Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 117: Chương 117






Bởi vì trước đó Du Hải đã thông báo cho mọi người trong công ty, vậy nên khi Đường Ân Lãng mang theo Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi vào, mọi người đều thực bình tĩnh, sau khi chào hỏi bọn họ liền ai làm việc đó, một ánh mắt dư thừa cũng không phân cho nhóm người Lâm Hạ, cái này làm cho Lâm Hạ tránh được nhiều sự xấu hổ.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi, tập thể nhân viên mới vừa rồi còn manh vẻ bình tĩnh lập tức tụ ở bên nhau, nhỏ giọng thảo luận.
"Ai nha, tổng tài phu nhân nhà chúng ta thật đẹp trai, thoạt nhìn rất ôn nhu, con mèo ú trong ngực anh ấy cũng thực đáng yêu!" Mỗ nữ nhân viên tâm thiếu nữ tràn lan thành biển.
"Boss cùng phu nhân rất xứng đôi, trước kia tôi thế mà lại ship boss cùng trợ lý Du, thật là mắt bị mù mà!" Một vị nữ nhân viên khác nói.
"Tôi đã nói ông chủ cùng trợ lý Du không có khả năng là một đôi mà, hai người đều công thì làm sao ở bên nhau được!" Mỗ nam công nhân cong tay hoa lan chỉ vẻ mặt đầy ngạo kiều.
Hắn ngoài cuộc tỉnh táo, khi những người khác đều đu CP Đường Trạm, hắn thì một mình một chiến tuyến.
Hiện tại cuối cùng đã xác minh quan điểm của hắn đúng, cũng coi như có công mài sắt có ngày nên kim.
"Đại nhân, là chúng tôi trước kia có mắt như mù......" Hai vị nữ nhân viên lập tức bái lạy.
"Các cô có phát hiện không? Con mèo mà tổng tài phu nhân ôm the thật sự rất có linh tính, làm tôi cũng muốn nuôi một con!" Thiếu nam tâm con sen bạo phát hâm mộ mà nói.
Hắn nhìn thấy thân mình Cục Bột Trắng hùng dũng oai vệ, thật uy phong giống quốc vương tuần tra lãnh địa, lại còn chào hỏi bọn họ, tâm đều phải bị manh hóa.
"Tôi cũng muốn nuôi!" Một nữ nhân viên cảm khái thành tiếng, muốn đem mèo lớn manh manh mềm mại ôm vào trong ngực xoa xoa sờ sờ không buông.
"Nghe nói gần chỗ chúng ta làm có một của hàng thứ cưng có thể nhân nuôi miễn phí, nếu rảnh chúng ta qua đó xem thử đi?" Một nữ nhân viên trẻ tuổi khác đề nghị.
"Mọi người xem, công ty có khu nhi đồng cùng khu cho sủng vật, chúng ta đã không có con lại không có thú cưng, quá lãng phí tài nguyên!"
"Ok!" "Được nha!"
......!
Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng không biết bọn họ đã mang đến làn sóng như thế nào đến công ty, lúc này anh cùng Cục Bột Trắng bị Đường Ân Lãng đưa tới lầu ba nới có khu nhi đồng cùng khu cho sủng vật.
"Ngao ô!" Cha ơi, An An muốn đi khu sủng vật! Cục Bột Trắng vươn cái đuôi ngoéo một cái vào cánh tay Đường Ân Lãng, một đôi mắt to ngập nước tràn ngập chờ mong.
"Được." Trên lầu ba hướng trái là đi khu nhi đồng, hướng phải đi khu sủng vật.
Khu cho thú cưng chiếm một phần ba lầu ba, bên trong có đồ chơi cho thua cưng cùng khu ƯC cho chúng, nhà cây cho mèo, bóng nhựa, xương mài răng......!Nơi này không có nhiều thú cưng cho lắm, chỉ có một con chó cùng hai con mèo.

Vì tránh cho chó mèo đại chiến, khu vực cho mèo cùng khu vực cho chó là tách ra.
"Ngao ô!" Nhà cây cho mèo! Cục Bột Trắng nhìn thấy nhà cây cho mèo liền cảm thấy móng vuốt của mình ngứa, muốn bò bò nhảy nhảy mới được.
