Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 107: Chương 107






Đường Ân Lãng lạnh lùng nhìn, ánh mắt sắc bén giống như làm người rớt vào hầm băng lạnh lẽo.
Tằng Đại không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Nhưng Tằng Đại tốt xấu gì cũng là người trải qua việc đời, gặp sự cũng nhiều.
Bị Đường Ân Lãng dọa đến sau đó hắn cũng ổn định lại tâm thần, xoa xoa lớp mồ hôi lạnh căn bản là không tồn tại.
Nghĩ đến một người trẻ tuổi như vậy chỉ dựa vào một ánh mắt liền đem hắn doạ sợ tới mức chật vật như thế, phẫn nộ trong lòng hắn lại thăng lên.
Sau khi chuyển vào cái tiểu khu này, còn chưa có người nào dám ngỗ nghịch với hắn như vậy.
Lúc này lại bị ánh mắt của một người trẻ tuổi khinh miệt, hắn làm sao có thể cam lòng chịu mất mặt vậy được.
"Khụ khụ!" Tằng Đại giả ho hai tiếng ý đồ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Các bác gái vây quanh ở một bên bàn tán sôi nổi, nghe qua đối thoại thì Đường Ân Lãng cũng hiểu đại khái về tình huống xảy ra rồi.
Người ta nói rằng người đàn ông trung niên này là người mới chuyển đến tiểu khu, nuôi một con Great Dane to lớn hung ác, hơn nữa khi dắt chó đi dạo trong tiểu khu còn không dùng dây xích dắt nó.
Nếu con Great Dane tính tình ôn hòa còn được, nhưng con này tính tình rất hung dữ.
Từ khi nó đến tiểu khu liền hoành hành ngang ngược, mấy ngày hôm trước còn cắn bị thương chó nhà khác.
Người chủ của nó thái độ còn đặc biệt hống hách, quăng tiền để giải quyết riêng coi như xong.
Chủ của chú chó bị thương không nhận được kết quả giải quyết hợp lý liền đi trung tâm bất động sản khiếu nại.
Trung tâm bất động sản đã cảnh cáo người đàn ông trung niên kia, nhưng hắn ta cậy mình có chỗ dựa, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Ngay cả trung tâm bất động sản ra mặt cũng vô dụng, và vì con Great Dane của hắn tạm thời không có dấu hiệu làm thương tổn người khác nên người dân trong tiểu khu cũng liền chịu đựng hành vi của chủ chó nhà này, bất quá bọn họ không dám ở trước mặt con Great Dane dắt chó mèo đi dạo.
Con người luôn là như vậy, khi người khác không chạm đến điểm mấu chốt của mình sẽ lựa chọn xem nhẹ cùng nhường nhịn.
Nhưng điều này sẽ chỉ càng cổ vũ dã tâm của người khác, còn bại lộ sự yếu đuối của chính mình.

Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ đều không biết chuyện này, sau khi Đường Ân Lãng đi mua nước cho con, gã đàn ông trung niên cùng con Great Dane của hắn đi đến quảng trường.
Cục Bột Trắng vốn dĩ đang nhảy theo các bác gái, Great Dane muốn cùng Cục Bột Trắng chơi, Cục Bột Trắng cự tuyệt nó.
Great Dane cảm thấy rất không vui, trực tiếp hướng Cục Bột Trắng sủa lên còn bắt đầu tấn công.
Cục Bột Trắng cũng không phải hổ ăn chay, khi Great Dane bắt đầu sủa nhóc cũng làm tốt phòng ngự, không chỉ hoá giải được đòn tấn công của Great Dane mà nhóc còn thưởng cho con chó này mấy cái tát.
Gã đàn ông nhìn thấy chó của mình bại bởi một con mèo hoang so với nó nhỏ hơn rất nhiều liền nổi giận đùng đùng chỉ huy Great Dane cắn Cục Bột Trắng.
Cũng may nó còn chưa kịp công kích Cục Bột Trắng, Đường Ân Lãng đã trở lại rồi.
......
"Này! Nói chuyện với mấy người đấy, không nghe thấy à?" Tằng Đại cũng nghe thấy các bác gái bàn tán, đang muốn tốc chiến tốc thắng.
