Bất Diệt Thánh Linh

Chương 132: Khởi nguyên của văn minh




Sự thật đúng như Tà Thần đã nói, song sinh liên hỏa chính là hỏa chủng mà Giản tộc ngưng tụ ngàn vạn năm, chẳng những hấp thu ý chí cùng tinh thần của mỗi đời Giản tộc, còn chất chứa cả tương lai của bộ tộc này.
Nếu như nói, thí luyện chi địa chính là căn cơ giúp cho Giản tộc hưng thịnh, như vậy động thiên tàn cảnh chính là hi vọng cuối cùng của Giản tộc.
...
Theo song sinh liên hỏa cắn nuốt càng nhiều hàn sát, ngọn lửa quanh thân càng lớn, mà nhiệt độ trong hầm băng càng ngày càng cao.
Vân Phàm cùng Tà Thần lặng yên nhìn trung tâm nham tương, khí tức nóng rực làm cho gương mặt họ đỏ bừng lên.
"Tuyệt đối là cực phẩm hỏa chủng! Thứ tốt a! Thật là đồ tốt a!"
Tà Thần bỗng nhiên mở miệng nói: "Vân Phàm tiểu tử, tiên đạo luyện thần, nếu ngươi dùng nó ngưng luyện thần đan, phẩm chất khẳng định không kém! Mau nghĩ biện pháp thu nó đi, nếu không nó trốn vào bên trong nham tương, không biết lúc nào mới có thể đợi đến lúc nó xuất hiện lại."
Dưới tình huống băng hỏa kỳ cảnh dựng dưỡng hỏa chủng trên vạn năm, coi như là ngọn lửa bình thường cũng sẽ thành tinh, huống chi là hỏa chủng giúp cho Giản tộc truyền thừa .
Vân Phàm lúc trước chiếm được một viên 【 Nam Ly Hỏa Chủng 】, hắn còn định tương lai dùng để ngưng luyện thần đan, nhưng bây giờ nghe Tà Thần nói, không khỏi sinh ra ý do dự. Dù sao dựa vào kiến thức của Tà Thần, có thể để cho hắn xưng là cực phẩm hỏa chủng, tất nhiên sẽ không kém.
"Tà Thần tiền bối, thu thế nào đây?"
Vân Phàm khẽ nhíu chân mày, hắn không biết thuật ngự không, cũng không biết cách nào thu hỏa chủng, hơn nữa nham tương cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa phun trào, chỉ hơi không chú ý sẽ chết không có chỗ chôn.
"Chuyện này sao..."
Tà Thần gãi gãi bộ lông, nhất thời có chút khó xử.
Thu hỏa chủng thì có thật nhiều phương pháp, phương pháp đơn giản nhất chính là dùng không gian hồn bảo trực tiếp lấy đi. Nhưng mà từ phẩm chất của song sinh liên hỏa đến xem, không gian hồn bảo bình thường sợ rằng còn chưa tới gần đã bị đốt cháy mất rồi.
"Vân Phàm tiểu tử, trên người của ngươi có cái gì có thể chứa được hỏa chủng đó không?"
"Chứa được hỏa chủng sao..."
Vân Phàm suy nghĩ một chút, sau đó đem tất cả mọi thứ trong càn khôn trạc lấy ra.
Vô số linh bối, đại lượng hồn tinh, còn có một cặp tâm hạch trận văn đã hỏng... Tiếp theo lại lấy ra một hồn bảo, hai chiếc hộp ngọc, cửu tinh hồn tinh các loại.
Nhìn những thứ lấp lánh trước mắt, Vân Phàm cùng Tà Thần cũng ngây ngốc.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, Vân Phàm đã tích lũy được nhiều tài phú như vậy .
"Hả? Không đúng!"
Vân Phàm mở ra hai chiếc hộp ngọc, trong đó một hộp đựng một viên linh đan, mà một chiếc còn lại thì trống không.
"Sao thế Vân Phàm tiểu tử?"
Tà Thần tò mò thò đầu ra dò xét, nhìn cái hộp trống trơn nói: "Cái hộp này chất lượng coi như không tệ, thử xem có thể thu được hỏa chủng kia không."
"Ta nhớ trong chiếc hộp này chứa một viên Nam Minh hỏa chủng, là phần thưởng qua cửa của ta. Tại sao không còn nữa rồi?"
Tiếng nói ngừng lại, khóe mắt Vân Phàm nhẹ nhàng liếc quanh, tựa như phát hiện điều gì.
"Ách? Đây là..."
Chỉ thấy bên cạnh mấy chiếc hộp, có một viên đá nhỏ màu đen, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt .
Vân Phàm giơ tay cầm lấy, trong tay cảm thấy ấm áp.
Nếu hắn nhớ không lầm, viên đá nhỏ này chính là ban đầu ở tế đàn của Tà Thần, Vân Phàm một quyền đánh bại Sài Phụ hóa thân mà nhặt được.
"Đáng chết! Mau đem vật này cất đi!"
Tà Thần đột nhiên sợ hãi kêu, nhảy xa khỏi Vân Phàm ra, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ.
Vân Phàm cầm tiểu thạch châu này, nghi ngờ nói: "Tà Thần tiền bối, đây là cái gì! ?"
"Ta cũng không biết nó là gì, nhưng bên trong có ẩn chứa một tia khí tức bổn nguyên chi hỏa."
Tà Thần thanh âm hơi run rẩy, không biết là kích động hay là khẩn trương. Dù sao Vân Phàm chưa từng thấy nó có thái độ như thế.
