Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 3: Người Lang Thang Cùng Mèo






Một ngày mới lại đến, Lâm Hạ rời giường hâm nóng lại bánh bao ngày hôm qua tự làm.
Chờ đến khi hấp bánh bao xong, Lâm Hạ mới vào phòng kêu Cục Bột Trắng rời giường.
"Ngao ô ~~" ba ba buổi sáng tốt lành.
Cục Bột Trắng hai mắt mê mang, đầu lúc lắc một chút.
Cục Bột Trắng còn chưa ngủ tỉnh uể oải ỉu xìu đem đầu dựa vào trên vai Lâm Hạ, vẻ ngoài đặc biệt ngoan ngoãn.
" Bé mèo lười biếng của ba ba phải đi đánh răng rửa mặt bây giờ." Lâm Hạ vừa nói vừa ôm Cục Bột Trắng đến phòng vệ sinh rửa mặt.
"Ngao ô!" Ba ba, An An tỉnh! Cục Bột Trắng bị Lâm Hạ ôm đến bồn rửa mặt xem như hoàn toàn thanh tỉnh.
Lâm Hạ dùng bàn chải nhi đồng đánh răng giúp Cục Bột Trắng, đánh răng xong lại dùng khăn lông giúp bé con lau mặt.
Cục Bột Trắng rửa mặt xong, Lâm Hạ lại ôm bé đến bàn ăn để ăn sáng.
"Ngao ô!" Bánh bao thơm quá! Có bánh bao thơm ngào ngạt ăn, Cục Bột Trắng cái đuôi vẫy đến thập phần vui sướng.
"Ngồi cẩn thận." Lâm Hạ cười nói.
"Ngao ô ~" Vâng ạ, ba ba.
Cục Bột Trắng nghe vậy ngoan ngoãn mà ngồi yên, cái đuôi cũng cong lên, chờ Lâm Hạ đút bánh bao cho mình.

"Ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn."
Lâm Hạ đem bánh bao nhân cải trắng và thịt cùng bánh bao bắp nhân thịt mà Cục Bột Trắng thích nhất đặt ở trước mặt bé, Cục Bột Trắng vui sướng cắm một ngụm rất lớn.
Vỏ thật mỏng nhân thật nhiều, miệng đầy hương thơm!
"Ngao ô!" Ăn ngon!
Hai cha con mỹ mãn mà hưởng thụ bữa sáng, ăn xong Lâm Hạ đem bánh bao dư lại cho vào túi, cậu muốn mang đến cửa hàng cho nhân viên của mình ăn.
Lâm Hạ mang theo Cục Bột Trắng tới cửa hàng, hiện tại cửa hàng thú cưng còn chưa có bắt đầu mở cửa buôn bán, vì thế Lâm Hạ liền cho nhóm tiểu động vật trong tiệm thêm nước cùng thức ăn, chuẩn bị các đồ dùng trị liệu cho sủng vật.
"Lâm ca, em đến rồi, nay có bữa sáng cho em hay không?"
Một nam hài trẻ tuổi tràn ngập tinh thần phấn chấn đẩy cửa mà vào.
"Có, đặt ở rương giữ nhiệt." Lâm Hạ cười trả lời.
Người này gọi là Vương Tử Ngọc, là sinh viên trường đại học gần đây, tới cửa hàng của cậu làm nhân viên bán thời gian.
"Yêu anh quá, Lâm ca!" Vương Tử Ngọc kích động mà chạy đến rương giữ nhiệt, mở ra liền thấy, ahhh! Là bánh bao! Hôm nay thật là quá hạnh phúc!
Vương Tử Ngọc hạnh phúc mà ăn xong bánh bao, nhịn không được nấc lên một cái, sau đó đi rửa tay bắt đầu công tác.
Hắn tay chân nhanh nhẹn mà sửa sang lại kệ để hàng hoàn hảo, rửa sạch uế vật mà nhóm tiểu động vật bài tiết, thật sự chăm chỉ!
Nhất định phải chăm chỉ, như vậy mới có thể lưu lại ăn những món mà Lâm ca đích thân làm! —— đây chính là tín ngưỡng nhân sinh của Vương Tử Ngọc.
Vương Tử Ngọc tới làm bán thời gian tại của hàng thú cưng thật là cơ duyên xảo hợp.
Có một lần hắn nhặt được một con mèo hoang, nhưng trường học không cho nuôi sủng vật.

Thời điểm hắn đang không biết nên làm thế nào cho phải, liền thấy được cửa hàng thú cưng Vật Ngữ.
Cửa hàng này thế nhưng miễn phí thu lưu tiểu động vật đi lạc, vì thế Vương Tử Ngọc liền đem mèo con đến nơi này.
Nhưng hắn không yên tâm, trên đời này nào có việc tốt như vậy.
Vừa lúc Lâm Hạ đang tuyển người làm, Vương Tử Ngọc dứt khoát tới nhận làm nhân viên.
Lại sau đó, hắn ăn được đồ ăn Lâm Hạ làm, luân hãm trong đó vô pháp kềm chế.
Vì có thể ăn được đồ Lâm Hạ nấu, hắn tình nguyện cả thể xác và tinh thần đều lưu lại nơi này!
Luận quá trình một tên tham ăn sa đọa!
Sáng sớm của hàng sủng vật đều chưa có khách ghé qua, Lâm Hạ làm xong việc trong tay liền ngồi ở trên sô pha xem tạp chí.
Nhưng hôm nay cùng thường ngày không giống nhau, Lâm Hạ còn không có xem xong một trang, liền có người đẩy cửa mà vào.
Lâm Hạ ngẩng đầu, phát hiện đó là một người lang thang vẫn trẻ tuổi.
"Cứu......!Mèo......" Người lang thang lắp bắp mà nói, đồng thời giơ lên con mèo nhỏ trong tay mình.
Mèo con trên người một mảnh huyết sắc, thoạt nhìn bị thương thực nghiêm trọng, một chút tinh thần cũng không có, hai mắt gắt gao khép kín hơi hơi rung động, phát ra thanh âm suy yếu.
"Giao cho tôi." Lâm Hạ thấy thế lập tức buông tạp chí đứng lên, mang lên bao tay thật cẩn thận mà từ trong tay người lang thang tiếp nhận con mèo, cậu đem mèo ôm trên tay tới phòng phẫu thuật.

