Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 79: Kết Cục




Tống Ca theo bản năng ôm lấy đầu mình, dần dần bình tĩnh lại: "Có nghĩa là, ở một nơi khác, chân của ta vẫn còn?"
Tống Tụng lại không trả lời hắn: "Là nguyên nhân gì khiến ngươi dùng mặt của ta sống?"
Tống Ca theo bản năng nhìn về phía gương mặt tinh xảo của y, khuôn mặt này đã từng có bao nhiêu thấp kém, bây giờ đã cao quý đến mức nào.
Ngày nào hắn cũng nhìn gương mặt không thuộc về mình này. Trần Hữu nói, một ngày nào đó sẽ cho hắn bỏ mặt nạ, đưa thiên hạ đến trước mặt hắn. Hắn ta nói, hắn ta nhìn thấy long khí trong Lệ Tiêu, nhìn thấy tử vân che đỉnh trong người Tống Tụng, hắn ta suy ra được Lệ Tiêu và Tống Tụng có sợi dây lương duyên. Hắn sẽ yêu Tống Tụng, yêu rất điên cuồng, cho nên từ thời điểm hắn ta bắt đầu nghiên cứu chế tạo thánh dược đã chuẩn bị người thế thân y.
Tuy rằng lúc mới bắt đầu hắn cũng không tin lời Trần Hữu nói, mà muốn leo lên chỗ ngồi kia, phương pháp này đáng thử một lần, cho nên mặc kệ thật giả, hắn kéo Tống Tụng xuống nước. Sau đó, tất cả đều xác nhận chuyện Trần Hữu biết trước là thật.
Nhưng hắn xưa nay không nói mình đã trải những thứ này.
Hắn không nói ra, mà chỉ cười cười, nói: "Chuyện kì diệu trong cõi đời này, thật là quá nhiều."
Hắn hỏi: "Tống Tụng, bây giờ dù ngươi giết ta cũng không thể gi/ết chết một ta khác. Ở một nơi khác, ta vẫn là ngươi."
Trong giọng nói của hắn chứa vài phần khiêu khích. Tống Tụng nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên đứng lên, nói: "Cũng chẳng sao, ta cũng chỉ muốn tự tay báo thù thôi."
Tống Ca đã hiểu được tình cảnh của mình qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi. Hắn nhìn về phía biểu tình trầm ổn của Lệ Tiêu, trong ấn tượng, vẻ mặt hắn như thế rất hiếm thấy, bởi vì rất nhiều lúc hắn phát điên hoặc là phát điên hơn.
Tống Ca khiêu khích: "Là bệ hạ sao, xem ra ngài cũng có ý thức dời đến đây. Ngươi nói có buồn cười hay không, tự tay ta giết người ngài yêu nhất, sau đó lại trở thành người ngài yêu nhất."
Hắn đang cố ý làm Lệ Tiêu tức giận, mà thần sắc hắn lại cực kì bình tĩnh. Hắn rũ mắt kéo tay Tống Tụng, nói: "Đừng làm bẩn tay ngươi, trẫm có đao phủ rất giỏi, ba ngàn đao vẫn có thể cho hắn giữ lại một hơi."
Tống Ca biết rõ kiếp trước Lệ Tiêu giết phụ tử Tần Ninh thế nào, vẻ mặt của hắn đột nhiên đại biến. Hắn bỗng nhiên khẩn cầu: "Trước khi ta chết, cho ta gặp một người, cho ta gặp Trần Hữu, cho ta gặp hắn! A Tụng, A Tụng, nể tình ta cũng từng giúp ngươi..."
"Hắn đã chết." Lệ Tiêu cắt lời hắn: "Hắn có nhiều khuôn mặt như vậy, toàn bộ đều là trộm được. Thân xác và hồn phách cũng không chỉ có một."
Tống Ca ngây ngẩn cả người. Lệ Tiêu nắm tay Tống Tụng rời đi, Lăng Vân Tử lại đi vào, nói: "Tống công tử khả năng không biết, thuật dịch dung kia của hắn sở dĩ không bị nhìn ra kẽ hở là bởi vì nhốt hồn phách của người bị dịch dung lại, như Hoàng hậu luôn đi theo ngươi vậy."
Hắn nói thẳng: "Thứ cạnh hắn nhiều hơn ngươi, bị phản phệ cũng là rất bình thường."
