Bất Chấp Yêu Anh

Chương 9:




5.
Khi tôi 12 tuổi, một cô gái xuất hiện trong nhà tôi.
Em rất gầy, trầm tĩnh lại khôn khéo.
Mỗi lần tôi đưa em đi chơi, những người bạn xung quanh tôi đều trêu chọc em, "Trần Úc, bạn gái cậu xinh thật đó."
"Mới bây lớn đã có bạn gái, không sợ bị cha cậu đá.nh sao?"
...
Ngay cả hàng xóm bắt gặp tôi đưa em đến trường cũng đùa với tôi rằng: "Bạn gái Trần Úc đây hả? Hôm nay không mua bánh bao đường đỏ cho con bé sao?"
Tôi có chút không nói nên lời, "Em ấy là em gái cháu."
Mỗi khi như vậy, em luôn trốn sau lưng tôi, giống như một con mèo con, vô cùng nhút nhát.
Làm sao có thể có một cô gái nhút nhát đến vậy chứ?
Chỉ cần nói nhiều hơn một chữ với em, em cũng sẽ đỏ mặt.
Em luôn nhẹ nhàng gọi tôi là anh trai.
Lỗ tai tôi như c.hết chìm trong hũ mật, chẳng thèm suy nghĩ mà đưa quà vặt lẫn tiền tiêu vặt cho em.
Thành tích của em không được tốt lắm, luôn bị dì quở trách, nhưng tôi thì ngược lại, cảm thấy em ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Nhưng cũng chính cô em gái ngoan ngoãn và ít nói này, năm 16 tuổi đã chạy thẳng vào phòng tôi và nhìn tôi chằm chằm.
"Không phải anh chỉ đẹp trai một chút, thành tích khá hơn một chút thôi sao? Tại sao ngày nào mẹ cũng khen anh mà chỉ mắng em?”
Ban đầu tôi còn tưởng em bị mộng du.
Sau này mới biết không phải, em chỉ là một con mèo hoang lén nhảy qua cửa sổ vào buổi tối, thừa dịp tôi đang ngủ mà nhe nanh múa vuốt với tôi.
"Anh ngon giai như vậy, chắc vẽ con rùa lên mặt sẽ không xấu đâu ha?”
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy trên mặt mình có một con rùa đen.
“Mỗi ngày anh đều làm bài tốt như vậy, là muốn chèn ép em sao?”
“Trong lòng anh chỉ có học tập thôi à? Có khi nào là thích con trai không đây?”
...
Sau đó, tôi đã nắm được quy luật.
Chỉ cần dì mắng em, nhất định đến tối em sẽ vào phòng tôi tr.út gi.ận.
Nhưng không hiểu tại sao, mỗi khi dì mắng em, tôi lại mừng thầm trong lòng.
Đêm nay, con mèo hoang bé nhỏ ấy lại sắp nhảy qua cửa sổ rồi.
6.
Tôi càng ngày càng dung túng em hơn.
Đến tuổi dậy thì, tôi bắt đầu đọc những quyển tạp chí mà các bạn cùng lớp đưa cho, nhưng trong đầu tôi toàn nghĩ đến em.
Khi thấy em thân thiết với những thằng con trai khác, tôi sẽ khó chịu mấy ngày liền.
Khi thấy em cười với tôi, tôi lại cảm thấy em chỉ thuộc về tôi.
Em là em gái của tôi, sao tôi có thể có những cảm xúc khó tả này với em cơ chứ?
Tôi bị bao trùm trong cảm giác xấu hổ ấy, chỉ cảm thấy bản thân thật k.inh t.ởm.
Tôi đã cố gắng kiềm chế những suy nghĩ x.ấu x.a trong đầu mình, nhưng em lại không muốn sống mà khiêu khích tôi.
Đêm đó, rốt cuộc lớp cửa sổ giấy cũng bị chọc thủng, em đã lén hôn tôi.
Tôi cũng không chịu thua, hôn em mạnh bạo hơn.
Em thậm chí còn không dám cử động.
