Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 87: Diệp Huyền tôi, lấy lý thu phục người!





Miệng của Trương Võ sưng to như lạp xưởng, hắn hàm hồ nói: "Sao vậy?"
Trong mắt của hắn, chỉ còn sợ hãi.
Chỉ sợ Diệp Huyền bắt hắn phải nhảy xuống hồ Côn Minh, nước trong hồ quá lạnh.
Nhưng mà hắn không dám không phục tùng.
Những gì hắn có đều là do anh rể cho cả, giờ lại do Diệp Huyền thao túng trong tay!
Quyền sinh sát đã nằm trong tay hắn, một lời có thể quyết định mọi điều!
Mọi người vây xem cũng cho rằng, Diệp Huyền chê bai là hắn không dùng sức, hoặc là muốn đưa ra điều kiện hà khắc hơn, muốn nhục nhã hắn.
Người chung quanh đều không đồng tình với Trương Võ, dù sao trước đó hắn đã quá phách lối bá đạo, không buồn nói đạo lý chút nào.
Báo ứng tới cũng nhanh.
Trong video Đường Quân lo lắng nói: "Diệp Huyền tiên sinh, thằng súc sinh này đánh quá nhẹ phải không? Tôi sẽ tới đó, tự mình đánh nó ngay trước mặt ngài! Ngài không hài lòng thì tôi sẽ không dừng lại!"
Ai ngờ Diệp Huyền lại thản nhiên nói: "Diệp Huyền tôi luôn lấy lý để thu phục lòng người, chuyện anh gây ra anh tự tay kết thúc, vậy thì chấm dứt. Sau đó tôi đã nói, nếu tôi gọi điện thoại làm lớn chuyện này hơn thì sẽ không thể đơn giản như vậy nữa, anh phải tự tát 10 cái, việc này xem như hòa nhau. Mà bây giờ anh đã tát 10 cái rồi, tôi không cần nhiều hơn, cứ kết thúc vậy đi... Tôi không phải là ác bá, tôi lấy lý phục người!"
"Cái gì?"
Đường Quân đờ đẫn!
Trương Võ cũng đờ đẫn!
Hắn không ngờ là, Diệp Huyền nắm giữ quyền sinh sát trong tay lại chỉ cần hắn tự tát 10 cái?
Cứ thế mà buông tha mình rồi?
Không không không, không có khả năng, nhất định là có âm mưu gì đó!
Đường Quân trầm mặc một chút, hắn cười ha ha rồi nói: "Diệp Huyền tiên sinh nhân hậu vô cùng, nhưng mà nó đã gây ra sai lầm quá lớn! Trương Võ không được ngừng lại! Tiếp tục ddi!"
Trương Võ quỳ trên mặt đất, cười còn khó coi hơn là khóc, miệng sưng như lạp xưởng ư a nói: "Diệp tiên sinh, tôi chân thành muốn nhận trừng phạt! Xin anh, để cho tôi đánh đi! Tôi đánh rồi trong lòng mới dễ chịu hơn!"
Hắn vừa nói, vừa đánh mạnh mấy cái, mặt càng sưng lên.
Trong video, Đường Quân kêu to: "Đúng! Tiếp tục! Không cho phép ngừng!"
Chuyện này lại trở nên khó xử.
Quần chúng vây xem ăn dưa, càng ngày càng nhiều.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"A... ôi ôi, một lời khó nói hết a."
"Phó tổng này xô đẩy một cô gái, còn đụng ngã người kia, bạn trai cô ấy gọi điện thoại, chủ tịch gọi video giám sát phó tổng này tự tát."
"Kinh vậy?"
Diệp Huyền bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, anh chỉ cần đánh mười bạt tay, đánh rồi thì thanh toán xong!"
"•••" Trương Võ há to miệng.
Diệp Huyền nói thật à?
Nói như vậy ••
Vừa rồi anh rể một mực cưỡng chế hắn tiếp tục đánh, đều là thừa cả sao?
Trương Võ khóc!
O(╥﹏╥)o!
