Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 64: Cùng Giường Chung Gối






Cục Bột Trắng uống nước xong bụng liền căng, bụng tròn tròn cuồn cuộn giống như trái dưa hấu nhỏ, nhẹ nhàng vỗ một cái còn phát ra âm thanh.
"Ngao ô?" Tử Ngọc cùng Tiểu Béo ca ca không ăn bánh kem nhỏ sao? Cục Bột Trắng không có quên chia sẻ bánh kem, kéo cái tròn vo bụng nhỏ bước chân đi tìm Vương Tử Ngọc.
Vương Tử Ngọc đang ở phòng nghỉ ngủ gật, thấy Cục Bột Trắng tiến vào liền bế nhóc lên, ghé sát vào Cục Bột Trắng ngửi ngửi.
"Là mùi bánh kem!" Vương Tử Ngọc ngửi thấy được trên người Cục Bột Trắng có mùi thơm bánh kem.
"Ngao ô!" Đúng dân ăn hàng! Cục Bột Trắng biết nghe lời phải mà nói tiếp, những lời này là từ trong TV quảng cáo học được.
"Có phải hay không có bánh kem ăn?" Một khi có ăn, Vương Tử Ngọc đồ tham ăn thuộc tính bại lộ không thể nghi ngờ.
"Ngao ô!" Đúng ạ! Cục Bột Trắng nhảy xuống đi ra ngoài, còn quay đầu lại nhìn Vương Tử Ngọc một cái, lắc lắc cái đuôi, ý bảo Vương Tử Ngọc đuổi kịp.
Vương Tử Ngọc hiểu ý Cục Bột Trắng, liền đi theo nhóc.
Càng đến gần quầy, mùi hương bánh kem càng ngày càng đậm.
"Thơm quá!" Vương Tử Ngọc hung hăng mà hít một hơi, rảo bước nhanh hơn.
Tiểu Béo cũng ở đây, nó cùng Nhị Cẩu rèn luyện nửa giờ.
Tuy rằng trong lúc tập nghỉ ngơi rất nhiều lần, nhưng cũng được coi là vượt qua rào cản đầu tiên.
"Thơm quá à!" Tiểu Béo trong miệng phân bố nước miếng, nước miếng sắp chảy ra.
Chính là nó mới vừa hạ quyết tâm giảm béo, liền có bánh kem tới dụ hoặc nó, vậy phải làm sao bây giờ!
"Lâm ca......" Tiểu Béo không có sức chống lại dụ hoặc, gia nhập đội ngũ ăn bánh kem.
Bất quá nó cũng khắc chế, ăn mấy cái liền ngừng lại.
Nếu là ngày thường, nó sẽ đem chỗ bánh kem này đều tiêu diệt hết.

......
"Ngày mai buổi sáng có rảnh không?" Lâm Hạ uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
"Có rảnh, làm sao vậy?" Đường Ân Lãng hỏi lại.
"Ngày mai em muốn đi chợ nông sản, mua chút thổ sản." Lâm Hạ cách một đoạn thời gian liền sẽ lái xe đi chợ nông sản, từ bên bọn họ qua đó phải mất hai tiếng rưỡi thời gian đi đường.
Một khi đến gần ngày họp chợ, nông dân phụ cận sẽ mang đồ vật nhà mình tới bán, trừ bỏ nông dân tự mình nuôi như gà vịt, các loại rau dưa trái cây, còn có sản vật bọn họ từ trong núi tìm được.
Lâm Hạ muốn đi mua ít gà vịt cùng trứng gà, một ít là để mình ăn, một ít tặng bà ngoại Đường Ân Lãng coi như đáp lễ bánh kem nhỏ.
"Đi chợ?" Đường Ân Lãng nghe có điểm cảm thấy hứng thú, liền hứng thú bừng bừng hỏi lại.
"Ở thị trấn Biên Đường, cứ ba ngày sẽ có một lần họp chợ.
Chợ có bán các loại thổ sản, đại đa số là nông dân tự mình sản xuất, thực an toàn." Lâm Hạ giải thích cho hắn.
"Chúng ta buổi sáng ngày mai đi phải không?" Tưởng tượng đến một nhà ba người cùng đi ra ngoài, Đường Ân Lãng liền có chút gấp không chờ nổi.
"Đúng vậy, ngày mai Mông Chính đã trở lại.
Có hắn cùng Tử Ngọc trông cửa hàng, chúng ta có thể yên tâm đi." Một người lo liệu không hết vì quá nhiều việc, trong tiệm có hai người coi mới được.
Lâm Hạ đi chợ vừa đi chính là nửa ngày, trong tiệm không có hai người trông coi anh không yên tâm.
Cũng do nguyên nhân chính là vì ngày mai Mông Chính trở về đi làm, anh mới nghĩ đến việc đi chợ.
"Được, phải chuẩn bị cái gì không?" Đường Ân Lãng khóe miệng nhịn không được giơ lên, hắn đã đem ngày mai đi chợ trở thành cả nhà đi ra ngoài dạo chơi ngoại thành.
"Đem người mang đi là được." Lâm Hạ có điểm muốn cười, bởi vì Đường Ân Lãng nghiêm túc.
Kỳ thật đi chợ liền cùng đi ra ngoài đi dạo phố mua đồ vật không sai biệt lắm, chẳng qua bọn họ muốn đi địa phương xa hơn mà thôi.

