Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 153: Khách Đến Rồi






Cuộc sống sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo, cuộc sống vườn trường đơn giản và vui vẻ.
Cơ thể của Harry cũng dần dần thích ứng với việc mang thai, cơn ốm nghén cũng đã giảm bớt một chút.
Harry nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ hơi nhô lên: Con đúng là một đứa bé ngoan, cậu khen đứa trẻ để thể hiện thái dộ hài lòng với đứa trẻ.
Tiếp theo sẽ học tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Harry định quay trở lại hầm để nghỉ ngơi một chút, cậu bỗng nhiên muốn ăn một chút chanh.
Còn chưa đi ra khỏi phòng học đã bị Ron túm chặt lại, Ron túm lấy tay áo của Harry dẫn cậu đi về phía cửa lớn của lâu đài.
Tuy rằng hành động nhìn qua thì có chút thô lỗ, nhưng trên thực tế thì nó thực sự rất nhẹ nhàng, Ron cũng sợ làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng của Harry.
"Này, người anh em." Harry hơi bối rối, "Cậu định kéo mình đi đâu vậy?"
"Bọn họ sẽ đến vào hôm nay." Mặt Ron đỏ ửng, bộ dạng trông rất phấn khích.
"Bọn họ?" Harry vẫn không biết Ron rốt cuộc đang nói đến ai.

Draco đi theo bên cạnh Ron thuận tiện nói một câu, "Beauxbatons và Durmstrang."
"Ồ, thì ra là bọn họ." Harry hơi giật mình, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, trận đấu Tam Pháp Thuật sắp bắt đầu rồi.
Kỳ thật, tiết tập nhảy hai ngày trước đã thông báo chuyện này rồi, chẳng qua tiểu Harry luôn tập trung đến chuyện của đứa nhỏ nên đã bỏ qua những chuyện này.
Harry lại một lần nữa chứng kiến màn "trình diễn" kỳ diệu và tuyệt vời của hai phương tiện giao thông của hai trường.
Nhưng đây không phải chỉ là một màn trình diễn, ba trường học pháp thuật tụ hội lại một chỗ không phải đơn thuần chỉ vì tình hữu nghị.
Danh hiệu trường học pháp thuật mạnh nhất vẫn còn đó, nên luôn có những phù thủy luôn muốn chứng minh trường học của mình là mạnh nhất.
Kẻ mạnh đối mặt với kẻ mạnh, không thể tránh khỏi một trận chiến, huống chi đây là cuộc chiến của những phù thủy nhỏ tuổi trẻ khí thịnh.
Chiếc Cốc Lửa xuất hiện đã đốt cháy vô số trái tim của các phù thủy nhỏ.
Mọi người đều hy vọng trường học của mình sẽ trở thành quán quân của cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật này, và chiến binh có thể tham dự cuộc thi đấu này chính là anh hùng trong lòng các phù thủy nhỏ.

Với tính cách không sợ bất cứ chuyện gì của cặp song sinh, thì việc trở thành anh hùng trong lòng mọi người chính là ước mwo của bọn họ.
Fred và George dùng động tác uống rượu giao bôi để uống Dược tăng tuổi, ở trong sự chú ý của mọi người cùng nhau bước qua lằn tuổi, bọn họ chuẩn bị hoan hô thì bị bắn ra ngoài, và mọi người chung quanh bật cười ha hả, bởi vì cặp song sinh bây giờ đã biến thành bộ dáng râu tóc bạc trắng.
Nhưng mà, Fred và George không có đánh nhau giống như những gì Harry đã nghĩ.
Fred sờ sờ mái tóc của George, nói với giọng điệu ôn nhu và nghiêm túc, "George, thì ra sau này khi già đi em sẽ có bộ dạng này."
George nhìn Fred, người cũng đầu tóc bạc phơ giống như hắn, mỉm cười, "Ồ, Fred, sau này anh già rồi thì vẫn rất đẹp trai."
Fred cũng cười, "George, em cũng vậy."
Tiếng cười chung quanh bỗng nhiên im bặt lại, thậm chí mọi người còn cảm thấy trong lòng có chút bi thương, có lẽ đây chính nỗi đau khi bị nhét một đống thức ăn cho chó.
Harry lại cảm giác đôi mắt của mình có chút ê ẩm, có lẽ bởi vì cậu đang mang thai nên hiện tại cậu hơi đa sầu đa cảm.
Tuy nhiên, Harry nhớ lại những chuyện của kiếp trước, George cô đơn sống một mình ở kiếp trước, và nói rằng ở trước trận đấu Tam Pháp Thuật, là lần duy nhất mà hắn thấy được bộ dáng khi già đi của Fred.
Đó là những gì mà George đã.....!Cô đơn.
Harry ngẩng đầu nhìn cặp song sinh đang cười đùa vui vẻ với nhau, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Thật tuyệt, bọn họ đều còn sống, thật tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.