Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 95: Đại lão gia tài chục tỷ nghi ngờ bản thân ~




Đến tối, Diệp Huyền lái Cullinan tới Trần Phủ Yến.
Diệp Huyền xuống xe.
Lục Viễn Bác đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy Diệp Huyền liền chạy tới, nhiệt tình đón tiếp.
"A... A a, Diệp tiên sinh, Diệp tổng! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Lục Viễn Bác liếc mắt nhìn thấy xe của Diệp Huyền, trong lòng càng đánh giá hắn cao hơn.
Cullinan!
Chiếc xe đáng giá ngàn vạn!
Thế mà dạng đại lão này, ban ngày lại đi chuyển phát nhanh…
Mặc đồng phục chuyển phát nhanh…
100% đúng là anh giai chuyển phát nhanh.
Lòng Lục Viễn Bác bối rối vô cùng!
Đột nhiên nghĩ lại cuộc sống của mình, có phải quá phô trương rồi không?
Đại lão ngưu bức hơn mình 100 lần, nhưng lại khiêm tốn hơn mình 100 lần.
Đột nhiên có cảm giác tội ác!
Lục Viễn Bác càng nghĩ càng thấy Diệp Huyền thần bí, tiền đồ rộng mở không giới hạn.
"Diệp tiên sinh, mời!"
Lúc Diệp Huyền đi cùng Lục Viễn Bác, một chiếc Mercedes màu hồng phấn cũng dừng ở bãi đỗ xe của Trần Phủ Yến.
Mấy cô gái bước xuống.
Nữ tâm cơ Helena du học về, xuống xe cùng mấy cô bạn thân.
Chủ nhân của chiếc xe này là Ngô Mỹ Lệ, chính là thư kí riêng của Lục Viễn Bác lúc chiều, lương một năm 100 vạn, là một nữ tinh anh, tinh thần rất phấn chấn bước xuống.
Helena đi lên ôm ôm ấp ấp, tỏ vẻ thân thiết.
"Mỹ Lệ, cảm ơn cậu đã dẫn bọn mình tới một chỗ cao cấp như Trần Phủ Yến ăn cơm. Hì hì."
Mặc dù ban ngày Helena bị Tô Viện Viện tạt một cốc nước, trở nên nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng đến tối vẫn trang điểm vô cùng tỉ mỉ…
Dù sao, mục tiêu trong cuộc sống của cô ta cũng là “Sao trời ~ biển lớn” (lời Diệp Huyền), dã tâm bừng bừng muốn hoàn thành mục tiêu.
Mặc dù bị con gái người ta phá đám, còn bị tạt nước, nhưng Helena dã tâm bừng bừng, sao có thể vì chút đả kích đó mà rút quân được?
Không bao giờ!
"Diệp Huyền, anh làm hỏng chuyện tốt của tôi! Bà đây sẽ không để yên cho anh đâu!"
"Nhưng, dù bị cản trở với đại lão Tô Chí Cường, quan hệ của mình vẫn rất rộng. Ngô Mỹ Lệ đường đường là thư kí tổng giám đốc của một công ty được niêm yết, dù là bạn thân mình, nhưng vẫn phải nịnh nọt cho tốt."
"Helena mình, tới giờ vẫn luôn ăn trong chén nhìn trong nồi, à không, là không ngừng tìm kiếm những thứ tốt hơn trong cuộc đời chứ!"
"Helena!"
Ngô Mỹ Lệ thản nhiên nói: "Mình nhất định phải sửa sai cho cậu mới được!"
"Xin Mỹ Lệ chỉ bảo!"
Helena tự cho là giỏi trước mặt Diệp Huyền, lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn trước mặt Ngô Mỹ Lệ.
"Trần Phủ Yến này, không phải là nhà hàng bình thường đâu!"
Ngô Mỹ Lệ kiêu ngạo nói: "Chỗ này là nhà hàng chính gốc của kinh thành, vị trí địa lý thuận lợi, ở trên trục đường trung tâm, rất gần trường cấp 3 Bắc Hải, vậy nên trong này không có nhiều phòng ăn."
"Ừm ừm ừm!"
Helena lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Lợi hại! Lợi hại!"
"Ha ha."
Ngô Mỹ Lệ bật cười: "Mặt khác, nhà hàng này là chỗ riêng tư, diện tích không quá lớn, vậy nên không thể phục vụ được nhiều, tất cả đều phải đặt trước. Vì người mở phòng ăn này là “đầu bếp đã phục vụ đại trưởng lão 22 năm”, vậy nên trong phòng sẽ có treo ảnh của đại trưởng lão."
"Oa!"
Mấy cô gái phát ra những tiếng khoa trương, tán thưởng không ngừng.
“Chẳng trách lại trâu bò như vậy, dám mở nhà hàng ở Hồng Tường, thì ra là làm cho đại lão!"
"Ngự trù đó! Đúng là ngầu!"
"Chủ tịch của bọn mình mới là người biết thưởng thức! Từ hắ, mình mới biết Trần Phủ Yến này đấy.”
Ngô Mỹ Lệ rất phấn chân, tỏ ra trâu bò trước mặt đám bạn nên có cảm giác rất thành công: “"Trần Phủ Yến" lấy bát đại tự điển món ăn của Trung hoa làm cơ sở, là tinh hoa quốc yến, áp dụng các nguyên liệu và cách làm quốc yến để là ra các món ăn vô cùng đặc biệt...”
"A a a! Thì ra là làm theo tiêu chuẩn quốc yến!"
Helena khoa trương ca ngợi, thổi phồng Ngô Mỹ Lệ: "Mỹ Lệ đúng là lợi hại, có thể đưa bọn mình tới đây, chủ tịch của cậu còn lợi hại hơn!"
"Đâu có, đâu có, bình thường thôi."
Ngô Mỹ Lệ kiêu ngạo bước vào trong.
"Quả nhiên là không phú thì quý!"
Helena đi vào Trần Phủ Yến, nhìn thấy Cullinan ở bãi đỗ xe thì kinh hãi!
"Xe này, phải hơn ngàn vạn!"
Ngô Mỹ Lệ cũng âm thầm líu lưỡi, chiếc xe này đắt hơn chiếc Mercedes-Benz màu hồng phấn của cô ta nhiều. Dù lương 1 năm của cô ta có là 100 vạn cũng không mua nổi loại siêu xe sang trọng này.
"Mau mau mau! Chụp một tấm!"
Lòng hư vình của Helena nổi lên, cô ta hưng phấn chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
"Đến Trần Phủ Yến ăn cơm với bạn bè, ảnh xe.jpg, ảnh xe.jpg, ảnh Trần Phủ Yến.jpg....",
Mấy bức hình đẳng cấp cao này lập tức khiến vòng bạn bè của cô ta nổ tung.
Liếm chó nhao nhao xuất hiện.
"Móa, đúng là nữ thần!"
"Hôm nay nữ thần của tôi lại tới nơi xa hoa nào vậy?"
"Trần Phủ Yến? Chưa nghe nói qua! Nhưng có vẻ rất đắt đỏ!"
"Chiếc xe này, chính là Cullinan ngàm vạn phải không?"
Nhìn đám liếm chó ca tụng dưới vòng bạn bè của mình, Helena khinh miệt cười lạnh, nhưng lòng hư vinh lại vô cùng thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.