Tống Ca nhăn nhó mấy lần, cả người bị một đại hán thân thể cường tráng kéo ra ngoài, ý thức được mình đối mặt với cái gì, đột nhiên hắn gào khóc lên: "A Tụng! Ta sai rồi!! A Tụng!!!"
Mà Tống Tụng không nghe được gì. Y được Lệ Tiêu nắm tay đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn ánh sao trên bầu trời, hoảng hốt một lát, y mới nói: "Ngắm sao ở đây quả thật là đẹp."
"Nếu Tụng nhi thích, trẫm đuổi Quốc sư đi, chúng ta dời vào."
Tống Tụng bật cười, "Sao ngươi cứ hay nghĩ như vậy chứ."
Lệ Tiêu nhìn y, nói: "Tụng nhi có phải là muốn hỏi, ý thức của hắn chết rồi, có thể trở lại không?"
"Ngươi biết?"
"Sẽ trở lại." Tống Tụng nhìn hắn, Lệ Tiêu nói: "Ở đây, đối với hắn chỉ là chớp mắt."
Tống Tụng rũ mi, nghĩ đến một nơi khác Lệ Tiêu vẫn không thấy rõ bộ mặt thật của Tống Ca, trong lòng nhất thời có chút khó chịu. Y miễn cường cười cười, nói: "Bệ hạ kỳ thực vốn không cần làm điều thừa..."
"Mà trẫm sẽ giết hắn." Lệ Tiêu ôn hòa nói: "Trẫm mất đi tiểu Hoàng tử, sẽ điên, sẽ giết người, giết rất nhiều người."
Một thế giới khác, Tống Ca kêu thảm một tiếng mở mắt ra, cung nhân vội vàng nhào tới: "Hoàng hậu!"
Tống Ca kinh sợ thở gấp, hắn mơ thấy ý thức của mình bị truyền tới một nơi khác, gặp Tống Tụng nghe đâu trọng sinh, Tống Tụng... lăng trì hắn. Đau đớn như vậy làm cho hắn lúc này còn đang toát mồ hôi lạnh. Hắn nhắm mắt lại, đau đớn nói: "Đau quá, đau quá..."
Cung nhân không rõ vì sao, Tống Ca bỗng nhiên lại bò dậy. Hắn phải đến tìm Trần Hữu, giấc mộng này không may mắn, hắn có linh cảm không lành.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có người vọt tới: "Không xong rồi, cung điện tiểu Hoàng tử bén lửa rồi!"
Tống Ca dừng một chút, theo bản năng ngồi không nhúc nhích.
Trong ngọn lửa, trẻ con kêu khóc rung trời, một bóng người trong suốt đang không ngừng nỗ lực ôm nó, nhưng y lại khóc lóc bất lực: "Hân nhi, Hân nhi! Người tới mau cứu nó, mau cứu nó đi!"
Đó là hồn phách của Tống Tụng.
Cung điện tiểu Hoàng tử bị thiêu kíc/h thích Lệ Tiêu. Lệ Tiêu phát điên tắm máu toàn bộ cung điện. Tống Ca khoan thai đến chậm, gọi tên của hắn như trước, nhưng lần này, lại không được phản hồi như trước. Lệ Tiêu xuyên thủng lồng ngực hắn, miệng Tống Ca phun máu tươi, hắn thấy thần sắc Lệ Tiêu điên cuồng, nghe hắn lẩm bẩm: " Không thấy Tụng nhi... Không thấy."
Vẻ mặt hắn đột nhiên hung tàn, nhìn chằm chằm Tống Ca gằn giọng: "Tụng nhi đâu? Ngươi đưa Tụng nhi đi đâu rồi? Tụng nhi của trẫm đâu?!"
Trường kiếm xuyên thủng thân thể hắn, Lệ Tiêu một đường đẩy hắn đi, mãi đến tận khi hắn chán ghét mới rút trường kiếm ra, đồng tử đen nhánh quét về bốn phía, nhẹ nhàng gọi: "Tụng nhi? Hân nhi? Các ngươi ở đó sao? Đừng sợ, trẫm tới tìm các ngươi..."
Tống Tụng không biết chuyện sau khi hồn phách mình biến mất, y cũng không biết, Tống Ca mất đi hồn phách của mình cũng không thể khống chế Lệ Tiêu nữa.