"Ngao ô!" Về đến nhà, Cục Bột Trắng nghe được ngày mai có thể đi chợ, cao hứng đến một phát nhảy cao ba thước, giống cái tiểu hoả tiễn trực tiếp hướng lên trên nhảy.
Lâm Hạ cảm thấy Cục Bột Trắng rất có thiên phú nhảy giường, nói không chừng tăng thêm bồi dưỡng, nhà bọn họ còn có thể sinh ra một cao thủ nhảy giường.
Ăn xong cơm tối, Đường Ân Lãng đợi cho Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng tắm rửa xong mới đứng dậy quay về biệt thự nhà mình bên cạnh.
"Chờ một chút." Lâm Hạ gọi lại Đường Ân Lãng.
"Làm sao vậy?" Đường Ân Lãng nhìn thấy Lâm Hạ lỗ tai chậm rãi đỏ lên.
"Đêm nay......!Anh có muốn cùng nhau......!ngủ......!không, giống như lúc trước vậy......" Lâm Hạ cúi đầu ngượng ngùng mà nói, trong lòng cảm thấy thẹn cảm quá nhiều, khiến cho anh bộ dáng giống như thực cơ khát vậy.
Lâm Hạ nói giống như lúc trước vậy, là nói Đường Ân Lãng khi vẫn còn ở nguyên hình cùng bọn họ cùng nhau ngủ.
"Có thể chứ?" Đường Ân Lãng không thể bảo trì biểu tình mặt than nhất quán của hắn nữa, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.
"Có thể." Lâm Hạ nặng nề mà gật đầu.
"Cảm ơn em!" Đường Ân Lãng nhịn xuống ý nghĩ muốn biến trở về nguyên hình tru lên mừng như điên, ép chính mình duy trì trạng thái bình tĩnh.
Nhưng khóe miệng gợi lên, che dấu không được nội tâm vui sướng của hắn.
"Là bảo bảo muốn cùng anh ngủ......" Lâm Hạ xoay người rời đi, làm bộ không thèm để ý mà nói.
"Cảm ơn An An!" Đường Ân Lãng cũng mặc kệ là ai muốn cùng hắn cùng nhau ngủ, hắn có thể lưu lại cũng đã rất tốt.
Khôi phục hình người rồi, Đường Ân Lãng liền làm tốt chuẩn bị bản thân phải trở lại của mình ngủ.
Tuy rằng hắn rất muốn không biết xấu hổ mà biến thành đại lão hổ cọ giường, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ thôi.
Nếu hắn thật sự làm như vậy, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng sẽ thấy hắn thế nào.