"Đi chơi đi." Nhà cây cho mèo hiện không có mèo ở, Cục Bột Trắng qua đó cũng không sợ cùng những con mèo khác đánh nhau.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vui sướng phe phẩy cái đuôi chạy tới nhà cây cho mèo, bất quá Cục Bột Trắng rất lễ phép trước đó cùng hai con mèo khác chào hỏi qua sau đó mới bò lên nhà cây cho mèo.
Cục Bột Trắng chơi một hồi, bởi vì nghĩ còn phải đi nơi khác chơi, nhóc lưu luyến không thôi, để Đường Ân Lãng dẫn nhóc đi khu nhi đồng chơi.
"Đi thôi." Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng lên, thấy Cục Bột Trắng thích nơi này hắn thật cao hứng, hắn đem lầu ba làm thành khu nhi đồng cùng khu sủng vật cũng có liên quan đến Cục Bột Trắng.
Đi vài bước liền đến khu nhi đồng, khu này so với khu sủng vật lớn hơn rất nhiều, mọi thứ cũng càng thêm hoàn thiện.
Cục Bột Trắng vừa thấy, liền nhịn không được gào lên.
"Ngao ô!" Thật ngầu!
Có công viên trò chơi bản nhỏ, còn có sân vận động thu nhỏ, cùng với giường nhún Cục Bột Trắng tha thiết ước mơ......!Không chỉ có Cục Bột Trắng, Lâm Hạ cũng có chút nhìn đến ngây người.
Này không phải bên trong công ty đi, nơi này là công viên trò chơi trong trung tâm mua sắm thì có!
"Ngao ô!" An An muốn nhảy giường nhún! Cục Bột Trắng khó có thể ức chế được cảm giác hưng phấn mãnh liệt trong thân thể, ở trong lòng Đường Ân Lãng nhịn không được động đậy muốn vọt ra.
Cục Bột Trắng không nghĩ tới chính là, nhóc thế mà là người đầu tiên mở hàng toàn bộ khu vui chơi này.
Trong công ty thì người trẻ tuổi chiếm đa số, họ đều chưa kết hôn sinh con, bởi vậy nơi này tạm thời vẫn chỉ để đó trang trí mà thôi.
"Ừ." Đường Ân Lãng đem Cục Bột Trắng đưa tới giường nhún, hắn ở một bên đứng bảo hộ Cục Bột Trắng, Lâm Hạ cũng lấy di động ra chụp ảnh ghi hình lại.
"Ngao ô!" Đứng ở trên giường nhún cảm giác thật sự là mỹ diệu cực kỳ, so với giường trong nhà còn chơi vui hơn! Cục Bột Trắng nhắm mắt lại dùng móng vuốt cảm thụ một chút cảm xúc khi nhún nhảy, sau đó mới dùng sức mà nhảy bật lên.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng cảm giác chính mình bị bắn lên rất nhanh, nhưng nhóc một chút cũng không sợ, ngược lại thực hưởng thụ cái quá trình này.
Nhóc ở trên không trung duỗi mở tứ chi, đem chính mình trở thành một cục kẹo bông gòn phiêu trong không khí.

"Ngao ô!" Chơi thật vui! Cục Bột Trắng liên tục nhảy thật nhiều lần, nhảy mệt mỏi mới nằm yên trên giường, hai mắt thất thần mà nhìn Đường Ân Lãng.
"Ngao ô?" Cha ơi, người có phải mỗi ngày đều tới đây chơi hay không?
Nơi này chơi vui như vậy, cha khẳng định mỗi ngày đều tới chơi! Cục Bột Trắng tưởng tượng đến chính mình mỗi ngày ở sủng vật cửa hàng chơi mấy món đồ chơi chơi đi chơi lại, đại bạch hổ lại có thật nhiều cái chơi như vậy, trong lòng thực hâm mộ giá như mình là đại bạch hổ.
"Khụ......" Đường Ân Lãng đang uống nước, nghe thấy Cục Bột Trắng hỏi như vậy thiếu chút nữa nghẹn lại.
"Không......"
"Ngao ô?" Thật vậy chăng? Cục Bột Trắng không tin tưởng cho lắm, nhóc còn nhớ rõ đại bạch hổ khi cùng nhóc chơi cầu thang trượt, chơi so với nhóc là một con ấu tể còn muốn kích động hơn.
