Bất Diệt Thánh Linh

Chương 15: Thiển thiển vô y (Cô đơn không nơi nương tựa)




Thời gian trôi qua chậm chậm, chớp mắt đã tới giữa trưa.
Trong lúc mọi người còn đang chờ đợi mòn mỏi, Vân Phàm cũng đã đi vào trong miếu.
. …
Không hề vàng son lộng lẫy như trong tưởng tượng, bên trong miếu sạch sẽ ngăn nắp. Tất cả đều dùng đá xanh cứng rắn xây thành, không có điêu khắc khoáng đạt, cũng không có trang sức hoa lệ, có chẳng qua là cổ xưa và cũ kỹ, chẳng qua là năm tháng nhuộm dần mà tạo thành vết tích.
Lúc này, giữa miếu chỉ có hai người phụ trách, một người chịu trách nhiệm ghi danh, một người chịu trách nhiệm phụ trợ lưu lại hồ sơ. Trừ hai người này, không còn bất cứ một ai khác, thậm chí ngay cả việc giữ trật tự cũng không cần để ý.
- Người kế tiếp. tên họ là gì?
Vị lão giả chịu trách nhiệm ghi danh này, tóc trắng xoá, dưới cằm lộ ra vài chòm râu thưa thớt, nhìn qua cũng thấy vài phần tiên phong đạo cốt.
- Công Tây Tu Văn.
Ác thiếu không nhịn được hô to tên mình, nhưng ánh mắt lại tập trung vào trên người vị thiếu nữ mặc váy bên cạnh lão giả này:
- Tỷ tỷ, có phải chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào hay không? Nhìn mặt ngươi thật quen thuộc nha. Ta tên là Công Tây Tu Văn, Tu Văn chính là trong tu trị văn điển. Ta vốn không có nhiều đặc biệt, chỉ có điểm duy nhất chính là rất nhiều ưu điểm. Ta rất thích cùng các vị tỷ tỷ xinh đẹp hàn huyên nhân sinh, tâm sự một chút lý tưởng cuộc sống thôi.
- Câm miệng.
Thiếu nữ trừng mắt nén giận, hung dữ nhìn chằm chằm ác thiếu quát lớn:
- Thánh miếu chính là nơi vô cùng thần thánh, sao có thể để cho tên cuồng đồ như ngươi diễu võ dương oai. Nếu ngươi tiếp tục nói năng linh tinh, đừng trách bổn cô nương ném ngươi ra ngoài.
- Ặc. Hiểu lầm hiểu lầm rồi. Thiếu gia ta nhận lỗi là được chứ gì.
Công Tây Tu Văn co rụt đầu lại, cười cười ngượng ngùng.
Đứng phía sau hắn, Vân Phàm thấy thế không nhịn được cười. Hắn đột nhiên nghĩ tới một câu châm ngôn, chính là "kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn" .
- Giới tính?
Lão giả giống như không nghe thấy điều gì, tiếp tục ghi chép.
Nhưng nghe lão giả hỏi câu này, Công Tây Tu Văn nhất thời khó chịu :
- Chuyện này còn cần phải nói hay sao? Lão đầu nhà ngươi không tự mình nhìn được à.
- Ha ha, không nói cũng không sao cả.
Lão giả cũng không tức giận, chỉ cười ha ha nói:
- Ngươi không nói, ta chỉ có thể ghi vào trong sổ là ‘ giới tính không rõ ’ được chứ. Cũng đừng trách lão đầu tử ta không nhắc nhở ngươi, những tin tức này một khi đã ghi chép lại, sẽ rất khó sửa đổi đó.
- Đừng. Đừng làm vậy đại gia, không. Là tiền bối, tiền bối hạ bút lưu tình nha.
Công Tây Tu Văn lập tức vội vàng, viết vào "giới tính không rõ" nghĩa là sao chứ? Không phải nam cũng chẳng phải nữ? Nếu để cho đám người trong tông môn nghe được chuyện này, không phải sẽ ném chết hắn chứ.
Bị hành hạ như thế , Công Tây Tu Văn không còn dám mạnh miệng nữa :
- Ta. Được rồi, giới tính của ta, là nam nhân, là nam nhân chân chính.
"Ha ha."
