Bất Diệt Thánh Linh

Chương 123: Ân oán rõ ràng




"Ong ong ông! ! !"
Một quyền đánh tới, như mặt trời giữa ban trưa.
Khí thế bàng bạc, hạo đãng huy hoàng.
Như muốn xé rách cả thiên địa, như muốn hủy diệt lôi đình!
Thê lương, hoang man, cô độc...
Đủ loại khí tức đan xen lẫn nhau, ăn mòn tâm thần của Lê Hướng Thiên.
Tử vong! Tử vong! Tử vong!
Bị sự sợ hãi bao trùm, Lê Hướng Thiên theo bản năng tế ra hồn bảo, thi triển tiên thuật, đồng thời triệu hồi tiên linh che chắn trước ngực. Nhưng ám ảnh tử vong trong tâm chí vô luận như thế nào cũng không thể tiêu tan.
"Oành!"
"Rầm rầm rầm —— "
Tiên thuật oanh tán! Tiên linh bể nát! Hồn bảo tan vỡ!
"Không! Đừng —— "
Lê Hướng Thiên hoảng sợ vạn phần, cầu xin tha thứ, đáng tiếc hắn không thể ngăn cản tử vong buông xuống.
Nắm đấm của Vân Phàm, mạnh mẽ nện vào trên ngực Lê Hướng Thiên!
"Răng rắc!"
Xương ngực vỡ vụn, lún sâu vào trong.
Lê Hướng Thiên như diều đứt dây, bắn vào vách tường của đại điện, cả người đầy máu, trong nháy mắt hoàn toàn tan biến sinh cơ.
"..."
Trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, có thể nghe rõ tiếng tim đập liên hồi.
Vừa rồi tiên đạo cường giả không ai bì nổi, uy phong lẫm lẫm, lại bị người ta dùng một quyền đánh chết!
Vân Phàm cường hãn đã hoàn toàn vượt xa so với dự liệu của mọi người. Cho dù Thiết Đường cùng Thiên Hà mấy người cũng đã đoán trước được mấy phần, nhưng tận mắt chứng kiến một vị bát tinh cường giả bị đánh chết, trong lòng khó nén được sự rung động!
"Sưu!"
Một quyền giải quyết Lê Hướng Thiên, Vân Phàm đi tới phía bên kia, đem truyền thừa lệnh bài lơ lửng giữa không trung nắm trong tay.
Cát Thiên Vương cùng La Bằng mấy tên đầu lĩnh không dám vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn truyền thừa lệnh bài mà bọn họ đau khổ tranh cướp đổi chủ.
Thế cục trong nháy mắt bị nghịch chuyển, tâm tình mọi người phức tạp vô cùng.
Thời khắc này, còn ai dám đối địch với Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong chứ? Bất kể là ai cũng chỉ có một con đường chết!
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng sẽ phí công.
...
"Vân Phàm? Cái tên này nghe có chút quen tai a! Điền huynh đệ, ngươi có ấn tượng gì không?"
Phiền Bình lẩm bẩm tự nói, không khỏi nhỏ giọng hỏi Điền Hồng Chí đứng bên cạnh.
Điền Hồng Chí sắc mặt thâm trầm, nhìn chăm chú vào thiếu niên áo trắng cách đó không xa , cũng không nói điều gì.
"Ai nha! Ta nhớ ra rồi!"
Phiền Bình vỗ mạnh vào trán, vẻ mặt biến hóa nói: "Người này tên là Vân Phàm, không phải là thiếu niên tông sư gần đây quật khởi ở Lạc Nhật thành sao? ! Lê Hướng Thiên lão già kia chết không oan a! Trước đó không lâu Tam Quang đạo còn đang truy nã người này, không nghĩ vừa rồi còn chặt đứt một cánh tay của bằng hữu hắn, quả thật là thù mới hận cũ, báo ứng đấy! Cũng may vừa rồi chúng ta không vọng động, nếu không sợ rằng mình cũng nằm thế chỗ của hắn rồi."
Dừng một chút, Phiền Bình cười hắc hắc nói: "Điền huynh đệ, nghe nói phụ soái cha ngươi muốn chiêu dụ người này, lúc ấy ngươi còn không phục cơ mà, muốn phân cao thấp với đối phương... Nếu không, hiện tại cũng có thể thử một chút đi? ."
"Hừ!"
Điền Hồng Chí giờ phút này tâm tình vô cùng khó chịu, hắn có thể coi là người nổi bật ở biên hoang này, cho nên ban đầu nghe thấy có người đem hắn và thiếu niên tông sư gần đây quật khởi so sánh, cũng không thèm để tâm.
Dù sao mình cũng là bát tinh cường giả, dù không sánh bằng Thánh Địa đệ tử, nhưng đặt trong lục đại tiên tông, tuyệt đối có thể so với tinh anh đệ tử. Coi như võ đạo tông sư thì thế nào, tại trước mặt tiên đạo cường giả chính thức, cũng chỉ là gà đất chó kiểng, không chịu nổi một chiêu.
Nhưng khi thấy được thực lực của Vân Phàm, kiêu ngạo trong lòng Điền Hồng Chí trong nháy mắt bị đánh tan. Hắn cảm giác mình ở trước mặt Vân Phàm, mới là gà đất chó kiểng, hai người chênh lệch không chỉ nửa lần hay một lần.
