạch, chỉ có một lối đi phía trước, lộ ra ánh sáng mờ mờ không biết nối tới phương nào.
"Nơi này là nơi nào! ?"
"Chắc là dưới đất, hoàng tộc không phải đã nói thâm uyên ở sâu trong lòng đất hay sao, lối đi này chắc hẳn là thông tới thâm uyên ."
"Nếu vậy chẳng phải chúng ta có thể gặp phải yêu ma bất cứ lúc nào ư! ?"
"Yêu ma, vậy phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao, đã đến đây rồi thì phải kiên trì đi tiếp."
"Không sai, chúng ta lên đường đi."
...
Từ mơ hồ đến tuyệt vọng, từ thống khổ đến bi thương.
Chúng võ giả dần dần ổn định tâm tình thấp thỏm lo âu, trở nên kiên định, kiên cường hơn.
Dưới sự hướng dẫn của Túc Không , chúng võ giả bước đi trong thông đạo u ám, vừa đi vừa cảnh giác chung quanh. Nhưng đi rất lâu bọn họ vẫn chưa gặp phải bất cứ hiểm nguy nào.
...
Lối đi càng chạy càng rộng rãi, tầm mắt cũng càng ngày càng rộng rãi.
Khi bọn hắn đi ra khỏi địa huyệt, trước mắt đã trở nên sáng ngời.
Hiện lên trước mắt là một mảnh nham thạch kéo dài, khói cuồn cuộn, lửa tràn ngập.
Chung quanh không một chỗ đặt chân, chỉ có một con đường do xương trắng đắp thành, quanh co khúc chiết thông sâu tới nham tương.
Nơi này nào giống con đường thông tới thâm uyên, quả thực phải nói là cánh cửa đi vào địa ngục.
Mọi người thi nhau lau đi mồ hôi trên trán, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, thấy không có con đường nào khác, đành phải kiên trì tiếp tục tiến lên.
Lửa nóng như phả vào mặt, kèm theo khói đen làm người ta khó thở.
...
Xuyên qua mảnh nham tương này, mọi người mới chứng kiến điểm cuối của thông đạo.
Chung quanh nham thạch chất đầy xương khô, vươn cao như núi, mà phía trước là thâm uyên vết nứt, đen nhánh âm u, sâu không thấy đáy.
Vô số nham tương từ khắp nơi hội tụ mà đến, rơi xuống thâm uyên biến mất vô tung.
Thấy cảnh tượng như thế, chúng võ giả tâm thần rung động... Ngay cả nham tương cuồn cuộn đổ xuống thâm uyên tới vạn năm cũng không thể lấp đầy, rốt cuộc nó sâu đến cỡ nào.
Đây chính là thâm uyên dẫn tới Cửu U sao? !
Không kịp suy nghĩ nhiều, mọi người ngẩng đâu lên, lại thấy một tế đàn cao trăm trượng lơ lửng trên không trung.
Tòa tế đàn này tựa như chiếm cả một nửa thâm uyên, giống như đang trấn áp không cho mọi thứ trong thâm uyên lao ra ngoài.
Ở trên tế đàn, có bốn cậy cột khổng lồ, trên đỉnh mỗi cây cột đều có một sợi xích khổng lồ, nối tiếp với nham bích bốn phương, vững vàng sừng sững.
Mà trên xích cùng với trên các cây cột đều có vô số ký hiệu, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hoa mắt rồi.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.