Diệp Huyền bất đắc dĩ: "Tôi đã nói nhiều lần, anh đẩy bạn gái tôi còn khiến bà đây té ngã, nhưng anh chỉ cần đánh 10 tát tay, việc này tính là hòa nhau."
Diệp Huyền nhìn về phía bà kia.
Bà ấy cười nói: "Hòa nhau! Bà không tức giận!"
Bà được tu dưỡng vô cùng tốt, dù giận cũng không so đo.
Đường Quân cười làm lành nói: "Diệp Huyền tiên sinh, về chuyện hợp tác với công ty ngài?"
"Chuyện hợp tác thì về bàn lại."
Diệp Huyền thản nhiên nói: "Giải quyết việc chung."
"À."
Đường Quân nhẹ nhàng thở ra, mặc dù Diệp Huyền không nói là tiếp tục để cho họ làm tiếp, nhưng cũng không phủ nhận ngay tức thì, vậy thì vẫn còn khả năng.
Nghĩ bằng cái mông cũng biết, Diệp Huyền không thể đồng ý ngay lập tức.
Mặc dù Trương Võ gây họa, nhưng Diệp Huyền nói là giải quyết việc chung thì vẫn còn hi vọng.
Thái độ của Đường Quân với Diệp Huyền càng thêm cung kính: "Vâng. Diệp tiên sinh. Tôi nhất định sẽ dẫn tên Trương Võ đến chỗ ở của ngài chịu đòn nhận tội thêm ần nữa! Cũng xin bạn gái ngài đừng giận thằng súc sinh này, không đáng giá!"
"Ừm."
Diệp Huyền lạnh lùng gật đầu, kéo Tô Viện Viện muốn đi.
"Diệp tiên sinh, của ngài 5000!"
Trương Võ vội vàng đi lên, cung kính nói với Diệp Huyền.
"Cái gì? 5000? Mày còn đòi Diệp tiên sinh 5000?"
Đường Quân lại nổi trận lôi đình: "Ông đây làm thịt mày!"
Trương Võ run rẩy, hai tay khom người nói: "Diệp Huyền tiên sinh, tôi bị mỡ heo làm đầu óc mê muội, hồ đồ ngu xuẩn! Ngài không nên chấp nhặt với tôi. Trên người của tôi không có nhiều tiền mặt như vậy. Nếu không tôi chuyển khoản gấp mười cho ngài?"
Chung quanh lại xôn xao một trận.
Xôn xao suy đoán thân phận của Diệp Huyền rốt cuộc là ai ddaay?
Trước ngạo mạn sau cung kính cũng kinh người quá đi!
Nếu thân phận của Diệp Huyền không quá trâu bò, thì quỷ cũng không tin.
Diệp Huyền thản nhiên nói: "Giữ đi. Đó là của anh. Tôi có quy tắc: Đến lượt mình, không muốn cũng không được, thiếu tôi, muốn thiếu cũng không thiếu được!"
Đến lượt anh, không muốn cũng không được, thiếu tôi, muốn thiếu cũng không thiếu được!
Trương Võ ngây dại.
"Còn nữa xin lỗi bà ấy đi!"
Trương Võ vội cúi đầu: "Bà ơi xin lỗi."
Bà cụ mỉm cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Diệp Huyền đưa Tô Viện Viện, quay người rời đi.
Quần chúng xem xong vẫn ngồi lại đó bàn luận ầm ĩ.
"Trời ơi! Thanh niên này, khó lường thật đấy!"
"Buồn cười tên Trương Võ kia, lúc trước khuyên hắn làm người, sau đó hắn lại muốn làm người."
"Anh không nghe thấy à? Chủ trung tâm cao ốc tài chính quốc tế là soái ca kia đó!"
"Phó tổng công ty vật nghiệp, trêu chọc phải chủ xí nghiệp cao ốc, khó trách kết cục lại thế này.”
"Kịch này cũng hay quá! Y như phim!"
"Thần chuyển hướng!"
Thức đêm đói như cún <(") nửa đêm rồi còn thèm bánh đa cua thập cẩm nhiều tóp mỡ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.