Không nghĩ tới, ngày hạnh phúc của hắn nhanh như vậy liền tới rồi.
Hắn được chấp thuận cùng nhau ngủ, cách ngày ăn thịt cũng không xa đi......!
Tắm rửa xong, một nhà ba người hoặc ngồi hoặc nằm ở trên giường.
Cục Bột Trắng thật cao hứng, bởi vì hai người ba ba của nhóc đều tại bên người, làm nhóc cảm thấy hổ sinh hoàn chỉnh.
So với Cục Bột Trắng hưng phấn, Lâm Hạ lại có chút không được tự nhiên.
Đại bạch hổ cùng Đường Ân Lãng không giống nhau, tuy rằng bọn họ là cùng một thể, nhưng Đường Ân Lãng là một nam nhân lớn lên đẹp trai.
Tuy rằng hắn mặc áo ngủ, nhưng lúc quần áo vô ý bị vén lên, Lâm Hạ có thể tinh tường nhìn thấy tám khối cơ bụng mê người của hắn, không khỏi có một trận miệng đắng lưỡi khô.
"Bảo bảo, ba kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé." Lâm Hạ cầm lấy cuốn chuyện cổ tích, muốn kể chuyện cho Cục Bột Trắng để dời đi lực chú ý.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng lập tức nằm yên, vểnh tai chờ Lâm Hạ kể chuyện xưa.
Đường Ân Lãng buông di động, cũng muốn nghe.
"Hôm nay chúng ta nghe chính là chuyện ngụ ngôn ôm cây đợi thỏ.
Ngày xửa ngày xưa......" Lâm Hạ thanh âm không nhanh không chậm, ôn hòa thanh nhuận, giống dòng nước suối từ khe núi chảy ra, làm người nghe thấy rất thoải mái.
Chuyện ngụ ngôn ôm cây đợi thỏ Đường Ân Lãng cũng biết đến, nhưng hắn bị lời Lâm Hạ kể cuốn theo vào, nghe rất có tư có vị.
Kể xong chuyện cổ tích, Cục Bột Trắng mí mắt đã dính chặt lại.
Lâm Hạ nói xong, không quá một phút đồng hồ liền ngủ rồi.
"Ngủ ngon bảo bảo." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng chuyển vào bên trong, sau đó ở trên trán nhóc hạ xuống một nụ hôn.
Kế tiếp Lâm Hạ liền phải đối mặt với Đường Ân Lãng, anh không khỏi khẩn trương hơn.
"Cái kia......" Lâm Hạ vẫn là cảm thấy bọn họ tiến triển quá nhanh, anb còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, hai người liền phải cùng chung chăn gối.
"Ngủ ngon." Đường Ân Lãng săn sóc mà không làm anh khó xử, nói ngủ ngon lúc sau tự giác mà nằm yên, thập phần chính nhân quân tử.

"Ngủ ngon." Đường Ân Lãng bộ dáng chính chắn làm Lâm Hạ cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều quá, nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Để anh tắt đèn." Đường Ân Lãng được Lâm Hạ đồng ý sau đó duỗi tay đem đèn tắt đi, nháy mắt phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
Trong bóng đêm, cảm giác của con người giống như bị phóng đại, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng lỗ tai càng nhanh nhạy.
Lâm Hạ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của Đường Ân Lãng, khiến cho chính anh lại ngủ không được.
"Ngủ không được?" Đường Ân Lãng đột nhiên bắt lấy tay Lâm Hạ, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Hạ đang miên man suy nghĩ tay vô ý vung ra, tay anh vừa động Đường Ân Lãng liền phát hiện.
"Dạ." Lâm Hạ mở to mắt, trước mắt một mảnh đen nhánh, nhìn không thấy đồ vật.
Nhưng Lâm Hạ đối phòng rất quen thuộc, nơi nào thả thứ gì anh đều rõ ràng.
"Đếm cừu?" Nghe nói mất ngủ có thể đếm cừu, Đường Ân Lãng chưa thử qua, hy vọng đối Lâm Hạ hữu hiệu.
"......!Không cần, lại qua một hồi liền ngủ được." Lâm Hạ không nghĩ tới Đường Ân Lãng cho rằng mình mất ngủ.
"Ừ." Đường Ân Lãng buông tay Lâm Hạ ra, liền không nói nữa.
"Em muốn ngủ." Lâm Hạ cố làm đại não của mình đình chỉ miên man suy nghĩ.
"Mơ đẹp nhé." Đường Ân Lãng nói.
"Anh cũng vậy."
Một lát sau, Lâm Hạ liền ngủ rồi.
Đường Ân Lãng nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, có một loại cảm giác hạnh phúc.
Ban đêm cứ vậy thật tốt đẹp, nếu không mất ngủ thì càng tốt.
Đường Ân Lãng thở dài, yên lặng ở trong lòng đếm cừu.
"Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu......"
——
28/5/2020.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.