La Bằng đã quen xu lợi tránh hại, nhân vật giống như Vân Phàm, hắn tuyệt đối không dám đi trêu chọc, cho nên lui đến một góc!
Mà Cát Thiên Vương cùng Ngụy Minh hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới, tánh mạng của mình có một ngày lại nằm trong tay người khác.
Mà điểm duy nhất để cho bọn hắn cảm thấy may mắn, chính là Vân Phàm cũng không phải người hiếu sát, sau khi thu truyền thừa lệnh bài, liền quay lại bên cạnh Tạ Lạc Nhi, đem lệnh bài trả lại cho đối phương.
Thấy tình cảnh như thế, Cát Thiên Vương đám đầu lĩnh khóe mắt khẽ giật mình. Chính mình liều sống liều chết để đoạt lấy thứ này, ở trong mắt người khác căn bản không hề đáng giá như vậy sao.
Lòng dạ khí phách như thế, cũng làm cho tiên đạo cường giả như bọn hắn cảm thấy xấu hổ.
...
Tiếp theo, Vân Phàm xoay người từng bước đi về phía Thiên Âm lão quái.
"Vân đại ca chờ một chút..."
Tống Tiểu Phong đột nhiên đứng dậy, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mở miệng ngăn cản nói: "Vân đại ca có thể tha cho hắn một lần hay không, trong thời điểm thí luyện, hắn đã cứu mạng ta nhiều lần, hơn nữa vừa rồi vì cứu ta mà từ bỏ cơ duyên của mình, còn giúp chúng ta chặn đường đám người kia."
"..."
Vân Phàm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt thành thật của Tống Tiểu Phong, sau đó khẽ gật đầu.
Chỉ thấy Tống Tiểu Phong xiêu vẹo đi tới trước cánh tay của mình, run rẩy nhặt nó lên. Tiếp theo lại đi tới trước thi thể của Lê Hướng Thiên, đem càn khôn trạc trên cổ tay đối phương gỡ xuống, lấy ra hóa thần kim đan, ném cho Thiên Âm lão quái.
"Cái gì! ? Ngươi... Ngươi sao..."
Thiên Âm lão quái cảm thấy giật mình kinh ngạc, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Tiểu Phong.
"Thiên Âm tiền bối, vật này vốn dĩ do ngươi đoạt được, bây giờ trả cho ngươi, từ nay về sau, chúng ta không ai thiếu nợ ai."
Nghe Tống Tiểu Phong giải thích, Thiên Âm lão quái giống như thất thần, khóe miệng cũng giãn ra, nét lo lắng cũng biến mất. Hắn không ngờ tới một ý niệm thiện tâm lúc trước, lại giữ lại cho mình một mạng.
Chẳng lẽ đây chính là nhân quả hay sao? !
"Không thiếu nợ nhau sao? Ha ha, thật hay cho câu không thiếu nợ nhau..."
Thiên Âm lão quái cũng không nhiều lời, thu hồi hóa thần kim đan, cúi đầu yên lặng lui sang một góc . Tựa như mọi chuyện diễn ra tại nơi này, cùng không một chút quan hệ nào tới hắn.
Lần nữa nhìn về phía Tống Tiểu Phong, Thiết Đường cùng Thiên Hà đám người trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Nam nhi đại trượng phu, nên ân oán rõ ràng, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
Mặc dù Tống Tiểu Phong còn chưa tính là đại trượng phu, nhưng có thể coi là nam nhi chân chính.
...
"Đó chính là truyền thừa của thượng cổ bộ lạc sao?"
Vân Phàm nhìn thánh hồn hư ảnh cùng khô cốt kim thân trên tế đàn, trong lòng có cảm giác huyền diệu khó nói thành lời.
"Vâng, đó chính là thượng cổ truyền thừa!"
Tạ Lạc Nhi kéo Tống Tiểu Phong, trong mắt mang theo một tia kích động.
Chịu nhiều khó khăn khổ sở như thế, trải qua nhiều vất vả gian lao đến vậy, bọn họ mới đặt chân được tới nơi này, một bước này cũng là một bước quan trọng nhất trong cuộc đời của bọn họ. Bọn họ sẽ vĩnh viễn cảm kích, tại thời điểm mà bọn họ tuyệt vọng bất lực nhất, Vân Phàm đã trợ giúp chính mình.
"Cuối cùng đã thành công, nhưng ta... ta làm được sao?"
Tống Tiểu Phong nhìn vai phải mình trống rỗng, trong lòng nảy sinh thối ý.
Lúc này, một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên trên bả vai Tống Tiểu Phong .
"Một cánh tay mà thôi, chỉ cần lòng của ngươi không phế, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, nhất định có thể thành công."
Vân Phàm thanh âm rất nhẹ, nhưng để cho hắn sinh ra một tia ấm áp.
Tống Tiểu Phong nắm chặt tay, nét mặt do dự dần dần kiên định.
Hắn không muốn núp sau lưng người khác cả đời, càng không muốn dựa vào người khác bảo vệ mà sống hèn yếu. Cho nên, hắn nguyện ý tin tưởng lời của Vân Phàm, tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể thành công.
Giờ khắc này, ý chí của Tống Tiểu Phong lại dâng lên, trên người đã không còn một chút chán chường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.