"Ha!" Đường Ân Lãng lạnh lùng cười, nụ cười này làm người khác như đặt mình trong băng thiên tuyết địa giữa trời đông giá rét, lạnh đến thấu xương.
"Bồi thường? Các người động tay trước, tôi còn chưa có tìm các người tính sổ đấy."
Các người động tay trước, động thủ chính là chó, nhưng mà một câu các người hai câu các người, đúng là đang âm thầm chỉ cây dâu mắng cây hoà nói Tằng Đại thật.
Đường tổng tài vừa giận, công lực mắng chửi người liền biểu hiện ra một trăm phần trăm.
"Thì làm sao, con mèo hoang kia còn không phải chưa bị gì à.
Nhưng mà chó của tao thì bị mày dùng sức đạp một cái, nói không chừng tổn thương bên trong nội tạng rồi!"
Đường Ân Lãng đạp một cước kia đem Great Dane hình thể to lớn kia đá bay, còn khiến người chủ của nó cũng phải lui lại mấy bước, có thể thấy được sức lực có bao nhiêu lớn.
"Phòng vệ chính đáng." Đường Ân Lãng lạnh lùng nói.
"Quản mày có phải phòng vệ chính đáng hay không làm gì, cảnh sát tới mày phải nhận tội, thức thời thì nhanh chóng bồi thường tiền đi!" Tằng Đại không thèm để ý chút nào, ngược lại ưỡn thẳng sống lưng, một bộ dáng tự tin mười phần.
"Có chỗ dựa à?" Đường Ân Lãng nhanh chóng móc di động ra, chụp một bức ảnh chính diện của Tằng Đại.
"Hừ, biết sự lợi hại của tao chưa, khuyên mày thức thời chút, đưa tao tiền tao liền giải quyết riêng!" Tằng Đại tự cho là nắm chắc, cũng không quản Đường Ân Lãng chụp ảnh.

"A! Thì sao, cùng tôi nói điều kiện, ông là cái thá gì." Ánh mắt Đường Ân Lãng khinh thường đảo qua người Tằng Đại.
Hắn đã nghĩ ra biện pháp trừng trị gã này rồi nên không muốn cùng loại người như gã tiếp tục dây dưa.
Đường Ân Lãng ôm Cục Bột Trắng, xoay người rời đi.
Tằng Đại thật muốn tiến lên giữ chặt không cho Đường Ân Lãng đi, bỗng thân ảnh Đường Ân Lãng chợt lóe, Tằng Đại chưa hiểu gì đã bị ném mạnh xuống mặt đất.
"......" ( dưới tỉnh lược n chữ) Tằng Đại hùng hùng hổ hổ, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Đường Ân Lãng bước đi mà thôi.
Hắn tức giận đến mức ở trên mặt đất đấm một quyền, bất quá giây tiếp theo liền đau đến kêu rên ra tiếng.
"Ngao ô!" Cha ơi, người thật uy vũ! Cục Bột Trắng một đôi mắt to tràn ngập sự sùng bái đối với Đường Ân Lãng, cha nhóc khi đối mặt với người xấu biểu hiện đến đặc biệt khốc suất!
"Bị dọa rồi có phải hay không, vừa rồi có sợ không?" Đường Ân Lãng ôn nhu vuốt ve đầu Cục Bột Trắng, trong mắt đều là đau lòng.
"Ngao ô......" An An một chút cũng không sợ, An An rất lợi hại nha, trái một quyền phải một cước, đem con chó to kia đánh đến gào khóc gọi ba......!Cục Bột Trắng nhất thời không nhớ nổi mấy câu thành ngữ nói sao, chỉ nhớ rõ mỗi chữ đầu tiên.
"Hoa rơi nước chảy." Đường Ân Lãng giúp nhóc tiếp lời, trong lòng nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút vui mừng.
Tiểu hổ con nhà hắn đúng là dũng cảm, đây mới là bộ dáng một con hổ nên có.
"Ngao ô?" Cha ơi, An An có phải rất lợi hại không? Cục Bột Trắng cái đuôi cong lên đến cao cao, chờ đợi Đường Ân Lãng khen ngợi.
"Rất lợi hại, An An lợi hại nhất." Đường Ân Lãng hiểu ý cười, xoa xoa cái đầu tròn tròn của tiểu hổ con.
