Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 167: Sinh Con




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc dù nam phù thủy mang thai và sinh con chưa bao giờ có trong lịch sử phép thuật, nhưng đối với Harry thì nó vẫn còn rất xa lạ.
Bụng của Harry càng ngày càng lớn, kể từ tháng hai Harry ngày nào cũng ở trong hầm và chưa bao giờ ra cửa.
Snape ngoài việc lên lớp hàng ngày, thì hầu như đều ở trong hầm cùng với Harry.
Các bạn bè của Harry cũng thường xuyên tới xem cậu, thuận tiện mang đến những món ăn có vị chua mà gần đây Harry tương đối thích ăn.
Viêm nhìn Harry đang ăn một quả chanh, khóe miệng hơi run rẩy một chút, chỉ nhìn thôi mà cậu đã cảm thấy chua đến chảy cả nước miếng.
"Harry, cậu có biết không, Trung Quốc thường nói là chua trai cay gái.
Cậu ăn chua nhiều như vậy, nói không chừng cậu đang mang thai đứa con trai." Viêm nhìn Harry với vẻ mặt hưng phấn, "Nếu là con trai, thì mình có thể dẫn nó đi chơi Quidditch."
Harry nhai những quả chanh hơi cứng và nói chuyện không rõ rafg lắm, "Thần ma bốn rống tây hoan quỳ khu vực?"
Viêm nghe không hiểu Harry đang nói cái gì, Cedric ở bên cạnh phiên dịch lại, "Harry hỏi cậu từ khi nào thích Quidditch."
"A a, hai ngày trước Cedric đã có trận thi đấu với Draco, ở trên bầu trời bay tới bay lui, siêu soái!" Viêm nhìn Cedric với ánh mắt sáng lấp lánh, bộ dáng giống như có chút sùng bái.
Cedric xoa mái tóc của Viêm, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu.
"Nào, Harry.
Đến giờ uống thuốc rồi." Regulus lấy Độc Dược An Thai mà trước đó Snape đã chuẩn bị tốt từ phòng Độc Dược ở trong hầm.

Regulus bởi vì từng có kinh nghiệm sinh con, cho nên gần đây y đang chăm sóc Harry.
Harry cầm lấy Độc Dược và ngoan ngoãn uống hết tất cả không dư giọt nào, gần đây Snape đã thay đổi khẩu vị Độc Dược sang vị chanh, rất hợp khẩu vị của cậu.
"Viêm, Arcturus đâu đâu?" Vấn đề Regulus quan tâm nhất đương nhiên vẫn là con trai của mình.
"Cậu ấy vẫn còn đang đi học.
Draco và Ron cũng đang đi học, một lúc nữa sẽ tới."
Khi Harry ăn xong hai gói chanh khô, nhóm Draco cũng đã đi tới hầm.
Tiện thể họ còn mang theo cha đỡ đầu của Harry —— Sirius.
Harry đã lâu chưa thấy cha đỡ đầu nên có chút kích động, "Cha đỡ đầu, gần đây chú đang bận gì vậy, con đã lâu chưa nhìn thấy chú."
"Vội vàng xử lý công việc của gia tộc, chấn hưng lại gia tộc Black." Gia tộc Black không thể cứ suy sút giống như trước vậy.
"Bác Sirius." Arcturus nhìn thấy Sirius thì ngoan ngoãn chào hỏi.
Sirius cho Arcturus một cái ôm rất mạnh, "Này, tiểu Arcturus.
Con lại cao lên rồi."
Arcturus bị ôm đến mức có chút thở không nổi, Regulus bất đắc dĩ mà vô vỗ sau lưng của Sirius, "Anh, anh lại như vậy.
Arcturus không thể thở nổi rồi kìa."
Sirius buông tay ra, ngượng ngùng mà gãi gãi cái ót, "Haha, anh cao hứng quá."
Tới gần tối, Snape về tới hầm.
Tuy rằng không khí trở nên hơi đọng lại một chút, nhưng nhìn chung bầu không khí vẫn rất vui vẻ.
Snape hôn lên má của Harry và sờ cái bụng của Harry, "Nhóc con, hôm nay có ngoan không?"
Harry mỉm cười trả lời, "Rất ngoan."
Snape nhướng mày, "Vậy thì tốt rồi.
Nếu nó dám lăn lộn em.
Chờ khi nó ra tới......"
Giống như cảm nhận được sự uy hiếp, nhóc con ở trong bụng không an phận mà vặn vẹo thân thể, khiến Harry cảm thấy đau đớn.
"Severus......" Harry đau đến mức cong eo lại, một tay ôm bụng, một tay gắt gao mà túm lấy tay áo của Snape.

