Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 61: Tôi không tin, đều là giả!




Trương Trình Trình khó có thể tin được, trong mắt thay đổi liên tục, cô ôm cánh tay Diệp Huyền, giật nảy mình: "Anh Diệp giỏi quá! Sao anh lại à đại cổ đông thứ ba của luật sở cao cấp vậy? Còn giúp đươc ba em, giỏi quá! Ba em không nhìn lầm người, anh là tuyệt nhất!"
Các bạn học cũng kinh ngạc nhìn sang phídìệp Huyền.
"Được đó, Diệp Huyền, thâm tàng bất lộ nhé, không ngờ cậu giỏi ghê!"
"Nghĩ không ra, Diệp Huyền là thổ hào, còn có năng lượng lớn như vậy!"
"Tớ đã nói rồi!"
Lưu Hoa đứng ra, vừa chỉ vào Diệp Huyền: "Cậu ấy có hai chiếc xe sang trọng cao cấp đó, bọn tớ lái siêu xe trở về! Nhưng các cậu lại không tin."
"Siêu xe?"
Ngô Lệ Hoa ngây ngẩn cả người, ánh mắt phức tạp nhìn về phídìệp Huyền.
Nghĩ không ra, không thể nào nghĩ được.
"Đợi một chút!"
Lô Sâm hổn hển: "Được! Cậu cứ tiếp tục giả vờ! Tìm người giả dạng là Robin của sở sự vụ luật sư Quyền Cảnh, gọi điện thoại để giả vờ chứ gì? Ai TM mà biết có phải thật hay không? Cậu giỏi thì giải quyết được chuyên này đi! Nếu được, tôi chịu phục, không làm được thì cậu là đồ lừa gạt!"
Lô Sâm tuyệt đối không tin Diệp Huyền có thể giải quyết được việc này, dù sao chú hắn mà còn bất lực. Diệp Huyền vừa tốt nghiệp không lâu, sao có thể làm được đây?
Lưu Hoa cười lạnh: "Lô Sâm, không phải cậu thấy không thể nào giả bộ được sao? Nói cho cậu biết, chiếc siêu xe củdìệp Huyền là Horacio Pagani! 9000 vạn!!"
"Mướn a?" Lô Sâm cười lạnh nói: "Diệp Huyền cậu dốc hết vốn liếng nhỉ? Vì giả bộ thì có đáng giá không?"
Lưu Hoa khinh bỉ: "Chiếc xe thể thao bản giới hạn này, ai cho thuê? Không phải não tàn a? Thiếu tiền chắc?"
Lúc này, điện thoại di động củdìệp Huyền vang lên.
Diệp Huyền nhận máy.
Giọng của Robin vang lên.
"Diệp tiên sinh, chủ nhiệm Phương Thanh Sơn đã liên hệ được rồi!"
"Bảy ngày sau đó buổi chiều 14: 00, ông ấy có trống thời gian phẫu thuật, ngoài ra, trước khi giải phẫu phải đưa tài liệu đến Hiệp Hòa, cho Phương chủ nhiệm chẩn bệnh."
"A, biết rồi, cảm ơn."
Diệp Huyền gật gật đầu, tắt điện thoại.
Đám người ở đó sợ ngây người!
Lô Sâm hét lớn: "Không có khả năng, nhất định là giả! Cú điện thoại này cũng là giả!"
Lúc này, điện thoại của Mã chủ nhiệm rung lên, ông cầm điện thoại lên, nghe một hồi, sau đó trên mặt dần dần lộ ra nét vui mừng.
Sau khi cúp máy, Mã chủ nhiệm nói với tất cả mọi người:
"Nói cho mọi người một tin tức tốt, tôi vừa mới nhận được điện thoại của bệnh viện Hiệp Hòa, họ nói đưa bệnh án của Trương tiên sinh đến Hiệp Hòa cho Phương chủ nhiệm chẩn bệnh."
Lô Sâm: "..."
"Oa, anh Anh Diệp giỏi quá!!" Tiểu tiên nữ Trương Trình Trình sung sướng hét lên, cô mê muội thật rồi, nắm chặt tay Diệp Huyền.