Mà Lệ Tiêu lại mơ hồ nhớ ra, vệt máu đỏ tươi kéo dài trước mắt.
Cuối cùng hắn thấy một vệt trắng.
Đó là mái tóc bạc của Lăng Vân Tử, hắn cầm một túi gấm trong tay, nhẹ nhàng nói: "Hắn ở đây, bệ hạ... Kiếp này mệnh số của hai người bị tà thuật bóp méo, đã không cách nào cứu lại. Thần có kế sách bình định, xin bệ hạ phối hợp." "Nhưng tất cả những thứ này, tất cả mọi người sẽ không nhớ, dù cho đến một đời khác, ta ở đó cũng sẽ không nhớ."
"Bệ hạ..." Hắn nhìn đế vương đang điên cuồng, đưa túi gấm trong tay cho hắn, nói: "Mời ngài nắm chặt Hoàng hậu, vạn sự cẩn thận."
Tống Tụng bỗng nhiên mở mắt, theo bản năng quay đầu nhìn Lệ Tiêu, nhúc nhích ngón tay một chút. Lệ Tiêu dù cho ngủ cũng nắm chặt tay y, hoặc là ôm y thật chặt. Nam nhân này tựa hồ có một loại chấp niệm nào đó với y.
Y chạm vào đôi môi Lệ Tiêu. Chuyện ngày hôm qua đối với y vẫn là như một giấc mơ, y gặp được Tống Ca hại chết y, còn nói chuyện với hắn, nghĩ thế nào vẫn cảm giác không chân thực.
Nhưng lại nghĩ đến mình đời này, hình như cũng không chân thực.
Y nhịn không được cười cười, chậm rãi đến gần, hôn môi Lệ Tiêu một cái.
Môi của hắn hơi mỏng, lúc nhếch lên sẽ thành một đường, nhìn qua lạn lùng lại bạc tình. Mà Tống Tụng lại biết, nam nhân này đem tất cả nhiệt tình và ôn nhu cho mình. Ở trước mặt y, xưa nay hắn chưa từng nói nặng lời. Tống Tụng tin, dù cho mười năm, hai mươi năm sau, Lệ Tiêu cũng vẫn sẽ như vậy.
Bờ môi bỗng nhiên bị cắn một cái, Tống Tụng vội vàng lùi lại. Lệ Tiêu lại ôm y, "Học xấu, lại còn biết lén lút hôn tướng công."
"Ngươi, sao ngươi không ngủ?"
"Ngủ rồi, lại bị ngươi hôn tỉnh."
"Ta..."
"Cảm kích? Hay là quá cảm động?"
"..." Tống Tụng đẩy hắn ra, đỏ mặt nói: "Ai muốn cảm kích ngươi, báo thù cho ta và Hân nhi vốn là việc ngươi nên làm!"
Tống Tụng tuy rằng vẫn không xử lý Tống Ca, mà trong lòng y thủy chung vẫn có một cái gai. Đời này Tống Ca mặc dù không làm gì, mà một đời trước Tống Ca lại hại y đến thảm. Y muốn trừng phạt, lại không có chỗ xuống tay.
Mà Lệ Tiêu lại cân nhắc tất cả, Tống Tụng xưa nay chưa hề nghĩ tới ân oán giữa y và Tống Ca sẽ kết thúc như vậy. Y chỉ biết là, Lệ Tiêu xưa nay sẽ không làm cho y thất vọng.
Nam nhân này vừa thông minh, vừa ôn nhu, lại thâm tình... Còn chỉ yêu mình y.
Y vùi giữa cổ Lệ Tiêu, bị hắn cười nhạo hai tiếng. Y mím môi một cái, nói: "Ta cảm thấy, đời trước ta nhất định là cứu thế chủ, mới có đức có thể... được bệ hạ coi trọng."
"Ai nói chứ, đời trước rõ ràng ngươi là đồ đáng thương."
"Ngươi mới..."
"Trẫm thương hết." Lệ Tiêu hôn y một cái, nói: "Kiếp này Tụng nhi không phải là cứu thế chủ sao?"
"Vậy, bệ hạ kiếp này thì sao?"
"Trẫm là người may mắn, được Tụng nhi giải cứu ra bể khổ, tránh khỏi một đời điên."
Hắn nói mãi, đôi môi bắt nạt y.
