[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta

Chương 7: Tiểu Trúc Nơi Đào Nguyên 3





Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Con ngu hả?!" Đây là câu đánh giá đầu tiên Na Tra nhận được sau khi cậu mãnh liệt dạt dào kể hết việc xấu Dương Tiễn làm, còn là đến từ chính sư phụ của cậu – Thái Ất Chân Nhân.
Thái Ất Chân Nhân tức giận đi vòng, "Sao ta có thể thu một đồ đệ ngốc như con? Thái Ất Chân Nhân ta thông minh tuyệt đỉnh......" Liếc mắt nhìn thoáng qua những ánh mắt khinh thường của chúng thần, "Không phục à?!"
"Ăn vụng còn không biết rửa tay thì thông minh đến mức nào?" Na Tra nhỏ giọng thì thầm, càng không tốt là còn bị đám sư thúc bá của cậu nghe được.
"Thái Ất!" Lại là trộm giấu đồ ăn ngon, thật không phúc hậu!
"Giờ chuyện của Dương Tiễn quan trọng hơn!" Thái Ất dời mục tiêu.
Tiếp tục trừng!
"Khụ! Còn thừa một ít, lát ta lấy ra nốt......" Không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng, hung hăng trừng Na Tra một cái, nghiệt đồ!
Chúng thần nghe được đảm bảo, vừa lòng cười.
"Oa~~" Ngọc Đỉnh đặt mông xuống đất khóc gào, "Đồ đệ của ta mới ngốc!"
Chúng thần vô ngữ nhìn trời, là đủ ngốc!
"Sao lại ngốc chứ?" Na Tra không hiểu, cậu sống mấy ngàn năm, cái gì cũng từng nghe, chỉ là chưa từng nghe ai mắng Dương Tiễn ngốc.
"Chơi luồn lách, còn chơi bản thân đến thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, suýt nữa mất cả mạng, có ngốc không?!" Thái Ất một bộ vô cùng đau đớn nhìn đồ đệ của mình, ngu quá!
"Ý người là, tất cả đều là Dương Tiễn......!Sư huynh thiết kế?" Na Tra hoàn toàn không thể tiếp thu, đùa cái gì thế hả?!
"Vô nghĩa! Con nghĩ tên Lưu Trầm Hương kia có thể mạnh đến mức nào?! Tiểu tử ngốc!" Thái Ất khinh thường.
Đúng vậy, với trí lực và vũ lực của Nhị ca nào có chuyện bại trận?
"Nhưng mà vì sao?"
"Tân Thiên luật." Không đếm xỉa đến cậu, mọi người đều đang nỗ lực khuyên Ngọc Đỉnh.
"Oa~~" Nghĩ thông suốt, đệ có lỗi với huynh quá, Nhị ca! Na Tra không nói hai lời, cũng gào khóc lên.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân có bạn, vì thế khóc càng vang.

Vì Na Tra khóc, Thái Ất cũng gia nhập hàng ngũ khóc lóc.
Bởi vì hai đồ đệ khóc quá thê thảm, lại nghĩ đến đồ tôn Dương Tiễn, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nghĩa vô phản cố khóc theo.
Vì sư phụ khóc, nên Thập tiên còn lại cũng khóc lóc không chút trì hoãn.
Vì tiếng vang quá lớn, toàn bộ Côn Luân tiên cảnh rất lâu sau vẫn còn có một lời đồn: Nguyên Thủy Thiên Tôn đã tọa hóa.
Vì thế, nhiều năm sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc đến Thiên Đình lại nghiến răng nghiến lợi.
Ngọc Đỉnh đột nhiên ngừng khóc, đứng lên.
Vì chuyển biến quá nhanh, mười ba thần khác đang ngồi trên đất còn chưa phản ứng kịp, nước mắt còn treo trên mặt nhìn chằm chằm Ngọc Đỉnh.
"Ta muốn hủy Dao Trì!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân không đợi chúng thần hỏi đã nói ra suy nghĩ.
"......"
Sao không ai khuyên hết thế? Ngọc Đỉnh kỳ quái.
"Đồ đệ!"
"Sư huynh!"
"Sư đệ!"
"Sư bá!"
"Sao thế hả? Ta còn chưa có chết đâu!"
"Đừng kích động!" Nguyên Thủy Thiên Tôn híp nửa mắt nói.
"Ta có thể không kích động sao?! Đó là đồ đệ của ta!" Ngọc Đỉnh rống to.
"Đúng vậy, đó là đồ đệ của con.
Nhưng mà con mạo muội đến, lỡ phá hủy đại kế của đồ tôn thì......"
"......" Đúng vậy, đồ đệ nổi giận thì vô cùng nghiêm trọng! "Hơn nữa ta đã đồng ý với tiểu tử thúi Dương Tiễn kia là một nghìn năm không rời khỏi Côn Luân tiên cảnh.