Thiếu nữ đứng bên cạnh kia cười ngặt nghẽo , ngoài miệng không nhịn được giễu cợt một câu:
- Còn nói là nam nhân chứ, ta thấy ngươi chính là một tên tiểu hài tử xấu xa mới đúng.
Công Tây Tu Văn xấu hổ vô cùng, nhưng lần này không dám cãi lại nửa câu, sợ hai người kia tiếp tục hành hạ chính mình.
- Bao nhiêu tuổi?
"10 tuổi."
- Đưa tay qua đây, ta kiểm tra cốt linh của ngươi. Được rồi, không có vấn đề gì. Đưa tiền đây, tiền ghi danh là một trăm lượng bạc, đưa tiền xong thì đi vào bên trong đi.
- Đa tạ tiền bối.
Công Tây Tu Văn lúc này đã nghiêm túc hơn nhiều, rất phối hợp hoàn tất thủ tục. Chẳng qua là hắn có chút tò mò, vì vậy không vội vã rời đi mà lẳng lặng đứng sang một bên, chờ tới lượt Vân Phàm ghi danh. Hắn cũng muốn xem xem, tên tiểu tử làm mình không còn gì để nói kia, đến tột cùng có lai lịch thế nào.
. …..
- Người kế tiếp, tên là gì?
"Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm."
Nghe thấy Vân Phàm báo tên của mình, Công Tây Tu Văn đứng bên cạnh không nhịn được bĩu môi:
- Thật là một cái tên quê mùa, quả nhiên chỉ có tên của ta mới dễ nghe.
- Giới tính?
- Nam.
- Tuổi?
- 15.
- 15 Cái gì? . Ngươi đã 15 rồi tuổi sao ?"
Lúc này ngược lại lão giả cùng thiếu nữ kia hết sức kinh hãi, bọn họ còn tưởng rằng Vân Phàm chẳng qua bộ dáng to cao hơn so với mấy hài tử cùng tuổi, không nghĩ tới đối phương đã 15 tuổi rồi.
Hai người đều là tiên linh sư, làm sao có thể không biết chuyện này có ý nghĩa thế nào.
Mặc dù vẫn nói, thánh miếu quy định là nam nữ từ mười tới mười sáu tuổi đều có thể đi vào, nhưng thực sự vượt qua mười hai tuổi đến báo danh đã cực kỳ hiếm thấy rồi, chứ đừng nói là 15 tuổi. Tuổi này đã có thể coi là cực lớn rồi, cho dù thức tỉnh thiên phú trở thành tiên đạo học đồ, sau này muốn tấn chức tiên linh sư cũng sẽ muôn vàn khó khăn.
- Đưa tay qua đây, để ta kiểm tra cốt linh của ngươi.
Lão giả đánh giá Vân Phàm từ trên xuống dưới một lần, sau đó nắm cổ tay của đối phương cẩn thận đánh giá, quả nhiên đã qua 15 tuổi.
Dĩ nhiên, lão giả này chỉ chịu trách nhiệm ghi danh, những chuyện khác hắn cũng không cần để ý, cho nên hắn cũng không hỏi thăm quá nhiều.
Đợi ghi chép xong xuôi, Vân Phàm nộp lên một trăm tiền bạc, sau đó hướng về phía cánh cửa khác của tòa miếu này đi tới.
- Ta nói rồi mà, khó trách trông người này già như thế. Thì ra hắn đã 15 tuổi rồi.
Công Tây Tu Văn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo Vân Phàm.
- Ha ha, một tiểu oa nhi của Công Tây gia, một đại oa oa tuổi đã hơn 15 . Lần này lên Thiên môn, thật đúng là có chút ý tứ.
Lão giả lẩm bẩm tự nói, thiếu nữ ở bên cạnh thì vùi đầu vào chỉnh lý hồ sơ.
. ……
Ra khỏi miếu, trước mắt rộng rãi trong sáng.
Một cái quảng trường rỗng rãi, đứng đầy đám hài tử mới lớn. Không cần hỏi cũng biết, những hài tử này hẳn là tới để tham gia tẩy lễ .
Vân Phàm vốn không tính quá mức cao lớn, đi trong đám người cũng không coi là nổi bật, hắn vừa đi vừa nhìn, đi thẳng hướng tháp miếu giữa trung tâm quảng trường.
Tháp miếu cao mười tầng, giống như một ngọn núi nhỏ cao vút, làm cho người ta vô thức ngắm nhìn.
