6.
“Tôi bị người nhà đuổi ra ngoài.” Tôi chỉ vào hành lý của mình, “Tôi muốn tá túc một đêm, nếu anh để ý thì tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Anh nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên bật cười: "Tôi để ý gì chứ, một thằng đàn ông như tôi cũng chẳng lỗ lã gì.”
"Vậy mà vừa rồi anh còn nói tôi muốn ăn tươi nuốt sống anh, không sợ sao?"
“Sợ?” Anh càng cười to hơn, “Ai nuốt sống ai còn chưa biết, tôi sợ cái gì?”
“Anh!”
Mỗi một câu nói của anh đều chiếm thế thượng phong, tôi có chút ấm ức.
“Ăn tối chưa?” Anh lấy ra hai gói mì tôm.
"Anh chỉ ăn mấy thứ này sao?"
"Ừ, sao nào, chưa từng thấy qua cuộc sống khó khăn của tầng lớp dưới đáy xã hội à?”
Khi nói ra những lời này, anh vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên chẳng hề bận tâm.
Cứ như thể, mọi phản ứng của tôi đều nằm trong dự liệu của anh.
“Ăn mì gói lâu dễ gây nóng trong người, không tốt cho sức khỏe."
“Không tốt thì không tốt, dù sao cũng không tốt nhiều rồi.” Anh cầm lấy gói mì, bắt đầu chế biến một cách thành thạo.
"Muốn đặt đồ ăn thì tự xuống lấy, ở đây không có thang máy, shipper cũng sẽ không mang lên."
Nghĩ đến độ cao bảy tầng, quả thật rất lười di chuyển.
"Nấu luôn cho tôi một gói đi."
“Vậy để cô chịu thiệt rồi.” Anh lại cầm một gói mì khác.
Rất nhanh, anh đã mang ra hai bát mì, trong bát của tôi còn có thêm một quả trứng gà.
Tốc độ ăn của anh cũng rất nhanh, gắp hai ba đũa là thấy đáy.
"Quê của anh ở đâu? Anh học trường cấp ba nào? Đại học gì?"
Anh đột nhiên đổ người tới gần, cúi đầu xuống, rất có tính chèn ép mà nhìn tôi: "Muốn điều tra hộ khẩu của tôi?”
Khoảng cách quá gần, bởi vì động tác bất ngờ này của anh mà trái tim tôi đập nhanh hơn bình thường.
"Không phải buổi coi mắt nào cũng nên tìm hiểu sâu hơn sao?”
“Coi mắt?” Anh nghiêm túc nhìn tôi, giống như có chút đau đầu, “Hiểu rồi, cái đó là bà mai tự mình chủ trương, tôi không có đồng ý đi coi mắt.”
"Tự chủ trương?"
“Bà ấy lên xe của tôi, hỏi tôi có đang độc thân không, muốn giới thiệu cho tôi, lúc đó tôi còn cho rằng bà ấy chỉ đang khách sáo.” Anh đứng thẳng người.
"Khách sáo? Rõ ràng là bà ấy bảo tôi đến chỗ anh."
"Vừa rồi bà ấy có nói với tôi, có một cô gái làm tổ ở dưới nhà tôi cả một ngày, một hai phải gặp được tôi, cho nên tôi không thể không quay về nhìn thử một chút."
Tôi không nói nên lời, bà mai này đúng là lừa bịp hai đầu.
“Bà ấy nói có một cô gái nhất quyết muốn gặp anh, anh không tìm hiểu rõ mà đưa người ta về nhà vậy à?”
Anh buồn cười nhìn tôi chằm chằm, "Dáng dấp của cô không tệ, tôi mà do dự một giây thì chẳng phải là đàn ông."
Tôi:!
Con người này đúng là cái gì cũng nuốt được.
“Vậy anh đang độc thân sao?” Tôi cố gắng chuyển chủ đề.
Anh trả lời không chút do dự: "Độc thân hết đêm nay."
7.
Nói xong, anh châm một điếu thuốc, "Cô tắm trước hay tôi trước?"
Tên khốn này!
"Tôi trước!"
Tôi không muốn lát nữa nhà vệ sinh nồng nặc mùi thuốc lá của anh nên cầm lấy quần áo đi tắm.
“Được.”
Nhà vệ sinh vừa hẹp vừa nhỏ, điều kiện tắm quá mức tồi tệ, trải nghiệm vô cùng không tốt.
Tôi thậm chí còn có chút hối hận vì phải ngủ qua đêm ở đây.
Nếu anh thực sự là Trần Úc, vậy tại sao anh lại sống thành như thế này?
Sống trong một căn nhà cũ nát, ăn mì gói, chất lượng cuộc sống bằng không, đây có còn là Trần Úc hoàn hảo năm đó hay không?
Nhưng khi anh nhìn tôi, những thói quen nhỏ đó rõ ràng rất giống với Trần Úc.
Tôi gặp Trần Úc vào năm 10 tuổi, khi đó anh 11 tuổi.