Biết vậy chẳng làm, không nên vì nó cười với ta một chút đã choáng váng đồng ý với nó!" Nghĩ nghĩ, Ngọc Đỉnh bất giác nói ra.
"Cái gì? Ta cũng đồng ý với Dương Tiễn một nghìn năm không rời khỏi Côn Luân tiên cảnh!" Mười một tiên còn lại trăm miệng một lời hô.
"Còn cả ta nữa." Nguyên Thủy Thiên Tôn đúng lúc bỏ thêm một câu.
"Con cũng đã đồng ý với huynh ấy là một ngàn năm không quay lại." Na Tra ngây ngốc thêm một câu, "Nhưng mà là vì con cảm thấy huynh ấy đã đến mức đó......"
"Dương Tiễn!" Mười bốn thần cùng rống to.
Vì thế toàn bộ Côn Luân tiên cảnh chao đảo.
Lúc này Dương Tiễn tay cầm mặc phiến, nhàn nhạt phẩm trà, hứng thú dạt dào nhìn hoa rụng bay múa trước mặt, đột nhiên sau lưng chợt lạnh, không hiểu sao rùng mình một cái.
Chẳng lẽ là đám lão nhân trên núi Côn Luân......
Ừ, giờ trời có sập cũng không đến lượt ta đỡ, haha......
Dương Tiễn thoải mái nghĩ vậy.
Thì ra mặc kệ thế sự lại nhẹ nhàng như thế......
Vì thế Chân Quân đại nhân rất vừa lòng bưng trà lên, đặt dưới mũi, thanh hương nhàn nhạt quẩn quanh giữa mũi và môi, khóe mắt nhìn cánh hoa đào không ngừng bay múa, nhàn nhạt mở miệng, "Còn chưa mệt sao?"
Cánh hoa càng múa càng hăng say, dần dần, hiện lên một thiếu nữ.
Khuôn mặt tựa đào hoa, y phục màu hồng phấn cánh đào, không phải Thốn Tâm thì là ai?
Thốn Tâm bĩu môi, hờn dỗi nói: "Làm sao chàng biết?"
Từ từ buông ly sứ, nhẹ nhàng lay mặc phiến, chỉ mỉm cười nhìn Thốn Tâm, không trả lời.
"Hỏi chàng đó!"
"À? Vậy sao?"
"Đương nhiên! Đào Nguyên này chỉ có hai chúng ta, không hỏi chàng thì hỏi quỷ à?" Thốn Tâm đúng tình hợp lý nói xong thì lại thì thầm, "Có quỷ cũng bị chàng dọa chạy!"
"Không phải nàng nói hai ta không có quan hệ sao? Ta lại không phải tướng công của nàng, nàng cũng không phải nương tử của ta.
Ta bây giờ là trọng phạm Thiên Đình, sao dám trèo cao Tam Công Chúa nàng?" Dương Tiễn nghiền ngẫm nhìn Thốn Tâm, khóe môi lại cong lên.
"Quỷ hẹp hòi!" Thốn Tâm rất không khách khí quát Dương Tiễn.
"Trà hôm nay không tệ." Tay bận rộn với bộ trà cụ, "Tam Công Chúa có muốn nếm thử không?"
"Chàng......" Thốn Tâm giờ chỉ muốn đập nát bộ trà cụ kia.
[Vì sao mình không đánh lại chàng ấy? Thật ra là dù có thắng được...!cũng luyến tiếc đánh......] Thốn Tâm rất không cốt khí nghĩ, [Hơn nữa ta rất muốn biết làm sao chàng ấy phát hiện nha?]
"Dương Tiễn!" Thay một khuôn mặt cười tươi đẹp, ngọt ngào gọi một tiếng.
Dương Tiễn giương mi nhìn qua, một bộ chăm chú lắng nghe.
"Sao chàng thấy được?" Thốn Tâm âm thầm cắn răng, chờ ta biết lại tính sổ với chàng sau!
"Muốn biết?"
"Đúng vậy!" Thốn Tâm dùng sức gật đầu.
"Làm gì cũng phải có cái giá của nó.
Nàng đừng nghĩ không cần trả giá gì đã đạt được điều nàng muốn." Dương Tiễn nhìn chằm chằm Thốn Tâm, "Nàng đổi một xưng hô ta thích nghe, ta liền nói cho nàng."
"Cái gì chứ!"
"........." Tiếp tục nhìn chằm chằm.
"Tướng.......!Công." Không tình nguyện gọi một tiếng.
"Dương Tiễn luôn không thích cưỡng bách người khác."
"Tướng công!" Ngọt ngào gọi một tiếng.
Bất đắc dĩ quá mà, thế này mà chàng còn bảo là không thích cưỡng bách?
"Ừ." Dương Tiễn vừa lòng gật đầu.

