Bất Diệt Thánh Linh

Chương 164: Lôi bạo




Chu Tước thành hỗn loạn làm cho các thế lực khác để tâm chú ý.
Hôm nay chính là thời điểm mấu chốt của tiên vũ chi tranh, một chút mâu thuẫn cũng có thể làm cho xung đột của tiên đạo và võ đạo trở nên căng thẳng. Tiên đạo mặc dù cường đại, nhưng võ đạo lại chiếm số đông, thật sự nếu hai phe động thủ, bất kể ai thua ai thắng, đều phải trả bằng một cái giá thật lớn.
Không lâu sau, thủ vệ Chu Tước thành đã tới, hỗn loạn dần dần bình tức, chỉ tiếc không thấy tăm hơi đám người tranh đấu ở đâu.
...
"Người đâu?"
"Người này tựa như thi triển bí pháp, không biết trốn đâu rồi ."
"Nga?"
Trên đỉnh tháp, một cô gái mặc áo đen đứng đón gió nhìn Chu Tước thành hỗn loạn.
Ở phía sau của cô gái áo đen này, một gã người đeo mặt nạ ác quỷ nửa quỳ , thái độ cung kính lạ thường.
Một lát sau, cô gái áo đen thu hồi ánh mắt: "Có biết là ai không?"
Tên thuộc hạ vội cúi đầu: "Hồi bẩm luật chủ, tạm thời không tìm ra thân phận của người này, nhưng hắn chắc chắn là cửu tinh cường giả, hơn nữa thần niệm cực kỳ cường đại, còn có thuật ẩn nặc, nếu không không thể nào tránh né được sự dò xét của chúng ta, còn nghe lén được kế hoạch của chúng ta, nếu không phải cuối cùng để lộ khí tức thì chúng ta không thể nào phát hiện được."
"Nga?"
Cô gái áo đen lạnh lùng nói: "Vậy phương hướng mà hắn chạy trốn là chỗ nào?"
"Phía tây Thanh Long thành, hẳn là người của tiên đạo thế lực."
Tên thuộc hạ mặt quỷ trả lời cực kỳ chắc chắn, nhưng cô gái áo đen cười khẩy nói: "Đi Thanh Long thành cũng không chắc hắn là người của tiên đạo thế lực, có lẽ là tán tu kinh nghiệm phong phú mà thôi... Nhưng đối phương chỉ muốn đánh lạc hướng thôi, mục đích thực sự của hắn có lẽ là tới Hoàng thành."
"Hoàng thành? Hắn muốn đi mật báo ư! ?"
Tên thuộc hạ mặt quỷ không tự chủ gật đầu, cảm thấy rất có thể như vậy. Dù sao đối phương biết được kế hoạch kinh thiên của bọn hắn, trước tiên nhất định là nghĩ tới mật báo.
"Luật chủ đại nhân, vậy chúng ta có phải nên phái người ngăn trở không?"
Nghe thuộc hạ hỏi thăm, cô gái áo đen khoát tay áo nói: "Cho dù hắn đi mật báo cũng không sao, đại cục đã định, không thể dựa vào lực lượng của một người để vãn hồi, hơn nữa nơi đó đã có tả hữu hộ pháp canh giữ, nếu muốn mật báo cũng phải xem hắn có khả năng không đã."
"Thì ra luật chủ đã sớm định liệu hết rồi."
Tên thuộc hạ mặt quỷ thở phào một cái, áp lực trong lòng cũng hơi buông lỏng: "Luật chủ, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
"Nên làm gì thì làm việc đó."
Cô gái áo đen lạnh nhạt nói: "Để cho giáo chúng khắp nơi giữ nguyên hiện trạng, các ngươi tiếp tục âm thầm bố trí đại trận, phải hoàn thành trước một tháng, lần này cẩn thận hơn đi, không được xảy ra sơ xuất, nếu không điện quy sẽ không tha thứ."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Tên thuộc hạ mặt quỷ thân khẽ run, trong mắt chợt lóe lên vẻ sợ hãi.
Đợi sau khi thuộc hạ rời đi, thân ảnh cô gái áo đen dần dần biến mất trong bóng tối.
...
————————————
Động thiên bí cảnh, không ngày không đêm.
Vân Phàm đám người kéo thân thể mọi mệt tiếp tục tiến lên.
Đây là ngày thứ chín bọn hắn tiến vào động thiên bí cảnh, bọn họ đã tới gần khu vực trọng yếu trong luyện lôi vực, thời thời khắc khắc đều có lôi đình đánh xuống, cũng có vết rách không gian cùng lốc xoáy bạch cốt xuất hiện, cơ hồ mỗi ngày đều trải qua hung hiểm .
May mắn chính là trải qua nguy nan lần trước, mọi người đã bước đầu thành lập tín nhiệm và ăn ý, mỗi lần gặp phải nguy hiểm tất cả mọi người có thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua.
Dĩ nhiên, mặc dù chuyến đi này hung hiểm mỏi mệt , nhưng thu hoạch xác thực to lớn phi thường.
