Bất Diệt Thánh Linh

Chương 101: Thí luyện chi môn




"Lạc Nhi tỷ tỷ!"
Tống Tiểu Phong dùng sức giãy dụa khỏi hai tay của Thiết Đường, đuổi theo Tạ Lạc Nhi!
Thiên Hà đám người đồng thời xuất thủ, đáng tiếc song phương cách nhau khá xa, căn bản không kịp cứu người.
Chứng kiến Tạ Lạc Nhi gặp cảnh hiểm nguy, Vân Phàm quyết đoán bỏ qua Thiên Âm lão quái, hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Tạ Lạc Nhi!
. . .
Tiếng gió gào thét, cuồng sa bạo ngược.
Tạ Lạc Nhi cảm giác mình choáng váng, một cỗ lực lượng khổng lồ đang lôi mình xuống dưới.
Chính mình sắp chết sao? Chôn cất ở một địa phương hoang vu như thế!
Nếu mình chết, sẽ có người chăm sóc Tiểu Phong sao? Có sao?
Thống khổ tuyệt vọng, không cam lòng.
Tạ Lạc Nhi đã từng giãy dụa, chẳng qua giãy dụa thì có ích lợi gì? Cuối cùng không phải là không thắng nổi số mệnh sao!
"Mau! Đưa tay cho ta!"
Một thanh âm quen thuộc truyền tới bên tai, Tạ Lạc Nhi theo bản năng đưa tay ra, làn cát khẽ lướt qua ngón tay của nàng.
"Ba !"
Một bàn tay nắm lấy cổ tay Tạ Lạc Nhi, giữ nàng thật chặt.
. . .
Bên kia, sau khi Thiên Âm lão quái dẫn dắt Vân Phàm rời đi, không có rời khỏi, ngược lại đưa ánh mắt chuyển về phía Tống Tiểu Phong!
"Nếu không bắt được nha đầu thối kia, lão phu sẽ mang tiểu tử này đi vậy!"
Thiên Âm lão quái cười lạnh lùng, trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt của Tống Tiểu Phong, một tay nắm lên đối phương lao hướng cửa vào cung điện.
"Lão gia hỏa dừng tay!"
Thiết Đường lập tức đến bên cạnh, khí thế tăng vọt, cường giả uy thế dâng lên.
Thất tinh khuê ngưu phá giới lao ra, bước tới bên người của Thiết Đường. . .
Không ai ngờ tới, đại hán tục tằng bình thời nói bốc nói phét, lại là một vị thất tinh cường giả!
"Oành!"
Tiên thuật tụ trong bàn tay, sau đó mạnh mẽ ấn xuống.
Thiết Đường cùng Thiên Âm lão quái giằng co chiến đấu, khí lãng mãnh liệt, làm cho những người chung quanh tiếp tục thối lui.
Nhưng dù sao thất tinh đối chiến với bát tinh, Thiết Đường tự nhiên yếu hơn một bậc, bị Thiên Âm lão quái một chưởng đẩy ra, thiếu chút nữa thì hộc máu!
So sánh ra, Thiên Âm lão quái thân thể khẽ run lên, sau đó nắm lấy Tống Tiểu Phong tiếp tục chạy như điên.
Thấy tình hình này, người của tứ đại thế lực tự giác tránh ra một lối đi, nào dám có nửa điểm ngăn trở.
"Sưu!"
Một điểm hàn mang xa xa bay tới, trực tiếp phá vỡ hộ thể tiên cương của Thiên Âm lão quái , xuyên thấu qua vai hắn.
"Xuy!"
Thiên Âm lão quái bị đau, mặt lộ vẻ kinh hãi, lần nữa tăng tốc lao vào cửa cung điện đen ngòm, chỉ để lại một đường vết máu, nhìn thấy mà giật mình!
. . .
"Lão Đại!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Phàm lúc này đã cứu được Tạ Lạc Nhi, đi tới bên cạnh Thiên Hà.
Hai người đều không có gì đáng ngại, chỉ có Tạ Lạc Nhi mỏi mệt vô cùng.
"Xin lỗi Vân Phàm tông sư, ta không chăm sóc tốt cho Tống Tiểu Phong!"
Thiết Đường vội mở miệng nói xin lỗi, Tạ Lạc Nhi khó nhọc mở miệng, rồi lại không nói được lời nào. Nàng không thể trách cứ bất luận người nào, muốn trách chỉ có trách chính mình thật sự quá yếu, yếu đến mức không có khả năng tự bảo vệ mình.
Vân Phàm ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chung quanh, tất cả tán tu đều đờ đẫn đứng tại nguyên chỗ, cố ý tránh né ánh mắt của hắn, không dám nhìn trực diện Vân Phàm.
Tình huống vừa rồi, nếu tán tu chịu đứng ra, chỉ cần ngăn cản Thiên Âm lão quái chốc lát, cho dù chỉ cần ba tức, Vân Phàm cũng có thể kịp thời chạy tới chặn đường Thiên Âm lão quái. Nhưng không có ai đứng ra, bao gồm cả Tôn Nghiêm mấy người.
"Tiểu Phong sẽ không sao đâu , ta bảo đảm đấy!"
Vân Phàm vỗ vỗ vai Tạ Lạc Nhi, trấn an tâm tình đối phương.