Tống Tụng không tránh khỏi, chỉ có thể theo.
Vì cảm kích Lệ Tiêu giải nỗi khúc mắc của mình, Tống Tụng suy nghĩ rất lâu phải báo đáp hắn thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, y quyết định dùng phương pháp của Lệ Tiêu báo đáp hắn.
Bây giờ là lúc nóng bức, Tống Tụng nghe theo Kỷ Doanh, sai người bắt đom đóm thả vào phòng, định cho Lệ Tiêu một kinh hỉ, đặc biệt sai người tắt đèn.
Khi Lệ Tiêu trở lại, toàn bộ Dưỡng Tâm điện đã thay đổi, đèn đuốc gì cũng không có, nhất thời nhíu mày.
Tống Tụng quanh năm đốt đèn cho hắn, hôm nay có chút khác thường. Hắn đang suy tư, bỗng nhiên có tiếng bước chân bình bịch chạy ra. Tiểu Hoàng tử chân ngắn, nhào tới ôm lấy chân của hắn, "Trời tối đen, ni tự hơi sợ."(*)
(Nhi tử, Hân nhi nói ngọng đôi chữ)
Nhóc con như thế, nhìn lâu thật sự là làm người yêu thương. Lệ Tiêu nói: "Phụ thân đâu?"
Tiểu Hoàng tử ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, khuôn mặt non mềm trắng như tuyết đầy sợ hãi: "Hông biết, bị quỷ quỷ nắm tay nha."
Lệ Tiêu cất bước, tiểu Hoàng tử trực tiếp quấn hai chân lên, đặt mông ngồi lên một chân hắn, tha thiết mong chờ nhìn hắn. Cung nhân xung quanh cũng không dám tiến lên, trẻ con sợ tối, buổi tối nhất định phải đốt đèn ngủ. Hôm nay Tống Tụng đẩy nó ra, nhưng đứa nhỏ này bỗng nhiên nhất định phải tìm phụ thân, không có cách nào không thể làm gì khác hơn là cho nó về.
Lệ Tiêu cúi đầu nhìn nó, đối diện với đôi mắt tương tự như Tống Tụng, không thể làm gì khác hơn là khom lưng bế nó lên, nói: "Phụ hoàng đưa Hân nhi đi cứu cha, nhé?"
"Grừ!" nhóc con dùng sức ôm lấy cổ của hắn.
Lệ Tiêu ôm con đẩy cửa ra, đi vào phòng, đột nhiên bị cái gì xanh mơn mởn trong phòng làm sửng sốt. Tống Tụng đứng cạnh nhìn hắn, nhìn thấy tiểu Hoàng tử cũng sửng sốt: "Sao lại ôm Hân nhi đến?"
"Gặp phải trên đường." Lệ Tiêu đưa con cho y, nói: "Làm cái gì thế?"
"Vốn là... Là muốn cùng bệ hạ, đếm đom đóm."
Lệ Tiêu: "..."
Hắn không lên tiếng, tiểu Hoàng tử lại vui mừng nói: "Ta, ta đếm!"
Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là ôm nó, nhìn nó duỗi ngón tay đếm đom đóm, theo bản năng quay đầu nhìn Lệ Tiêu. Hắn đang ngồi trước mặt y, trong phòng quá mờ, y cũng không thấy rõ mặt y, nhẹ giọng nói: "Hơi choáng váng."
Lệ Tiêu bật cười, nói: "Ai gợi ý cho ngươi?"
"Kỷ Doanh..."
"Ni tự của ta!"
Tống Tụng bị nó cắt ngang, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nói: "Ngươi đếm được bao nhiêu?"
"A... mươi, mười." 
Nó cũng chỉ có thể đếm ít như vậy. Tống Tụng cười khẽ, nói: "Không đúng, đếm tiếp."
Tiểu Hoàng tử không thể làm gì khác hơn là duỗi ngón tay út ra lần thứ hai, "Một, hay, ban, bống, năm, sóng, bảy, táng..."
Tống Tụng nghe giọng ngọng líu ngọng lô của bảo bảo, không nhịn được nói: "Sau này không bao giờ lấy nữa."