Đỉnh tháp như một cái nắp, tổng thể nhìn như bình, không có điêu khắc, không có văn sức, loang lổ mà trang trọng, giống như bàn thạch cô độc, chở đầy vô số tuế nguyệt .
Rộng lớn, cổ xưa, bất hủ bất tức.
Đây chính là cảm giác của Vân Phàm về thánh miếu.
……
- Ủa? Vân Phàm, tại sao ngươi lại ở chỗ này vậy?
Một thân âm uyển chuyển từ bên cạnh truyền đến, Vân Phàm không khỏi ngây ngẩn, hắn không nghĩ rằng ở nơi này mình lại có người quen.
Quay đầu nhìn lại, người kia mặc một bộ tử y, trên mặt oản sa, hai mắt trống rỗng đẹp đẽ mà tràn đầy linh tính, phảng phất bước ra từ trong tiên cảnh, không nhiễm một hạt bụi trần.
- A. Là ngươi sao?
Vân Phàm làm sao có thể quên được, người vừa tới chính là tử y nữ tử mà hắn gặp được trong táng thạch lĩnh.
- Oa. Lại là một vị tỷ tỷ xinh đẹp.
Vân Phàm còn chưa kịp nói gì, một bóng người từ bên cạnh nhảy ra:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, ta tên là Công Tây Tu Văn, tu văn trong tu trị văn điển, có phải chúng ta gặp nhau ở nơi nào rồi không? Ta cảm thấy tỷ tỷ thật sự rất quen thuộc , chẳng lẽ chúng ta đã từng cùng nhau tán gẫu nhân sinh, nói về lý tưởng.
- Tiểu tử này chẳng lẽ có bệnh hay sao, làm sao gặp ai cũng nói quen thuộc, sợ rằng sẽ bị mắng sao.
Vân Phàm âm thầm oán trách, không ngờ tử y nữ tử chẳng những không tức giận , ngược lại cười khanh khách nói:
- Tu Văn tiểu tử, dĩ nhiên chúng ta quen biết nhau rồi. Lúc ngươi 2 tuổi tỷ tỷ ta còn ôm ngươi, khi đó ngươi cũng chưa biết nói lý tưởng với người khác, chỉ biết len lén nhổ râu mép của gia gia ngươi thôi.
"Ặc."
Công Tây Tu Văn trợn tròn mắt, hắn nhìn kỹ lại tử y nữ tử, tựa như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên mở miệng nói:
- A. Cái kia. A, ngại quá, ta nhìn nhầm người. Ta, ta còn có chút chuyện, ta đi trước, cáo từ không tiễn.
Lời còn chưa dứt, Công Tây Tu Văn đã nhanh chân bỏ chạy, nhanh như chớp biến mất trong đám người.
……
- Ngươi, các ngươi quen biết nhau sao?
Vân Phàm nhìn Công Tây Tu Văn đã chạy xa, cảm giác có chút khó hiểu.
Tử y nữ tử khẽ gật đầu một cái:
- Ta cùng tỷ tỷ của hắn, coi như là đồng môn.
- Thì ra là vậy.
- Đúng rồi, tại sao Vân Phàm ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi tới đây để tham gia thánh miếu tẩy lễ? Ngươi bao nhiêu tuổi chứ?
Tử y nữ tử mặc dù hai mắt không thấy gì, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được Vân Phàm niên kỉ tuyệt đối không nhỏ.
- Ta năm nay 15 tuổi, tới đây để tham gia thánh miếu tẩy lễ .
Vân Phàm chính mình không có gì đáng nói, ngược lại cảm thấy tử y nữ tử kỳ lạ:
- Vậy còn ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này vậy? Ngươi không cần tham gia thánh miếu tẩy lễ mà.
- Ta sao.
Tử y nữ tử không biết tại sao, cảm giác cùng thiếu niên trước mắt nói chuyện đặc biệt dễ dàng, cho nên cười nói:
- Một thời gian trước có người xấu làm chuyện ác ở khu vực này, ta phụng mệnh sư môn, đi tới thánh miếu thủ chức. Mới vừa rồi ta đi ngang qua phụ cận cảm giác được khí tức của ngươi, cho nên tới chỗ này xem một chút.
- Oh, thì ra ngươi là thánh miếu thủ chức, chẳng trách lợi hại như thế.