"Có muốn đến văn phòng nhìn xem không? Tầng cao nhất phong cảnh rất tốt." Đường Ân Lãng nói lảng sang chuyện khác.
"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng giống như quả bóng cao bật lên, mọi mỏi mệt trở thành hư không.
Ai nha nha, nhóc rốt cuộc được xem văn phòng của bá đạo tổng tài rồi!
Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng đang hưng phấn lên, mang theo Lâm Hạ cùng vào thang máy lên tầng cao nhất.
"Ngao ô?" Cha ơi, trời mưa nên làm cái gì bây giờ? Cục Bột Trắng lo lắng hỏi, nhóc cho rằng tầng cao nhất chính là tầng trên cùng, nơi đó là không có gì che chắn, Đường Ân Lãng phải hứng nắng phơi gió làm việc.
"Trời mưa có mái nhà chắn rồi." Đường Ân Lãng cũng không biết ý nghĩ trong đầu Cục Bột Trắng.
"Ngao ô!" Tầng cao nhất không có mái nhà! Cục Bột Trắng một bên nói còn một bên khoa tay múa chân.
"Ha ha!" Lâm Hạ lập tức hiểu ý Cục Bột Trắng, tức khắc nhịn không được cười ra tiếng.
"Văn phòng của cha là tầng cuối cùng, không phải tầng trên cùng."
"Ngao ô!" An An hiểu lầm! Nghe xong Lâm Hạ giải thích, Cục Bột Trắng nhịn không được che mặt, xấu hổ xấu hổ quá đi à.
"Tới rồi." "Đinh" một tiếng, thang máy rất nhanh đã tới tầng cao nhất.
Không có làm Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng thất vọng, tầng cao nhất thật sự rất cao cấp, chỉ là văn phòng của Đường Ân Lãng liền lớn đến dọa người.

"Ngao ô?" Cha ơi, đây là văn phòng của cha sao? Cục Bột Trắng không thể tin được văn phòng của Đường Ân Lãng so với phòng ngủ trong nhà còn muốn lớn hơn nhiều.
Nhìn thấy Đường Ân Lãng gật đầu, ánh mắt đơn thuần của Cục Bột Trắng bỗng trở nên phức tạp.
"Ngao ô......" Khó trách cha thích đến công ty làm, văn phòng so với phòng trong nhà lớn hơn nhiều......!
"......" Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng song song vô ngữ, điểm chú ý của Cục Bột Trắng sao lại kỳ quái thế chứ.
"Ông chủ, Lâm Hạ, An An!" Du Hải đang ngồi ở bàn làm việc nhìn thấy bọn họ, liền nhiệt tình theo chân bọn họ chào hỏi.
"Chào anh!" "Ngao ô!" Khi đại bạch hổ bị thương, Du Hải cùng bọn họ có trao đổi rất nhiều, mọi người cũng coi như quen biết.
"Có muốn uống cái gì không?" Du Hải lại lần nữa nhiệt tình hỏi.
"Đều được." Lâm Hạ cười trả lời.
"Một ly cà phê cùng hai ly nước trái cây." Đường Ân Lãng thấy Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng không có ý kiến liền tự quyết định.
"Được." Đường Ân Lãng cùng bọn họ tiến vào văn phòng, Du Hải đi tìm trợ lí khác của Đường Ân Lãng trao đổi, còn lại giao cho thư kí phụ trách mấy việc vụn vặt.
"Cốc cốc cốc!" Cùng với tiếng đập cửa chính là một thanh âm mang theo tinh thần phấn chấn: "Ông chủ, đồ uống của ngài!"
"Tiến vào đi." Đường Ân Lãng lãnh đạm nói.
Giọng nói vừa dứt, người bên ngoài liền đẩy cửa ra tiến vào, một vị thanh niên trẻ tuổi dáng người khoẻ mạnh bưng ba ly đồ uống tiến vào, trong đó một ly thả ống hút.
"Cảm ơn." Đường Ân Lãng gật gật đầu, thư kí liền rời đi.
"Đồ uống tới rồi." Đường Ân Lãng bưng đồ uống đi tìm Lâm Hạ, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đang tham quan văn phòng.
"Ngao ô!" Ba ba, An An toàn bộ hổ đều không ổn! Cục Bột Trắng tâm tắc tắc mà nói, nhóc đã kiến thức được văn phòng của Đường Ân Lãng thế nào rồi, lần đầu tiên đối với kẻ có tiền có nhận thức khắc sâu.