Lệ Tiêu bỗng nhiên lướt qua tiểu Hoàng tử ngồi giữa hai người bọn họ, hôn một cái lên má y. Tống Tụng vội vàng che mặt, tiểu Hoàng tử lại ngẩng mặt lên nghi hoặc nhìn, đôi mắt đen lay láy sáng lấp lánh trong bóng tối, mặt Tống Tụng đỏ phừng.
Lệ Tiêu sao có thể như vậy, trước mặt tiểu Hoàng tử... Phó.ng đãng cực kỳ.
Y tìm đề tài, hỏi: "Đếm được bao nhiêu?"
Tiểu hoàng tử nhìn y một lúc, nói: "Đếm được mười com."(*)
"Không đúng không đúng." Tống Tụng nói: "Đếm tiếp."
Không biết có phải là ảo giác của y hay không, Lệ Tiêu hình như là đang cong khóe miệng. Tiểu Hoàng tử không chịu chơi nữa: "Không đúng không đúng, đếm không hết!"
"Vậy ngươi muốn đếm thế nào?"
"Bắt chúng nó lại mới đếm được."
"Chúng nó biết bay, bắt thế nào?"
Tiểu Hoàng tử nhìn ánh sáng xanh ẩn lúc hiện trong phòng, rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Đánh chớt, là đếm được."
Lệ Tiêu nói: "Trẫm đồng ý."
Hiếm thấy được phụ hoàng khen, đôi mắt tiểu Hoàng tử sáng lên mấy phần. Tống Tụng ỷ vào Tiểu hoàng tử chân ngắn không cảm giác được, đá Lệ Tiêu một cước ở dưới, không vui: "Không thể làm hại sinh mệnh."
Tiểu Hoàng tử không dám nói tiếp nữa. Tống Tụng tức giận, đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa sổ ra, ánh sáng xanh trong nháy mắt hóa thành tinh hà, tranh nhau chen lấn bay ra ngoài. Tiểu Hoàng tử thán phục nhìn, chạy tới mở tay ra muốn ôm một cái: "Ôm ôm!"
Tống Tụng khom lưng ôm nó, tiểu Hoàng tử liên tục nhìn chằm chằm vào tinh hà bay lượn biến mất mới thỏa mãn ôm cổ y, quay lại: "Bay hết rồi."
"Vốn muốn ngắm cùng phụ hoàng, ai cho ngươi đến đây?" Tống Tụng oán trách bóp mũi nó, lại nghe được Lệ Tiêu bật cười: "Ngươi muốn đếm đom đóm với trẫm?"
"Bây giờ không muốn nữa." vốn lúc nghe Kỷ Doanh nói y còn có chút ước ao. Bây giờ bầu không khí đã không còn, y cảm thấy mình làm như vậy rất ngu xuẩn, đành bảo người đốt đèn. Y đặt tiểu Hoàng tử trước bàn, nói: "Học thuộc lòng sách cho ta."
"Ta..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, học xong bài thơ này mới được ngủ."
Tiểu Hoàng tử nhất thời rưng rưng nhìn phụ hoàng. Hắn một mặt suy tư, nói: "Hoàng nhi không muốn học thuộc lòng sách, không bằng ngày mai theo phụ hoàng học võ?"
Tiểu Hoàng tử vội giơ hai tay lên, hưng phấn đáp: "Muốn muốn muốn!"
Phụ hoàng tự mình dạy nó học võ, nghĩ đã vui vẻ muốn điên rồi!
Tống Tụng còn muốn nói điều gì đó, mà lại ngậm miệng.
Ngày hôm sau, nhóc con còn ở trong mơ, lại đột nhiên bị người đánh thức. Nó ngủ giữa hai phụ thân, mềm mại chớp lông mi thật dài, mờ mịt nhìn, nghe phụ hoàng nói: "Phải rời giường."
Tiểu Hoàng tử lại nhắm mắt lại, nói không có sức tỉnh. Tống Tụng chen vào: "Xem đi, đã biết nó không dậy nổi rồi, nhỏ quá, chừng hai năm nữa đi."
"Nó đã đồng ý." Lệ Tiêu nói: "Quân vô hí ngôn."
"Nhưng nó bây giờ còn chưa thành quân..."
Lệ Tiêu liếc y một cái, "Từ mẫu đa bại nhi."(*)
(Con hư tại mẹ =)))
"..." Tống Tụng không dám tiếp lời nữa.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Lệ Tiêu dậy sửa sang, sau đó trực tiếp xách nhóc con còn mặc áo lót ra ngoài sân sau. Ra cửa, không khí trong lành trước mặt làm tiểu Hoàng tử rùng mình: "Hụ hoàng..."