Người lang thang thấy mèo con bị ôm vào một gian trong phòng, hắn khẩn trương muốn đi theo xem.
Vương Tử Ngọc thấy vậy chạy nhanh ngăn lại hắn, "Lâm ca ở bên trong khám bệnh cho mèo nhỏ, không thể quấy rầy anh ấy."
"Được......" Người lang thang nghe hiểu điều Vương Tử Ngọc nói, hắn đành phải đứng ở cửa không ngừng hướng bên trong nhìn xung quanh.
Tuy rằng cửa đóng, hắn cái gì cũng nhìn không thấy.
"Anh có muốn uống chút nước không?" Tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Vương Tử Ngọc liền mở miệng hỏi.
Mặc dù người khách hàng này cả người bẩn hề hề, hắn cũng đem người này đối đãi như người bình thường, đây cũng là Lâm Hạ yêu cầu.
Hắn còn từng tiếp đãi một tên giống như lão đại xã hội đen vậy, bất quá người kia ngoài dự đoán có một tâm cực kỳ mềm mại.
Nhưng khi đó Vương Tử Ngọc còn không có va chạm việc đời, cho rằng người tới gây sự, sợ tới mức chân đều mềm, bị Lâm Hạ chế giễu.
"Không......!Dùng......!Cảm......!Ơn......" Thấy Vương Tử Ngọc nguyện ý cùng hắn nói chuyện, kẻ lang thang mắt sáng rực lên, giống hamster nhỏ vậy thực đáng yêu.
Bất quá, hắn vẫn là lắc đầu biểu đạt cự tuyệt.
Người nơi này không đem hắn đuổi đi đã là tốt lắm rồi, hắn như thế nào có thể muốn này muốn nọ.
"Oh, vậy anh có chuyện gì liền tìm tôi, tôi ở quầy bên kia." Vương Tử Ngọc chỉ chỉ vị trí trước quầy.
"Được......" Người lang thang trả lời, lại xoay người nhìn về phía phòng giải phẫu.
Lúc này, trong phòng giải phẫu Lâm Hạ cẩn thận cấp mèo nhỏ làm kiểm tra thân thể.
Con mèo nhỏ này đại khái tầm ba tháng, vẫn là một con mèo nhỏ.

Trên người nhóc con này có không ít miệng vết thương, thoạt nhìn là bị người dùng sắc bén đồ vật hại đến, bởi vậy trên người có rất nhiều miệng vết thương.
Lâm Hạ định nâng chân mèo con lên kiểm tra, khi đụng tới một cái chân, mèo nhỏ phát ra tiếng kêu thê lương, Lâm Hạ phát hiện con mèo bị gẫy một cái xương đùi.
"Thật không biết ai nhẫn tâm như vậy thương tổn một con mèo con." Lâm Hạ đau lòng cực kỳ, khi cậu giúp mèo con cầm máu băng bó, nó đau đến mức nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu.
"Không sợ, ta sẽ thực nhẹ nhàng." Lâm Hạ an ủi bé mèo, tuy rằng mèo con nghe không hiểu.
Lâm Hạ trấn an mà sờ sờ đầu nó, mèo con liền ngoan ngoãn mà cúi đầu.
Nửa giờ sau, Lâm Hạ ôm ngủ mèo ra ngoài, trước chân nó còn kẹp một thanh gỗ nẹp.
Kẻ lang thang thấy Lâm Hạ ôm mèo con đi ra, hắn vội vàng tiến lên muốn tiếp nhận con mèo.
"Bây giờ còn chưa được, con mèo này bị thương phải tĩnh dưỡng, không thể tùy ý di động, nói cách khác tốt nhất là để mèo nằm im." Lâm Hạ thấy hắn sốt ruột, liền hướng hắn giải thích.
"Được......" Kẻ lang thang tuy nghe không hiểu ý tứ Lâm Hạ, nhưng hắn có thể cảm giác được cách làm của Lâm Hạ tốt nhất đối với mèo con, vì thế hắn thu tay.
"Hiện tại tôi muốn đem mèo con đưa đến phòng bệnh trên tầng hai, trong khoảng thời gian này con mèo này liền ở lại đây, chờ đến khi nó có thẻ đi lại sẽ đưa cho cậu, có được không?" Lâm Hạ kiên nhẫn hỏi.
Mặc dù người lang thang giống như không quá thích hợp, nhưng hắn đem mèo đưa tới, liền tương đương với chủ nhân con mèo này rồi.
"Nhưng......!Lấy......" Kẻ lang thang trả lời, Lâm Hạ nói một đống lớn, hắn không có toàn bộ lý giải, hắn chỉ biết "Mèo con ", "Ở nơi này", "Tốt".
"Anh đã ăn sáng chưa?" Lâm Hạ còn chưa nói xong, kẻ lang thang tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn ảo não mà đấm đấm đầu, nhanh như gió chạy đi ra ngoài.
——
31/3/2020.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.