Anh là con riêng của cha dượng tôi.
Ngoài mặt, anh là một học sinh ngoan có thành tích xuất sắc, nhưng chỉ có mình tôi biết, anh là một đứa trẻ n.ổi l.oạn có tâm hồn b.iến t.hái.
Anh lấy thư tình mà các bạn nữ đưa cho đem bán lấy tiền để mua kẹo cho tôi, vung mực lên đồng phục học sinh của bạn nam cùng bàn với tôi.
Vậy làm thế nào mà bộ mặt thật của anh bị phát hiện?
Năm ấy 18 tuổi.
Có một ngày, anh đột nhiên hỏi tôi: "Tán tỉnh tôi vui lắm sao?"
Tôi đáp: “Ừ, vui lắm."
Chẳng phải anh luôn tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hay sao?
Thật ra tôi không có thích gì anh, chẳng qua là tôi không ưa cái mác giả tạo ấy của anh thôi.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt đột nhiên ảm đạm đi của anh, khàn giọng hỏi tôi: “Tán tỉnh tôi chán rồi, lại định tán tỉnh thằng bạn cùng bàn của em?”
“Anh ghen sao, cho nên lúc nào cũng nhằm vào cậu ấy?"
Anh nhìn tôi chằm chằm như thể muốn ăn thịt tôi.
Sau khi ngây người một lúc lâu, anh mới chậm rãi thốt ra một câu: "Trong giờ thể dục, tay nó đã chạm vào chỗ nào của em?"
“Chỗ này.” Tôi không sợ chết mà chỉ vào môi mình.
Ngay giây tiếp theo, anh véo cằm tôi rồi trực tiếp hôn lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí đều là tiếng tim đập loạn xạ của tôi và anh.
Đúng lúc này cha dượng xông vào.
"Hai đứa đang làm cái gì đấy?"
Khi đó, tôi thật sự không ngờ Trần Úc lại đ.iên như vậy, tôi bị anh dọa đến choáng váng.
Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì anh đã quỳ trong phòng khách, bị cha dượng quất mấy roi vào người.
Tôi trốn trong phòng, vừa cảm thấy thích thú khi lột được lớp ngụy trang của anh, vừa cảm thấy thấp thỏm bất an một cách khó hiểu.
Trần Úc bị đ.ánh rất thê thảm, nhưng vẫn không hé răng nửa chữ.
Nhất định là anh đang h.ận c.hết tôi.
Tôi quyết định từ nay về sau sẽ bớt trêu ngươi anh lại.
Nhưng ngày hôm sau, Trần Úc không đến trường.
Khi tôi đi ngang qua phòng anh, anh đang nằm thoi thóp ở đó, nhưng vẫn mạnh miệng cảnh cáo tôi.
"Cách xa thằng bạn cùng bạn của em chút đi."
Cái tên đ.iên này.
8.
Đang tắm nửa chừng, điện thoại trên bàn trà đổ chuông, tôi bừng tỉnh khỏi ký ức.
Sau mấy lần đổ chuông rồi dừng lại, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
“Muốn nghe không?” Trần Chiêu ở bên ngoài hỏi tôi.
“Ai vậy?”
"Dương Nhạc."
Dương Nhạc?
Thôi xong!
Nhất định là Cố Tiếu đã nói chuyện Trần Chiêu là t.ội p.hạm g.iết người cho Dương Nhạc rồi.
Nếu tôi không trả lời điện thoại, cô ấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
“Anh mở khóa giúp tôi với?” Trên người tôi đầy bọt xà phòng, nhà vệ sinh thì quá nhỏ, quả thật không có cách nào nghe điện thoại.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhờ anh mở khóa điện thoại giúp tôi.
"Mở rồi."
Vừa dứt lời…
"Ương Ương, cậu thế nào rồi? Tên gi.ết người kia không làm gì cậu chứ? Có cần mình báo cảnh sát không?" Giọng điệu của Dương Nhạc nghe rất sốt ruột.
"Hả? Không cần!"
Tôi đứng ở bên trong nên không nhìn thấy được biểu cảm của Trần Chiêu, điều này khiến tôi không khỏi đổ mồ hôi hột.
"Vậy thì tốt, cậu làm mình sợ hết hồn, bà mai kia cũng thật quá đáng, sao có thể giới thiệu người có tiền án cho cậu chứ? Thế bây giờ cậu đang ở đâu?"
“Mình ở…” Nếu tôi nói tôi đang ở nhà Trần Chiêu, thì há chẳng phải cô ấy sẽ lập tức báo cảnh sát?
“Cô ấy đang ở nhà tôi.” Trần Chiêu ngoài cửa đột nhiên nói một câu.
Trái tim tôi nhảy vọt lên tận cổ họng.
"Anh là ai?"
"Là đối tượng hẹn hò có tiền án hình sự của cô ấy."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Tôi:!
Toi rồi, anh đã nghe thấy, anh đang t.ức gi.ận.