Vân Phàm cũng không hề khoa trương, mà thật lòng cảm thấy tử y nữ tử rất lợi hại, giơ tay nhấc chân đã thấy san bằng một tòa núi nhỏ rồi. Chuyện này trong suy nghĩ của Vân Phàm, chính là chuyện mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Nghe được Vân Phàm tán dương thật lòng, tử y nữ tử cười một tiếng:
- Ngươi cũng phải cố gắng lên, ta tin ngươi nhất định có thể thành công .
Ngay lúc ấy, một loạt tiếng bước chân dồn dập tới gần.
- Đại nhân, thánh miếu sắp mở ra, miếu chủ mời ngài đi tới chủ trì.
- Được, ta biết rồi.
Tử y nữ tử hướng về phía người vừa tới khẽ gật đầu, sau đó nhìn hướng Vân Phàm:
- Vân Phàm, ta còn có việc phải đi trước .
- Được, ngươi đi mau đi, ta sẽ cố gắng.
". "
Dừng một chốc, tử y nữ tử từ lấy ra một tấm ngọc bài trong lòng ngực nói:
- Đây là tín vật của ta, nếu có một ngày, ngươi có cơ hội tới Thánh Địa, có thể cầm vật này tới tìm ta, ta sẽ trợ giúp cho ngươi.
- A, cám ơn.
Vân Phàm hào phóng nhận lấy ngọc bài, tùy ý lật tới lật lui xem xét, sau đó cất vào trong ngực. Hắn không ý thức được vật này quý trọng ra sao, cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của người vừa tới truyền lời.
Thấy tử y nữ tử rời đi, Vân Phàm giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng bước lên phía trước hỏi tới:
- Đúng rồi, ta. ta còn chưa biết tên ngươi là gì, ha ha.
"Ta tên là. Thiển Y, thiển y trong thiển thiển vô y."
Tử y nữ tử nói tên của mình ra, trên trán hiện lên nét ưu thương.
……
Người đã đi xa, Vân Phàm nhìn bóng lưng màu tím kia la lớn:
- Thiển Y tiểu thư, sau này nhất định ta sẽ tới Thánh Địa tìm ngươi.
- Thiển Y. thiển thiển vô y.
Vân Phàm nhắc đi nhắc lại tên của tử y nữ tử, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, mà cảm giác này làm cho hắn không thoải mái.
….
Cùng lúc đó, ở trên một toà tháp phía đông thánh miếu, một gã thanh y nam tử đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn bên dưới, ánh mắt nhìn tới địa phương Vân Phàm cùng Thiển Y mới vừa rồi nói chuyện.
- Đại nhân, người kia là ai vậy?
Một cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh Thương Hoa Thần, cố ý đem thân thể mềm mại của mình nhích lại gần người kia.
Thương Hoa Thần thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ Phượng chủ sự đã quên, ngày đó bổn công tử đi tiếp ứng Thiển Y sư muội, bên người nàng có một tên dã tiểu tử hay sao. Ta còn tưởng rằng người này chẳng qua là ngẫu nhiên được sư muội cứu, lúc ấy không để ý, không nghĩ tới hắn cũng tới tham gia thánh miếu tẩy lễ.
- Thì ra là hắn.
Phượng Kiều Kiều bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó len lén liếc nhìn sắc mặt của Thương Hoa Thần, âm trầm có chút đáng sợ.
- Đại nhân, không phải là một tên dã tiểu tử hay sao, cần gì để ý chứ.
- Để ý?
Thương Hoa Thần vẻ mặt đạm mạc:
- Phượng chủ sự không khỏi coi trọng hắn quá mức rồi, chính là tiểu tử, cả thiên phú còn chưa thức tỉnh, làm sao ta lại để ý tới hắn. Ta để ý chính là Thiển Y sư muội, nàng lại đem ngọc bài đại biểu thân phận Thánh nữ đưa cho người này, hiển nhiên cố tình muốn che chở cho hắn.
- Đại nhân không cần lo lắng.
Phượng Kiều Kiều xinh đẹp cười một tiếng nói:
- Lên Thiên môn cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể bước vào , trong lúc này có thể xảy ra rất nhiều điều ngoài ý muốn, cho dù là Thánh nữ, cũng không trách được gì sao.
- Phải không, ha ha
Thương Hoa Thần bỗng nhiên cười, cười vô cùng tùy ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.