Thật ra điểm này cũng không có gì đáng để kinh ngạc, hỏa chủng thiêu đốt hết thảy, có thể chiếu sáng quang minh, vốn là khắc tinh của tà ma, Tà Thần tự nhiên vô cùng chán ghét!
"Bổn nguyên chi hỏa? Có ý gì?"
Đang lúc Vân Phàm suy nghĩ, tiểu thạch châu màu đen lại thoát khỏi tay Vân Phàm, tự động bay về phía song sinh liên hỏa trong nham tương.
"Ong ong ông! ! !"
Khí lãng chợt bộc phát, nóng rực cùng hàn lãnh biến đổi.
Mà tiểu thạch châu màu đen quanh quẩn phía trên ngọn lửa, từng điểm từng điểm hấp thụ khí tức nóng lạnh mà song sinh liên hỏa tỏa ra.
...
Dưới ánh mắt kinh dị của Vân Phàm cùng Tà Thần, thạch châu càng ngày càng nóng, toàn thân đỏ lên, dần dần hòa tan.
Theo thạch châu hấp thu, song sinh liên hỏa ngưng tụ trên vạn năm, dần dần yếu ớt , dần dần mỏng manh, hỏa khí nồng đậm cũng tiêu tán.
Mà sau khi thạch châu tan biến hoàn toàn, một viên hỏa chủng mới liền ra đời.
Đó là một cái hỏa chủng hoàn toàn bình thường, màu vàng ánh lên những tia hồng rực, giống như ngọn đèn dầu thắp sáng mỗi gia đình trong hồng trần thế tục, lại tựa như nhân gian khói lửa, củi khô bốc cháy tản ra liệt hỏa, ngọn lửa nhàn nhạt mang theo khí lãng chập chợt.
Vụt sáng vụt tắt, trong thời khắc giao thế, từng cảnh tượng ngắn ngủi hiện lên giữa hư không.
Thiên địa sơ khai, quang minh đến từ đâu?
Một viên hỏa chủng, rơi xuống nhân gian.
Thiên địa tai kiếp, sanh linh đồ thán.
Luân hồi bất diệt, lương hỏa tương truyền.
...
Từ cổ chí kim, mọi người chỉ biết mặt trời là sinh mệnh chi nguyên, nước là vạn vật chi mẫu; chỉ biết văn tự giúp cho văn minh truyền thừa, trí tuệ làm cho nhân tộc cường đại.
Nhưng có bao nhiêu người nhớ được, "hỏa" mới là tượng trưng cho sự văn minh, nó đại biểu cho khởi nguyên cùng chung kết của văn minh.
Chí thiện chi hỏa, có thể nấu ăn, có thể sưởi ấm, có thể chiếu sáng, có thể tu luyện, đều là vô thượng công đức.
Chí ác chi hỏa, đại biểu trừng phạt cùng kiếp nạn, đại biểu tàn phá cùng hủy diệt!
Đột nhiên xuất hiện cảnh này, để cho Vân Phàm cùng Tà Thần đứng im mà quan sát.
Vân Phàm còn đỡ, cũng không quá ngạc nhiên. Hắn hiện tại đã hiểu được, tại sao Nam Ly hỏa chủng lại biến mất, chắc hẳn là bị viên hỏa chủng có một tia bổn nguyên chi hỏa kia hấp thụ rồi.
So sánh ra, Tà Thần tất nhiên không thể bình tĩnh .
Nhìn trong nham tương hỏa chủng không thể bình thường hơn được, Tà Thần tâm thần kinh hãi, phảng phất chuột thấy mèo vậy, thân thể khẽ run .
Đây là một viên hỏa chủng truyền thừa văn minh, chiếu sáng vạn vật, có vô lượng công đức, quả thực chính là khắc tinh trời sanh của tất cả yêu ma.
...
Thời gian dần trôi, nhiệt độ trong hầm băng cấp tốc giảm xuống.
Trong nham tương, song sinh liên hỏa ngưng tụ trên vạn năm rốt cục dập tắt, chỉ còn lại có một luồng bổn nguyên một lần nữa dung nhập vào trong địa hỏa, muốn một lần nữa ngưng tụ trở thành hỏa chủng, không biết lại cần thêm biết bao năm tháng.
"Hoàng —— hoàng —— hoàng —— "
Trong không minh, một cái âm phù kỳ quái từ trong văn minh chi hỏa truyền đến, cổ xưa xa xưa mà thần bí.
"Sưu!"
Một đạo hỏa ảnh lóe lên, văn minh chi hoả hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp chui vào mi tâm của Vân Phàm.
"Cái gì! ?"
Tà Thần trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Phàm, vẻ mặt vừa sợ vừa giận! Sợ chính là văn minh chi hỏa linh tính vô cùng, rõ ràng nhận Vân Phàm làm chủ. Giận chính là, văn minh chi hỏa đã nhận thức Vân Phàm làm chủ, sau này chính mình chẳng phải càng bị khắc chế hơn? !
A! Trên đời có còn thiên lý hay không! ?
Tâm tình của Tà Thần giống như bị vạn thú giày xéo, ngổn ngang khó chịu.
Vân Phàm cũng không dự liệu được, chuyện sẽ biến hóa như thế. Một viên thạch châu màu đen không chút nào thu hút, sau khi phản bản hoàn nguyên, lại trở thành truyền thừa văn minh hỏa chủng, hơn nữa còn nhận mình làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.