Bên ngoài là chỗ Đường Ân Lãng làm việc, chỗ làm sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng vào bên trong liền không giống nhau, bên trong là phòng nghỉ, phòng nghỉ có giường có sô pha có TV, còn có phòng tắm.
Cục Bột Trắng không nghỉ tới cha nhóc sẽ hưởng thụ như vậy, phòng làm việc so với phòng nghỉ trong sủng vật cửa hàng quả thực không kém bao nhiêu.
"Về sau bảo bảo muốn cùng ba ba đi sủng vật cửa hàng hay là cùng cha đi công ty?" Lâm Hạ tò mò Cục Bột Trắng sẽ lựa chọn ra sao.
Này thật đúng là quyết định gian nan, An An thích sủng vật cửa hàng, cũng thích công ty của cha, này làm sao mà chọn được chứ! Cục Bột Trắng lâm vào tự hỏi, vẻ mặt rối rắm.

Đột nhiên, ánh mắt Cục Bột Trắng sáng lên, cái đuôi quăng lên, tâm tình tốt đẹp hẳn: "Ngao ô?" Ba ba, có thể đem sủng vật cửa hàng dọn đến công ty không?
Cục Bột Trắng bị chính mình cơ trí thuyết phục, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ngao ô, An An sao lại thông minh như vậy!
"Cái đề nghị thật tốt, bất quá không có khả năng." Đáp án của Cục Bột Trắng làm Lâm Hạ cười khổ không được, bất quá Cục Bột Trắng là thật sự thông minh.
"Ngao ô!" Có thể mà, công ty của cha thật lớn thật lớn! Cục Bột Trắng làm một động tác mô tả, nhóc sung sướng mà nghĩ, cửa hàng nếu dọn đến công ty, vậy nhóc liền có thể nhìn thấy cả cha cùng ba ba.
"Đem cửa hàng thư cưng dọn đến công ty sẽ ảnh hưởng đến việc công tác của cha, nếu khách nhân ra ra vào vào, sẽ làm ồn đến bọn họ." Lâm Hạ bất đắc dĩ đánh gãy ý niệm của Cục Bột Trắng, cố gắng dẫn ra vấn đề rồi giải thích cho con hiểu.
"Ngao ô!" Con biết rồi! Cục Bột Trắng tan biến ảo tưởng, tâm tắc tắc không nghĩ động đậy, muốn nằm ở trên giường lớn của cha ngủ cho quên sầu.
"Có muốn đi ngắm phong cảnh không?." Đường Ân Lãng mang đồ uống qua.
"Ngao ô!" Nước chanh! Nhìn thấy đồ uống, Cục Bột Trắng bỗng sinh động hẳn lên, cắn ống hút.
"Đi ngắm phong cảnh đi." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng ôm ra ngoài ngắm phong cảnh.
Khu vực văn phòng lấy ánh sáng cùng cảnh sắc thực tuyệt, xuyên thấu qua kính nhìn xuống, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh.
"Ngao ô!" Cao quá! Cục Bột Trắng hướng phía dưới xem, sợ tới mức thiếu chút nữa dựng lông.
Không xem không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng, nguyên lai nhóc ở chỗ cao như vậy.
"An An có sợ không?" Đường Ân Lãng nhẹ nhàng mà cười.
"Ngao ô!" An An không sợ! Cục Bột Trắng nói xong lại đi xuống xem, thân thể không tự chủ được mà run rẩy một chút.
"An An thật dũng cảm." Đường Ân Lãng làm bộ không thấy được Cục Bột Trắng run lên một chút.
"Ngao ô!" An An dũng cảm nhất!
"An An dũng cảm có muốn hay không trước tiên đem ly nước trái cây uống hết đã?" Lâm Hạ đúng lúc cấp cho Cục Bột Trắng cái cớ rời đi.
"Ngao ô!" An An muốn uống nước trái cây! Cục Bột Trắng cọ cọ Lâm Hạ, bảo Lâm Hạ dẫn nhóc trở về uống nước trái cây, như vậy nhóc liền có thể không cần ngắm phong cảnh chỗ cao như vậy nữa.
——-
23/12/2020
Happy birthday to me!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.