Bất Diệt Thánh Linh

Chương 108: Tâm môn




Bước vào cửa lớn của tòa cung điện thứ hai, chung quanh liền tối đen như mực.
Vân Phàm cảm thấy trước mắt tối sầm, tất cả mọi thứ đều biến mất, đã không thấy bóng dáng của Thiên Hà đám người.
"Hả?"
Chân mày hơi nhíu lại, Vân Phàm cất bước đi trong bóng tối.
Trước khi bước vào nơi này, Tạ Lạc Nhi đã nói cho mọi người biết rõ, cửa ải này tên là 【 Tâm Môn 】.
Nếu như nói, cửa thứ nhất khảo nghiệm định lực của người thí luyện, như vậy cửa ải thứ hai muốn khảo nghiệm dũng khí của bọn họ, dũng khí đối mặt với mình, dũng khí để đối mặt với quá khứ cùng tương lai .
Trong lòng mỗi người đều tồn tại một cánh cửa, lúc mở ra, tinh không vạn lí, lúc đóng lại, trầm như vực sâu.
Vì vậy, những người càng trốn tránh thực thế, càng dễ rơi vào trong mê hoặc; càng trốn tránh bản thân, càng dễ lạc mất bản tâm.
...
Đi tới trước, hai mắt Vân Phàm tỏa sáng.
Đây là một vách đá cao cao, ở địa phương cách vách đá này không xa, có một thôn trang nho nhỏ, yên bình tường hòa, khói bếp khẽ bay.
Vách đá? Thôn trang?
Vân Phàm theo bản năng quan sát chung quanh, tâm thần rung động, cả người nhất thời khẽ run run.
Hoàn cảnh thân quen, phong cảnh thân quen, không khí thân quen.
Nơi đây đã từng là nơi chất chứa bao nhiêu ký ức tươi đẹp của tuổi thơ , nơi đây cũng chính là căn nguyên cho bao nhiêu thống khổ và tuyệt vọng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại xuất hiện ở nơi này, một địa phương mà hắn không muốn nhớ tới, không muốn tưởng niệm.
Đúng vậy, nơi đây chính là Thanh Mộc thôn, là quê hương của Vân Phàm.
"Không! Không thể nào ! Thôn trang đã không còn... Không còn..."
Vân Phàm bỗng nhiên thất thần, hai tay càng run mạnh mẽ, trong mắt nồng đậm thống khổ.
...
Chốc lát sau, tâm tư dần dần bình phục.
Tựa như nghĩ đến điều gì, Vân Phàm vội vàng chạy về phía thạch bích bên vách đá, lại phát hiện phía trên trống không, không có gì cả.
Vân Phàm vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, chính mình từng tại trên thạch bích khắc lại bốn gương mặt đang mỉm cười, bây giờ lại không thấy nữa.
Trong nháy mắt, Vân Phàm tỉnh táo lại, trong lòng thiên hồi bách chuyển.
Rất hiển nhiên, nơi đây không phải vách núi khi xưa, hẳn là trận pháp huyễn hóa mà thành , cũng không phải chân thật, về phần tại sao lại biến ảo thành nơi này, Vân Phàm nghĩ mãi cũng không rõ.
"Có muốn đi xuống xem một chút hay không?"
Vân Phàm sắc mặt do dự, trong lòng âm thầm sinh ra một tia sợ hãi. Hắn không biết mình đang sợ gì, là sợ mất đi một lần nữa hay sao? Hay là sợ bi kịch sẽ tái diễn? Mà thôn trang phía dưới, có phải thôn trang đó không? Người trong thôn trang này, liệu có phải thôn dân khi xưa hay không?
Ý niệm phức tạp dâng lên, Vân Phàm không tự chủ nhấc chân đi xuống dưới chân núi.
Tại sâu trong đáy lòng của hắn, thật ra vẫn không thể quên, vẫn hi vọng được lặp lại, vẫn khát khao được trở về.
...
Dọc theo đường đi, đi qua con đường núi quen thuộc, nhìn phong cảnh hết sức thân quen, những ký ức dường như đã bị khói bụi che phủ lần nữa hiện về.
Chỉ thoáng chốc, Vân Phàm đã đi tới thôn khẩu, mọi thứ nơi đây đều giống y như trong ký ức của hắn.
"Vị đại ca này, ngươi đang tìm người sao?"
Lúc này, một thanh âm non nớt vang lên phía sau lưng Vân Phàm.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên nho nhỏ trực tiếp đi tới.
Thiếu niên sắc mặt kiên nghị, người mặc áo da thú ngắn, trên tay trên mặt đều là vết thương, ở trên vai hắn còn đang khiêng một con sói đã chết rồi.
"Ngươi... Ngươi tên là gì."
Nhìn bộ dạng của thiếu niên, thanh âm Vân Phàm khẽ run, cảm xúc chua xót ăn mòn linh hồn của hắn.
Thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, chân thành nói: "Ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm."
"..."
Vân Phàm nghe câu trả lời càng thêm trầm mặc, cố gắng che giấu sự bất an trong nội tâm.
Đây chính là một cánh cửa trong lòng mình sao?
Vân Phàm không rõ, chính mình đang chứng kiến là người khác hay là bản thân mình? Là quá khứ hay là hiện tại?