Ngay sau đó, Vân Phàm mang theo Thiên Hà đám người, đồng loạt bước vào cung điện, không hề trở ngại, tứ đại thế lực nhanh chóng lui sang một bên, căn bản không dám đi khiêu chiến tính nhẫn nại của Vân Phàm lúc này.
". . ."
Thấy chánh chủ đã đi, tán tu không ít người bắt đầu xao động bất an.
Cho nên mọi người đồng loạt lao lên, vốn tưởng rằng có thể mượn uy thế của Vân Phàm tiến vào cung điện, nhưng người của tứ đại thế lực vô cùng ăn ý ngăn chặn cửa vào, không để cho đám tán tu thông qua.
Bọn họ không dám ngăn Thiên Âm lão quái hung tàn , không dám chọc Vân Phàm thô bạo, chứ chẳng lẽ lại sợ đám tán tu ô hợp hay sao?
Đây là bắt nạt kẻ yếu rất điển hình!
Không sai, tứ đại thế lực bọn họ chính là bắt nạt kẻ yếu, vậy thì thế nào.
So sánh với đám tán tu vong ân phụ nghĩa, tất cả mọi người đều là tám lạng nửa cân, không bên nào có thể coi thường bên nào.
Tán tu bị cản đường, trong lòng vừa gấp gáp vừa tức giận.
Lúc trước có Vân Phàm đám người ra mặt, vốn dĩ bọn họ có thể bình yên đi vào cung điện, sau đó mọi chuyện diễn ra, để cho bọn họ hoàn toàn bị ích lợi che đi lý trí, bây giờ nghĩ lại, biết vậy đã không làm thế.
"Mọi người xông vào đi, liều mạng mới có thể đạt được chút hi vọng, còn hơn là không có gì!"
"Đúng a! Chúng ta cũng không ít người, sợ cái gì!"
"Lên! Mọi người xông lên a!"
Trong đám tán tu, mấy người dẫn đầu xông về phía tứ đại thế lực, những người còn lại cũng theo sau.
Song phương đều không lùi bước, trong chốc lát giết chóc nổi lên, tràng diện nhất thời hỗn loạn!
. . .
Vân Phàm đám người đi vào cung điện, trước mắt chỉ thấy đen nhanh, chung quanh lặng lẽ yên tĩnh, phảng phất đang ở trong một thế giới khác.
"Ách, đây là địa phương nào! ?"
Thiên Hà từ giới tử đại lấy ra một viên huỳnh hỏa thạch lớn cỡ nắm tay, trong bóng đêm phát ra ánh sáng trong suốt, chung quanh dần dần được chiếu sáng.
Đây là một tòa điện phủ hùng vĩ, quy cách cao cao, ngọc thạch lót đường, xanh vàng rực rỡ, chín phương trụ lớn, mười trượng thiên đính, nhiều đóa tường vân, điêu lũ vạn thú. . . Thân ở trong đó, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ rung động.
Quan sát xong điện phủ tráng quan, Vân Phàm đám người mới đưa ánh mắt chuyển hướng chung quanh, đáng tiếc không phát hiện tung tích của Thiên Âm lão quái, thậm chí không cảm giác được không khí lưu động.
Thiết Đường dùng mũi hít hà ở chung quanh, không khỏi thất vọng nói: "Thiên Âm lão quái tuy bị thương, nhưng không để lại mùi máu tanh, quả nhiên giảo hoạt đa đoan, khó trách lão gia hỏa có thể tránh khỏi lục đại tiên tông đuổi giết."
Vân Phàm đám người nhắm hai mắt, cố gắng cảm giác khí tức chung quanh, cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"Lão Đại, bây giờ nên làm gì?"
Thiên Hà đám người nhìn Vân Phàm, mà Vân Phàm thì nhìn về chín cánh cửa đá sâu trong đại điện.
"Đây là cái gì?"
Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tạ Lạc Nhi nhớ lại nói: "Căn cứ theo tổ tiên ghi lại, nơi này hẳn là địa phương thí luyện của một bộ lạc vương tộc, chín cánh cửa đá này chính là thí luyện chi môn!"
"Xem ra lão quái vật kia đã vào thí luyện chi môn rồi!"
Thiên Hà thành thật nói, vẻ mặt u sầu nói: "Bất quá thí luyện chi môn có chín đạo, chúng ta làm sao biết được lão quái vật kia đi đâu? Nếu như chia ra đuổi theo, trừ lão Đại ra, sợ rằng chúng ta không có người nào là đối thủ, vậy phải làm sao bây giờ?"
". . ."
Vân Phàm đám người trầm mặc, nhíu chặt chân mày.
Lúc này Tạ Lạc Nhi nói tiếp: "Thật ra chúng ta tùy tiện chọn một cánh cửa là được, chỉ cần chúng ta có thể đi xuống, nhất định có thể đuổi theo bọn họ. Ta hiện tại lo lắng chính là, Tiểu Phong có an toàn hay không, có thể bị thương tổn hay không."
Phương Đồng tiến lên an ủi Tạ Lạc Nhi: "Yên tâm đi Lạc Nhi muội muội, lão quái vật này muốn từ chỗ của Tiểu Phong tìm hiểu di tích tình huống, chắc chắn sẽ không để cho hắn dễ dàng thương tổn , chúng ta nhanh chóng đuổi theo là được!"
"Vâng."
Tạ Lạc Nhi ánh mắt kiên định, cố nén nước mắt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.