"Cảm ơn anh! Anh Diệp! Là anh đã cứu cha em rồi!"
Các bạn học cũng bùi ngùi mãi thôi.
"Diệp Huyền, thực trâu bò!"
"Đúng a, trâu bò quá!"
Tiểu mập mạp Yên Nhạc bĩu môi vơi Lô Sâm: "Có người lúc nào cũng tự tin, còn đi bôi đen người khác? Kết quả thì sao, tôi nhổ vào!"
Các bạn học nhìn Lô Sâm phách lối như vậy, ai cũng thấy ngứa mắt.
Lô Sâm đầy bụi đất, đi cũng không được, không đi cũng không được, vô cùng xấu hổ •••
Lúc này, Ngô Lệ Hoa khóc, bà cúi mình cảm ơn Diệp Huyền: "Cám ơn cháu Diệp Huyền! Là cô quá keo kiệt.”
Diệp Huyền vội vàng nói: "Không trách cô được, trước kia một vạn là một con số lớn, cháu vẫn luôn cảm kích.”
"Anh Diệp, em quyết định, sau này em sẽ thi đậu vào đại học Đế Đô!" Tiểu tiên nữ Trương Trình Trình chăm chú lôi kéo tay Diệp Huyền, hai mắt chớp chớp: "Em muốn theo chân anh! Tốt nghiệp xong cũng muốn ở Đế Đô với anh."
Hai mắt cô tràn đầy tình ý, mù lòa cũng nhìn ra được.
Mã chủ nhiệm nhanh chóng dẫn người rời đi.
Lúc này, Diệp Huyền mới nói: "Anh phải đi vệ sinh, mọi người tiếp tục..."
Diệp Huyền rời khỏi phòng bệnh nhưng không đi toilet, mà là lặng lẽ đi đến văn phòng bệnh viện tìm Mã chủ nhiệm, hỏi thăm tiền giải phẫu bao nhiêu?
Mã chủ nhiệm nghĩ nghĩ: "Phương chủ nhiệm tiến hành thủ thuật này rất đắt, bởi vì đây là kỹ thuật mới, thiết bị đặc chế, nghe nói phải 100 vạn."
Diệp Huyền gật đầu: "Cảm ơn Mã chủ nhiệm."
Hắn quay lại phòng bệnh thì đã thấy thầy Trương.
Lúc này thầy Trương còn đang mê ngủ.
Cô kéo tay Diệp Huyền, tràn ngập cảm kích: "Cám ơn cháu Diệp Huyền, nếu như không có cháu, lão Trương đã..."
"Cô à, đây là việc cháu phải làm... đó là thầy cháu, cũng là ân nhân của cháu..." Diệp Huyền nhìn thầy Trương một chút: "Để thầy nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay tìm thời gian đưa đến Đế Đô đi."
Lúc nói chuyện, Diệp Huyền đưa một chiếc thẻ ngân hàng, phía sau hắn đã ghi chú rõ: "Mật mã là sinh nhật của thầy", rồi lặng lẽ nhét vào trong túi của Ngô Lệ Hoa.
Tấm thẻ này hắn đã chuẩn bị xong.
Vừa rồi, Diệp Huyền còn chuyển 100 vạn.
Diệp Huyền không hề nói gì, hắn đi theo nhóm bạn quay người rời đi.
Trương Trình Trình lưu luyến không rời, theo đuôi Diệp Huyền ra khỏi bệnh viện, một mặt phiền muộn nói: "Anh Diệp, anh ở Đế Đô chờ em nhé. Năm nay nhất định em có thể thi đậu đại học Đế Đô, đi tìm anh chơi. Sau này ngày nào em cũng đi tìm anh cả."
Diệp Huyền: "-- trời."
Mồ hôi đổ như thác nước!
Đừng theo anh mỗi ngày!
Đi đưa chuyển phát nhanh, sẽ không tiện •••
Lô Sâm nghe em gái tỏ tình với Diệp Huyền thì trực tiếp thổ huyết!
Tôi tôi tôi •••
Tôi không muốn sống nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.