Bị dọa rồi sao?Mèo hoang?
Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện mình ngày càng không thể tách khỏi em.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình và em, tôi muốn kết hôn với em.
Tôi sẽ thi vào trường Y.
Cô bé của tôi ngốc lắm, lúc nào cũng bất cẩn rồi bị thương, đó là lý do tại sao tôi muốn học bác sĩ.
Tôi sẽ để em học y tá.
Như vậy, chúng tôi có thể đi làm rồi tan tầm cùng nhau.
Kết quả là em học ngôn ngữ Trung.
Nhưng chỉ cần em thích, đương nhiên tôi sẽ ủng hộ, có điều như vậy thì tôi và em sẽ yêu xa.
7.
Sau khi vào đại học, chỉ cần có thời gian là tôi sẽ đi làm thêm, bởi vì tôi muốn dùng tiền của mình mua cho em thật nhiều thứ tốt đẹp.
Chỉ là khó tránh khỏi việc lơ là em, em cũng vì chuyện này mà giận dỗi với tôi.
Mỗi lần bạn học nhìn thấy em đều trêu rằng: "Trần Úc, mày cứ nuông chiều em gái mày mãi, nhỡ sau này em nó không làm được gì thì sao?"
Tôi chỉ cười cho qua.
Tôi cưng chiều vợ mình thì có gì sai?
Đúng là ăn không ngồi rồi, lo chuyện bao đồng.
Nếu như không phát sinh sự việc kia, đáng lẽ năm nay tôi đã tốt nghiệp, và nếu không ngoài dự liệu thì Chu Ương cũng sẽ đi làm.
Tôi sẽ ở trong phòng phẫu thuật bận rộn quên ăn quên ngủ.
Còn em sẽ đứng trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc dạy bảo đám học sinh nghịch ngợm phá phách kia.
Buổi tối về nhà, em sẽ nép vào lòng tôi, nói cười không ngớt.
Nghĩ đến hình ảnh đó, tôi cảm thấy tốt đẹp biết bao.
Nhưng nó vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Trên thực tế, em bị mất trí nhớ trong bệnh viện, còn tôi thì đang lái taxi, một kẻ làm việc trái với lương tâm của mình.
Cô gái của tôi và tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau trong cuộc đời này.
8.
Để lấy được tín nhiệm của Ngô Cường là cả một quá trình khá dài.
Rất nhiều lúc, tôi thậm chí còn quên cả tên thật của mình, như thể tôi sinh ra đã là Trần Chiêu, tôi sinh ra là một tài xế taxi.
Cuộc sống chẳng có lấy ánh sáng.
Một ngày nọ, tôi thấy ai đó trên mạng nói rằng mỗi tháng viết một lá thư giao tiếp với bệnh nhân bị trầm cảm có thể giúp họ cảm nhận được cái đẹp và tình yêu trên thế giới này.
Tôi bắt đầu viết thư cho em, nhưng tôi không dám viết tay mà là đánh máy, trên phong bì cũng không có tên và địa chỉ.
Mỗi tháng viết một lá thư, có truyện ngắn, có truyện cười mà tôi nghe được, viết xong thì nhờ dì quét rác gửi hộ.
Cuộc sống dường như có ý nghĩa trở lại.
Sau khi kiên trì viết trong ba năm, em được xuất viện và trở lại trường học.
Đêm đó tôi mừng đến mức không ngủ được.
Cô gái của tôi sống lại rồi.
Tôi muốn đến gặp em, dù chỉ là từ xa.
Nhưng mà, khi tôi lái xe hơn một nghìn cây số đến gặp em, lúc ấy bên cạnh em đã có một chàng trai.
Nhìn thấy cậu ấy đối xử tốt với em, tôi đã bật khóc.
Cô gái của tôi đã có bạn trai mới, một tương lai tươi sáng đang chờ em.
Còn Trần Úc vĩnh viễn ch.ết ở quá khứ.
Bây giờ Trần Chiêu sẽ dọn sạch cái á.c trên thế giới này.
[Còn tiếp...] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.