...
————————————
Lưu vân như nước, năm tháng như mộng.
Thời gian trong lúc vô tình trôi đi, chỉ chớp mắt nửa tháng đã qua.
Vân Phàm đứng ở trong sân, trong lòng cảm thấy an bình.
Trải qua mấy ngày vừa rồi, hắn vẫn đứng ở nơi này, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn Tiểu Vân Phàm cùng Tiểu Vân Mục dần dần lớn lên, cuộc sống đơn giản bình tĩnh mà ấm áp.
Giờ khắc này, hắn mới hiểu được những kỳ vọng của mẫu thân, cũng đúng như cái tên nàng đặt cho hắn. Hắn tên là Vân Phàm, tự do tự tại tựa như mây trắng, đơn giản bình thường cũng như mây trắng.
...
"Người thiếu niên, lại đi ra ngoài tắm nắng à, cảm giác rất tốt chứ."
Một vị lão giả cười ha ha bước đến bên cạnh Vân Phàm, chính là lão thôn trưởng của Thanh Mộc thôn.
"Mộc gia gia."
Vân Phàm đứng dậy đón chào, cung kính thi lễ.
"Không cần khách khí như vậy đâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút..."
Lão thôn trưởng nếp nhăn giãn ra nói: "Ngươi tới thôn chúng ta đã sắp nửa tháng rồi, còn không biết tên ngươi là gì?"
"Ta..."
Vân Phàm mở miệng, lời muốn nói đến khóe miệng lại kiềm nén lại, cuối cùng lắc đầu: "Ta, đã quên mất, ta đã quên rất nhiều chuyện."
"Ách!" Lão thôn trưởng sửng sốt một hồi, khoát tay áo an ủi: "Không sao, quên rồi thì thôi, trước kia thế nào, tên gọi là gì, cũng không quan trọng, chỉ cần sau này sống thật tốt là được."
"..."
Trầm mặc một hồi không biết nên nói gì, Vân Phàm bỗng nhiên hỏi: "Mộc gia gia, nếu có một ngày, Tiểu Phàm mang đến tai nạn cho cả thôn, các ngươi sẽ tha thứ cho hắn chứ?"
"Tai nạn?"
Lão thôn trưởng cau mày, cũng không trả lời trực tiếp: "Làm sao có thể như thế, Tiểu Phàm là một đứa bé ngoan, tuyệt đối sẽ không sinh sự gây chuyện đâu."
Vân Phàm lắc đầu , vẻ mặt vẫn quật cường: "Nếu quả thật có một ngày như thế thì sao?"
Lão thôn trưởng vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó thật tình suy nghĩ nói: "Nếu quả thật có một ngày như thế, chuyện đó cũng không phải là ý muốn của Tiểu Phàm, ta nghĩ thôn dân trong thôn tuyệt đối sẽ không trách móc hắn đâu."
"..."
Vân Phàm yên lặng cúi đầu, cũng không nói lời nào.
Lão thôn trưởng nhìn đối phương một cái thật sâu, khẽ thở dài.
Chung quanh yên tĩnh dị thường, hai người cứ yên lặng trầm mặc.
...
...
Một năm, hai năm, ba năm.
Hoa nở hoa tàn, Vân Phàm chưa từng rời khỏi thôn này, mỗi ngày trải qua cuộc sống tĩnh lặng như thế, phảng phất quên đi rất nhiều rất nhiều.
Lần này, bị hắn quấy nhiễu , Tiểu Vân Phàm không có rời khỏi thôn trang, cùng muội muội sống rất an bình trong phiến thiên địa bé nhỏ này.
...
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm.
Vân Phàm nhìn Tiểu Vân Phàm cùng Tiểu Vân Mục dần dần trưởng thành, mình cũng dần dần già đi.
Hắn không cầu trường sinh, chỉ tranh thoáng chốc.
Hắn không vì kiếp sau, chỉ vì kiếp này.
Nhiều năm sau, cho đến khi sinh mệnh kết thúc!
...
————————————
Trong đại điện, bỗng nhiên truyền đến một trận ba động.
Lưu quang lóe lên, một thân ảnh phá không ra, suýt nữa ngã lăn trên mặt đất.
"Ách! ? Cuối cùng cũng đi ra rồi?"
Thiên Hà vội vàng sửa đổi bộ dáng chật vật, nhìn chung quanh một chút: "Di, không có ai a! Chẳng lẽ ta là người đầu tiên đi ra sao? Hắc hắc! Ta quả nhiên là thiên tài! Địa phương quỷ quái này, muốn chơi Béo ca sao, không có cửa đâu!"
Không lâu sau, không gian vặn vẹo , Thiết Đường là người thứ hai xuất hiện trong đại điện.
"Ơ! Thiên Hà huynh đệ không tồi nha, lại là người đầu tiên đi ra ngoài."
"Thiết Đường huynh đệ cũng không kém đâu, không hổ là Phong Vũ lâu đinh mục, sau này tiền đồ chắc chắn bất khả hạn lượng, hắc hắc."
"Đâu có đâu có."
"Khách khí khách khí."
"Được rồi, hai người các ngươi người thật là dối trá!"
Một tiếng quát vang, Phương Đồng là người thứ ba bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.