"Dừng lại." Lệ Tiêu đặt nó dưới đất, nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua đồng ý hôm nay học võ, đứng thẳng."
Tiểu Hoàng tử còn chưa kịp rửa mặt, mềm nhũn đứng trong sân, buồn ngủ đến độ gà gật. Tống Tụng víu cửa liếc mắt nhìn, cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Lệ Tiêu ung dung, tự mình nhìn chằm chằm nó. Qua một lát, Tống Tụng cũng đi ra, nói: "Ta canh chừng cho, ngươi phải lâm triều rồi."
Lệ Tiêu nhìn y, nói: "Đứng đủ nửa canh giờ, nếu cho nó về sớm, để trẫm biết, ngày mai nhiều thêm nửa canh giờ."
Cái nhà này đến cùng vẫn là Lệ Tiêu làm chủ, Tống Tụng khẽ gật đầu, thay vị trí của Lệ Tiêu. Tiểu Hoàng tử buồn ngủ chảy nước mắt, tội nghiệp khóc: "Muốn ngủ, mệt mệt."
"Không phải chính ngươi muốn tập võ sao?" Tống Tụng nói: "Quân vô hí ngôn, ngươi đã nói thì tự mình phải gánh chịu hậu quả."
Tiểu Hoàng tử tội nghiệp nhìn y, giải thích: "Nhưng Hân nhi vốn là tiểu bảo bảo nha."
"Ngươi là Thái tử tương lai, kể từ bây giờ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình." Tống Tụng nhẫn nhịn đau lòng, nói lời của Lệ Tiêu đến cùng, xong lại nhẹ dạ nói: "Nếu ngươi đồng ý sau này học tập giỏi, ta có thể giúp ngươi thỉnh cầu phụ hoàng, hai năm sau mới học võ."
Tiểu Hoàng tử khóc rưng rức gật đầu, lau nước mắt, bước bàn chân nhỏ ra muốn đi tới, lại bị Tống Tụng ngăn lại: "Đứng cho xong hôm nay, bằng không không nói được với phụ hoàng ngươi."
Tiểu Hoàng tử bước chân ra lại rụt về, vừa khóc vừa tiếp tục đứng, rồi lại bắt đầu ngã trái ngã phải, chân hình như hơi xót. Thật vất vả đến giờ, Tống Tụng lập tức bế nó lên, nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Sau này có ngoan không?"
Tiểu Hoàng tử nghẹn ngào đáp: "Ngoan."
"Có muốn đọc sách không?"
"Đọc."
"Vậy đêm nay ngươi phải làm cho phụ hoàng xem, nói cho hắn biết quyết tâm của ngươi, có được không?"
Tiểu Hoàng tử gật đầu, khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp dần dần được phụ thân lau khô ráo, bỗng nhiên lại rụt rè mở miệng: "Ta, ta không học võ được không?"
Tống Tụng khẽ mỉm cười, dịu dàng ——
"Đương nhiên không thể."
Biểu tình của tiểu Hoàng tử lại ủy khuất, miệng trề thành đường cong, lo lắng cho tương lai của mình một lúc, lại chìm vào giấc ngủ say.
Tống Tụng ôm nó lên giường, kéo chăn che cái bụng tròn vo của nó, nhìn một chút, nhịn không được bật cười: "Đồ ngốc."
"Đại ngốc gọi tiểu ngốc."
Tống Tụng quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Tiêu, ngoài ý muốn nói: "Sao về sớm thế?"
"Trẫm lo ngươi nhẹ dạ."Lệ Tiêu mở hai tay ra, nói: "Hơn nữa hôm nay không có ngươi, bọn họ không dám nói chuyện."
Tống Tụng bật cười, cởi áo bào cho hắn, cởi mũ miện xuống, nói: "Ngươi đừng có nói không có ta không được hay sao."
Hiện tại có tiểu Hoàng tử rồi, cũng không phải lần nào y cũng đi, lúc đi thì ở sau rèm, có lúc y không đi cũng không đến nỗi xảy ra vấn đề gì.
Lệ Tiêu nghiêm túc nói: "Không có Tụng nhi, trẫm không cách nào an tâm thượng triều."