"Nhưng mà An An à, nếu về sau gặp phải loại sự tình này, trước hết không cần đánh nhau, có thể chạy thì tận lực chạy, cha sẽ giúp con báo thù."
"Ngao ô?" Vì cái gì phải chạy ạ? An An lợi hại như vậy khẳng định đánh thắng được! Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói.
Nhóc lợi hại thế mà, mới không sợ một con chó to đâu!
"Việc này cùng đánh thắng hay không cũng không quan hệ, vạn nhất không cẩn thận bị thương, thì bị đau chính là con, cho dù đánh thắng thì người mệt vẫn là con, cho nên đây là việc mất nhiều hơn được" Đường Ân Lãng không hy vọng tiểu hổ con gặp phải nguy hiểm khi lựa chọn đối mặt, tuy rằng đối mặt là một loại dũng cảm, nhưng hắn hy vọng tiểu hổ con bình bình an an.
"Ngao ô!" Cha nói đúng, An An đã biết! Cục Bột Trắng nghĩ nghĩ điều Đường Ân Lãng nói, cảm thấy rất có đạo lý.
Nếu bị thương, nhóc khẳng định sẽ thật sự thống khổ, không thể chạy không thể chơi.

"Ngoan, cha yêu con." Đường Ân Lãng thật muốn hung hăng hôn Cục Bột Trắng một ngụm, cục cưng của hắn như thế nào lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngoan ngoãn đến làm người không biết làm thế nào để càng yêu nhóc hơn nữa.
"Ngao ô!" An An cũng rất yêu cha! Cục Bột Trắng cọ cọ ngực Đường Ân Lãng, lấy hành động này che dấu sự thẹn thùng của mình.
"Ngao ô?" Cha ơi, chúng ta đi tìm ba ba sao? Cục Bột Trắng cọ xong, quay đầu nhìn nhìn phương hướng, đây là con đường đi cửa hàng thú cưng.
"Đúng vậy, có nhớ ba ba không?"
"Ngao ô!" An An nhớ ba ba, An An muốn cùng ba ba nói An An thực dũng cảm!
"Ừm."
......
Đi vào cửa hàng thú cưng, Cục Bột Trắng nhìn thấy Lâm Hạ thì lập tức nhảy đến trong lòng ngực anh, vốn là muốn cùng Lâm Hạ khoác lác, nhưng vừa mới nói, nhóc lại cảm thấy ủy khuất, nước mắt xoạch xoạch mà rớt xuống.
"Không khóc không khóc......" Lâm Hạ đau lòng đến hỏng rồi, tiểu hổ con nhà anh nơi nào bị khi dễ.
Từ nhỏ đến lớn, Cục Bột Trắng được anh ôm ở lòng bàn tay che chở, không để nhóc chịu ủy khuất.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng vốn dĩ không muốn khóc, nhưng tưởng tượng đến việc Lâm Hạ không ở bên người nhóc, nhóc lại bị khi dễ, càng nghĩ liền càng ủy khuất.
Lâm Hạ ôm Cục Bột Trắng, một bên giúp bé con lau nước mắt một bên trấn an.
"Bảo bảo dũng cảm nhất, nếu ba ở nơi đó, khẳng định không thể thấy bảo bảo dũng cảm như vậy."
"Ngao ô!" Ba ba, An An bảo vệ người! Cục Bột Trắng dùng móng vuốt gạt nước mắt, không khóc nữa mà là khí thế mười phần nói.
"Cảm ơn bảo bảo, bảo bảo lợi hại nhất!" Lâm Hạ hôn Cục Bột Trắng một cái khiến nhóc lại thẹn thùng đến che mặt, lực chú ý bị dời đi.
Đường Ân Lãng hướng Lâm Hạ nhận sai, hắn không có chiếu cố tốt cho Cục Bột Trắng.
"Này không phải anh sai, không cần tự trách, sai chính là chó dữ cùng chủ nhân của nó." Lâm Hạ thở dài, may mắn thay Cục Bột Trắng không có việc gì.
Làm một bác sĩ thú y, anh thường xuyên xem tin tức liên quan đến động vật.
Sự việc chó dữ đả thương người càng ngày càng nhiều, một ít người vô tội cùng thú cưng đã chịu thương tổn.