Dương Nhạc cũng phát đ.iên lên rồi.
Tôi cuống quýt rửa sạch xà phòng, mặc quần áo bước ra ngoài.
Anh đặt điện thoại trên bàn trà nhỏ, tôi cầm lên, vội vàng gọi lại cho Dương Nhạc.
Sau khi giải thích cặn kẽ hơn mười phút, cuối cùng cô ấy cũng không báo cảnh sát, sau đó còn không quên nhắc nhở tôi.
"Cậu rõ biết anh cậu đã m.ất từ mười năm trước, sao anh ta có thể là anh cậu được? Đêm nay nhớ phải cảnh giác một chút, đừng tắt điện thoại."
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn ra ban công, Trần Chiêu vẫn đang hút thuốc ở đó.
Tôi bước đến đứng bên cạnh anh, anh liếc nhìn tôi một cái, không có ý định nói chuyện với tôi.
"Tiền án của anh là như thế nào?"
"Tìm người điều tra tôi?"
"Tìm hiểu lai lịch rõ ràng khi đi coi mắt không phải là chuyện hiển nhiên sao?”
“Ừ.” Anh rít một hơi thuốc, xoay người đi về phía phòng ngủ, “Tôi từng g.iết người, cũng từng ngồi tù, bây giờ cô rõ rồi đấy, có thể đi.”
"Trần Úc!"
"Trần Úc là ai? Tôi không biết."
Anh không dừng lại.
“Anh trai.” Tôi cố gắng.
Khi nghe thấy tôi gọi anh như vậy, anh hơi sững người.
Vài giây sau, anh quay đầu lại, mỉm cười hỏi tôi: "Biết tôi không phải người tốt mà vẫn không chịu rời đi, muốn thử cảm giác mạnh sao?"
Tôi cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Vậy anh sẽ thử cùng tôi sao?”
"Không, tôi lái xe cả ngày hôm nay, lưng nhức eo mỏi, không chịu được loại k1ch thích này."
Nói xong thì anh đi tắm, tắm xong thì đi thẳng về phòng mà không nói với tôi một lời nào nữa.
Anh giống như lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng mà lần đầu tiên tôi gặp anh vào năm 10 tuổi.
Năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi nói với tôi: “Con sẽ có một người anh trai, anh không ham chơi giống con mà học rất giỏi, con đừng làm phiền anh biết chưa.”
“Lúc đi vệ sinh nhỏ tiếng một chút, kẻo lại ồn đến anh con.”
"Chỉ có một cái ô, con nhường cho anh con đi, nhỡ anh con bị cảm làm chậm trễ việc học sẽ không hay.”
Tôi giả vờ ngoan ngoãn được mấy năm. Đến năm 16 tuổi, tôi lẻn vào phòng anh, nào ngờ lại thấy được mấy cuốn tạp chí mà anh giấu kỹ.
Đây chính là người anh trai mọt sách, mặt lạnh, chăm học của tôi sao?
“Anh, đây là gì thế?” Tôi đưa cuốn tạp chí đến trước mặt anh.
Anh đưa tay muốn giật lấy cuốn tạp chí, "Đi ra ngoài!"
Ô kìa, lại còn thẹn quá hóa g.iận.
"Đưa tiền tiêu vặt ngày mai của anh cho em, nếu không em sẽ t.ố c.áo anh."
Anh thỏa hiệp.
"Trả lại tạp chí cho anh."
“Không trả."
"Một đứa con gái như em lấy những thứ này làm q.uái gì?”
"Con gái thì không thể xem sao?"
“Em có phải là con gái không thế?”
Nhìn bộ dạng g.iận d.ữ của anh, tôi cảm thấy khoái chí vì đạt được mục đích.
"Anh à, em nghe thấy anh c.hửi thề đấy nhé."
Anh t.ức g.iận đến mức bỏ đi ngay tại chỗ, nhưng ban đêm lại lẻn vào phòng tôi.
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, anh đang cầm cuốn tạp chí mà tôi đã cất kỹ.
Vừa nhìn thấy tôi, bàn tay cầm tạp chí của anh không còn vững nữa, "Em... Sao em không mặc quần áo?"
"Rõ ràng là anh xông vào phòng em, lại còn quản em nữa à? Hơn nữa, em có quấn khăn tắm đấy nhé, sao mà so được với mấy chị gái trong tạp chí của anh?”
Lần đầu tiên, anh không đáp trả tôi, mà là đẩy tôi lên giường, bọc từng lớp chăn lên người tôi, “Em mới bây lớn, bớt học mấy cái tào lao đi.”
Lúc rời đi, vành tai của anh hoàn toàn ửng đỏ.
Sáng hôm sau bỏ đi học trước, tan học cũng không đợi tôi, kỳ quặc muốn chết.
Ngay cả khi trông thấy tôi ở trường từ xa, lỗ tai của người nào đó cũng sẽ đỏ lên.
[Còn tiếp...]