"Vậy sau này nếu quả thật không có ta thì ngươi không vào triều nữa?"
Y thuận miệng nói, Lệ Tiêu chợt nắm tay y, ánh mắt nhìn chăm chú. Tống Tụng sững sờ, rút ra, không rút được, nói: "Làm sao..."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta chỉ đùa giỡn." Tống Tụng nhìn vẻ mặt của hắn, giải thích: "Ngoại trừ ở bên cạnh bệ hạ, ta không đi đâu hết."
Màu đen trong đôi mắt Lệ Tiêu dần dần rút đi một ít, hắn nhẹ giọng nói: "Tụng nhi là mạng của trẫm."
Tâm tình hắn tới nhanh đi cũng nhanh, Tống Tụng sớm thành thói quen, mà mỗi lần nhìn thấy như vậy, lòng khó tránh khỏi có chút lạnh lẽo. Y nói: "Chờ con lớn thêm một chút, ngươi dạy nó tập võ đi."
"Được."
Tống Tụng hôn môi hắn một cái, thuận thế ôm hắn một lúc. Y có thể cảm thấy cái ôm áp của mình đối với Lệ Tiêu ẩn chứa sức mạnh. Lệ Tiêu duỗi tay sờ mái tóc dài của y, lại nói: "Chờ nó lớn hơn một chút, tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, trẫm sẽ đưa Tụng nhi đi du ngoạn sơn hà."
Tống Tụng bật cười, nói: "Nghĩ đã thấy mệt."
"Là cảm thấy mệt, hay là không nỡ bỏ nó?"
"Sao lại ghen rồi?" Tống Tụng nâng mặt hắn lên, dùng chóp mũi cọ hắn một chút, nói: "Chỉ là bởi vì ra ngoài phải ngựa xe mệt nhọc có chút phiền thôi, nhưng nếu bệ hạ thích, đương nhiên ta sẽ đi theo."
"Thật chứ?"
"Thật."
"Hoàng Tuyền ngươi cũng theo?"
Tống Tụng cười ra tiếng: "Theo, ngươi ở đâu ta ở đó."
Lệ Tiêu cong cong môi, lấy chóp mũi mình cọ y, hôn môi y, nói: "Không cần Hân nhi?"
Lại tới nữa rồi.
Tống Tụng nói: "So với nó, đương nhiên là bệ hạ quan trọng hơn."
Lệ Tiêu lại hôn y, trên giường chợt vang lên tiếng động, một cái đầu nhỏ từ bên trong dò ra. Tống Tụng phản xạ đẩy Lệ Tiêu ra, lau miệng: "Sao, sao lại tỉnh rồi?"
Tiểu Hoàng tử một mặt tuyệt vọng: "Hóa ra ngốc ngốc, chỉ thích hụ hoàng."
Tống Tụng nói: "Nếu tỉnh rồi vậy thì ngâm thơ đi."
"Muốn ngốc ngốc hôn mới học." 
Lệ Tiêu liếc nó, nói: "Trẫm cảm thấy, Hân nhi hiện tại là tuổi tốt để học võ." 
Bàn tay nhỏ tiểu Hoàng tử duỗi ra run một cái, lập tức rụt lại, nằm trong chăn nhắm hai mắt lại.
Ngoài giường, vang lên tiếng hai người trò chuyện.
"Ngươi dọa nó?"
"Đúng là trẫm muốn như vậy."
Tiểu Hoàng tử nhấc hai cái tay nhỏ bé lên, dùng sức che lỗ tai, không nghe không nghe.
"Văn không được võ không xong, sau này nó có được không đây?"
"Vậy..." Tống Tụng cũng cảm thấy mất mặt, lại một lần nữa lo lắng khai chi tán diệp cho hoàng thất: "Sinh thêm một đứa, kịp không?"
"..." Lệ Tiêu nói: "Vậy, thử xem?"
"..."
Rất nhiều năm thử xem, Tống Tụng cuối cùng cũng coi như hiểu rõ, cái thử xem này, thật sự vẻn vẹn chỉ là thử xem.
Lệ Tiêu xưa nay không muốn thật sự có thêm một đứa nữa.
Chỉ là mượn trách nhiệm sinh đẻ, kiếm phúc lợi thôi.
Chỉ là ngày qua ngày, không kết thúc.
- ---------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.