Làm Lâm Hạ tức giận chủ yếu là về hành vi của chủ nhân con chó dữ kia.
Biết rõ chó dữ có khuynh hướng thương tổn người khác, lại không tăng thêm khống chế, cũng không dùng dây xích lại, cứ như vậy mặc kệ chó nhà mình làm bị thương người hoặc là sủng vật.
Chó cắn người hoặc là sủng vật, liền biện giải nói là nhất thời không thấy chó làm gì cả, ném tiền cho người ta chữa trị coi như xong.
Nếu vấn đề không lớn, người bị hại cũng không thể làm được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

Không nghĩ tới, Cục Bột Trắng hôm nay gặp phải loại chuyện này.
Tiểu khu Lục La trước kia không có chuyện như vậy, những nhà trong tiểu khu nuôi sủng vật đều thực tự giác, sẽ không tùy tiện để sủng vật nhà mình công kích người khác.
Lâm Hạ cảm thấy mình phải đi hỏi rõ ràng đây là có chuyện gì.
"Nghe nói người này là người mới chuyển tới, hắn hành sự tựa như không mang đầu óc ra cửa, cứ như sợ người khác không biết hắn có chỗ dựa ấy.
Anh thật muốn biết, chỗ dựa của hắn là ai mà có một tên đồng đội như vậy." Đường Ân Lãng nhàn nhạt nói, Lâm Hạ lại từ trong lời nói của hắn nghe ra sát khí hừng hực.
"Người này em chưa thấy qua, chỉ là xem qua không giống người tốt." Lâm Hạ nhìn tấm ảnh Đường Ân Lãng chụp Tằng Đại, nhịn không được rùng mình.
Đều nói tâm sinh tướng, một người phẩm hạnh không tốt, có thể từ ngoài tướng mạo cảm thụ được.
"Anh tính sẽ làm như thế nào?" Lâm Hạ biết Đường Ân Lãng sẽ không dễ dàng buông tha cho người dám làm tổn thương Cục Bột Trắng, Lâm Hạ hiểu rõ hắn, Đường Ân Lãng coi trọng người nhà còn hơn cả bản thân mình.
"Anh muốn chỉnh hắn, còn có cả chỗ dựa đằng sau hắn nữa." Đường Ân Lãng lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên một mạt âm ngoan.
Hắn đã cho người điều tra về Tằng Đại, không đơn giản chỉ tra thân phận của Tằng Đại, còn có thể cho hắn một đòn trí mạng làm quà.
Đường Ân Lãng một chút đều không muốn cùng người như vậy cùng ở một tiểu khu.
"Nếu hắn dám kiêu ngạo như thế, chỗ dựa của hắn hẳn sẽ rất lớn đi?" Lâm Hạ không chút nào nghi ngờ năng lực cùng thủ đoạn của Đường Ân Lãng, chỉ là lo lắng bối cảnh đằng sau của đối phương khả năng rất cường đại.
"Ở Giang Thành, chỗ dựa của hắn dù lớn cũng không hơn được anh." Đường ân tự tin nói, "Đã quên nói cho em, ông bà ngoại anh trước khi về hưu đều là làm chính trị, bác anh cũng thế, hiện tại đang......"
"666!" Lâm Hạ bị lời Đường Ân Lãng nói ra làm cho khiếp sợ rồi, hoá ra lãnh đạo tỉnh uỷ thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình chính là bác của Đường Ân Lãng, cái đùi này thật thô.
Chờ một chút, ông bà ngoại Đường Ân Lãng cũng làm chính trị?
Lâm Hạ lập tức tra cứu Baidu một chút, đồng dạng cũng sợ tới mức chút nữa thì ngất.
Anh quá bội phục bản thân, lúc đi làm khách nhà ông bà ngoại thế nhưng có thể nhẹ nhàng đối mặt hai vị đại nhân vật!
"Bảo bảo!" Lâm Hạ che lại trái tim nhỏ của mình, bình phục lại tâm tình kích động không thôi.
"Ngao ô?" Cục Bột Trắng nghi hoặc mà nhìn Lâm Hạ.
"Con cũng có chỗ dựa nha!"
——
25/8/2020.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.