"Rốt cuộc chàng có nói hay không?!" Thốn Tâm bạo phát, người này thật quá đáng, mình đã làm theo ý chàng ấy rồi, còn không chịu nói?!
"Ta có thiên nhãn." Nhẹ nhàng bâng quơ nhấp một ngụm trà.
"Phụt!" Thốn Tâm vừa uống một ngụm trà, nghe vậy thì phun thẳng về phía Dương Tiễn luôn.
Mặc phiến vung lên, vừa lúc chặn lại thế công của nước trà.
"Chàng...!Khụ khụ...!Không sao...!Chứ?" Thốn Tâm cúi đầu liều mạng ho.
Xong đời! Người này bị khiết phích! (Thói ở sạch ó)
Lưng đột nhiên ấm áp, một đôi tay hữu lực nhẹ nhàng vỗ về, Thốn Tâm ngẩng phắt đầu, "Chàng......"
"Sao lại không cẩn thận như thế." Dương Tiễn nhẹ nhàng lau vệt nước bên khóe miệng của Thốn Tâm, "Thật ra không cần thiên nhãn ta cũng biết."
"Vì sao?" Thốn Tâm ngơ ngẩn hỏi.
"Ta nghĩ Phong Thần hẳn không có can đảm thổi đến Đào Nguyên đâu.
Còn nữa, nàng không thấy hoa đào kia rơi lâu lắm à?" Nhướng mày, thuận tay gõ đầu Thốn Tâm.
"Đau......" Ôm đầu, lại nhân thể ăn vạ trong lòng Dương Tiễn.
Dương Tiễn hơi mỉm cười, thuận thế ôm lấy Thốn Tâm.
Lẳng lặng nhìn những cánh hoa đào ngẫu nhiên rơi xuống, cảm thụ được độ ấm trước ngực, một cảm giác thỏa mãn nảy lên trong lòng.
Có lẽ đây chính là cảm giác nhà mà mình truy đuổi ngàn năm trước nhỉ.
Lâu như vậy mà không có động tĩnh, thật không phù hợp tính cách của Thốn Tâm.
Cúi đầu nhìn nhân nhi trong lòng, vậy mà lại...!Ngủ rồi!
Nha đầu này...
Dương Tiễn sủng nịch lắc đầu, khóe môi cong lên một đóa hoa tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hôn lên trán Thốn Tâm....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.