"Sao, sao vậy...." Snape hơi hoảng hốt.
"Có phải sắp sinh rồi không." Regulus kinh ngạc hỏi.
"Mau, mau đi tìm à Pomfrey."
.........!
Ban đêm trong hầm lộn xộn thành nồi cháo, sẵn sàng chào đón một sinh mệnh mới.
———————————————
Hầm cả trai lẫn gái đều bị bà Pomfrey đuổi ra ngoài, chỉ để lại một mình Regulus hỗ trợ.
Snape nôn nóng đi đi lại lại ở ngoài cửa, đung đưa qua lại.
Sirius không kiên nhẫn nói, "Đừng đi nữa, ta chóng mặt hết rồi."
Hai mắt của Snape trừng lớn, hung tợn mà nhìn Sirius, "Câm miệng!"
Sirius còn muốn cái gì đó nhưng lại bị Arcturus túm chặt lại, "Bác Sirius, đừng nói nữa.
Hiện tại giáo sư Snape rất lo lắng cho Harry."
Sirius bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Snape chỉ có thể nghe thấy tiếng la đau đớn của Harry và lời nói an ủi của bà Pomfrey.
Trái tim của Snape đều kéo chặt vào nhau, tại sao còn chưa sinh, có thể có chuyện gì xảy ra với Harry không.
Ngay khi Snape đang suy nghĩ vớ vẩn muốn tra tấn bản thân, thì một tiếng khóc của trẻ con vang lên khắp cả căn hầm.
Snape sốt ruột chạy vào, không thèm nhìn đứa trẻ mà bà Pomfrey đang ôm trong lòng ngực mà là đi thẳng đến chỗ của Harry.

"Harry." Snape nhìn sắc mặt tái nhợt của Harry, cảm thấy rất đau lòng.
"Em vất vả rồi."
Harry không còn chút sức lực nào, nhưng lại mỉm cười nhìn Snape, "Đứa nhỏ đâu?"
Lúc này Snape mới nhớ tới đứa nhỏ, hắn cẩn thận tiếp đứa nhỏ từ tay của bà Pomfrey.
"Là một đứa bé trai." Bà Pomfrey nói.
Snape đặt đứa nhỏ ở bên cạnh Harry.
Harry quan sát kỹ lưỡng đứa nhỏ: Nho nhỏ mềm mại nhưng lại rất yếu ớt, mới vừa sinh ra nên làn da của đứa trẻ đỏ ửng và nhăn nheo trên đầu còn không có mấy sợi tóc, khuôn mặt nhỏ nhăn chặt vào nhau giống như nếp gấp của bánh bao, đôi mắt còn chưa mở ra, thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy đứa nhỏ thè cái đầu lưỡi nhỏ hồng nhuận ra ngoài.
"Tại sao lại giống như một con khỉ vậy."
Slytherin.
Bị ghét bỏ.
Snape oa oa mà khóc lên.
"Về sau sẽ đẹp." Snape nói, "Rốt cuộc thì ba ba của nó rất đẹp trai."
Harry mỉm cười, "Đương nhiên rồi."
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.