Chỉ có Vân Phàm một người, dọc theo đường đi đã tiêu diệt trên năm trăm oan hồn, mỗi vị võ giả ít nhất nhận được mười viên 【 Lôi Hồn Tinh 】phẩm chất trên vạn năm.
Hơn nữa khi đi ngang qua chiến trường, mọi người còn thu thập được các loại thiên tài địa bảo lôi thuộc tính, bao gồm 【 Lôi Tinh Thạch 】, 【 Lôi Linh Hoa 】, 【 Tử Lôi Kim Trúc 】...
Đáng tiếc nhất chính là không có nửa món hồn bảo hoặc thần binh từ thượng cổ còn lưu lại.
Dù vậy, chúng võ giả đã rất hài lòng rồi.
Bình thời linh vật vạn năm, thiên tài địa bảo chỉ mơ thôi cũng không dám, mà nay nhận được nhiều như thế! Khó trách thế nhân thường nói, nguy hiểm đồng hành cùng kỳ ngộ, đại hung hiểm mới có đại cơ duyên.
...
"Mọi người chú ý, hiện tại nghỉ ngơi ở chỗ này, bốn người thay phiên nhau canh gác, vùng này tương đối nguy hiểm, tất cả mọi người phải cảnh giác một chút."
Túc Không cùng mấy vị đại tông sư sau khi thương nghị với Vân Phàm, quyết định dừng chân nghỉ một chút.
Dù bọn họ đều là võ đạo tông sư, nhưng liên tục chín ngày lên đường không ngủ không nghỉ , nhất là trong một địa phương hung hiểm, thời khắc giữ vững tâm thần tập trung cao độ, coi như thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi!
Dù sao, không phải mỗi một vị tông sư đều có khí lực cùng tinh lực tựa như Vân Phàm.
"Túc Không Minh chủ, ngươi tính xem bao lâu nữa mới đến Luyện Lôi thành a? Chân của ta sắp rụng ra rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy a, đã đi lâu như vậy , ngay cả một gian phòng ốc còn chưa thấy, đừng nói cái gì tới Luyện Lôi thành."
Nghe có người thăm hỏi, Túc Không đại khái đánh giá tính toán một phen: "Dựa theo tốc độ di chuyển của chúng ta, không sai biệt lắm đã đi hơn sáu vạn dặm đường, hoàng tộc nói nơi đây có mười vạn dặm lôi vực, chắc chắn không lâu nữa sẽ tới nơi."
Nghe xong Túc Không trả lời, chúng võ giả mới thoải mái hàn huyên tâm sực.
"Hắc! Mọi người đoán xem Luyện Lôi thành trong truyền thuyết có bộ dạng như nào?"
"Nghe danh tự cũng biết không giống vật thường, ngay cả lôi còn có thể luyện, ha ha ha!"
"Ai! Mọi người tính xem chúng ta có phải những người đầu tiên tới Luyện Lôi thành hay không?"
"Hẳn là không thể đâu, hoàng tộc cũng không thiếu thiên chi kiêu tử, hơn nữa thủ đoạn rất nhiều, ta không tin không có ai đi qua Luyện Lôi thành, nếu thế lấy đâu ra câu nói mười vạn dặm lôi vực."
"Vậy cũng chưa chắc, chúng ta cùng nhau đi tới, tất cả mọi người quá rõ ràng có bao nhiêu hung hiểm, nếu không phải tiên linh của Vân Phàm tông sư có thể hấp thu lôi đình, mà thần thông của hắn lại là khắc tinh của oan hồn, sợ là chúng ta đã chết cả trăm lần. Hoàng tộc đem nơi này làm thành nơi lịch lãm cho hậu bối, khẳng định còn nhiều hạn chế đấy!"
"Quan tâm làm gì , dù sao hiện tại đã phát tài, chỉ cần có thể bình an ra ngoài là được."
"Không sai! Ta rốt cuộc cảm giác thấy mình như phú hộ rồi, ha ha ha!"
"Ha ha ha —— "
Mọi người vừa nói vừa cười, không khí nhất thời vui vẻ hơn nhiều.
Nhưng bọn họ không có đi quấy rầy Vân Phàm nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ biết, thực tế người cực khổ nhất trên đoạn đường này chính là Vân Phàm, cho nên mỗi một khắc nghỉ ngơi đối với Vân Phàm mà nói đều quan trọng vô cùng.
...
"Di! ? Có biến! Có cái gì đang tới!"
"Mọi người mau nhìn, phía trước một đoàn tối om là gì thế?"
"Không tốt! Hình như là lôi bạo, lôi đình gió lốc đấy! Mọi người cẩn thận!"
Võ giả đang canh gác đột nhiên hô lên, Vân Phàm cùng Túc Không đám người bỗng nhiên thức tỉnh, vội vàng hướng nơi xa nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời xa xa, một đoàn mây đen cuồn cuộn lao tới, lôi quang lóe lên, dẫn tới lôi đình chung quanh điên cuồng gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.