Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 151: Tụi Mình Là Bạn Của Cậu






Vì thế, tiết học Độc Dược năm thứ tư kết thúc trong tiếng nổ mạnh của những nồi quặng.
Snape đen mặt đem một đám tiểu cự quái đưa đến Bệnh Thất.
Harry vì sự cố này mà bị thương, sau khi cậu buồn bã ba giây cho những tiểu động vật sắp bị Snape mắng cho khắp đầu đầy máu, ền cậu liền không tim không phổi đi tìm các bạn của mình để nói chuyện.
Vào cuối mùa hè và những ngày đầu thu cỏ xanh vẫn mọc tươi tốt quanh hồ Đen, gió nhẹ thổi qua nhấc lên từng cơn sóng xanh.
Nhóm của Harry ngồi dưới gốc cây lớn nhất bên bờ hồ.
Harry nằm trên bãi cỏ với hai tay đặt sau gáy, Draco dựa lưng vào gốc cây lớn, Ron nằm ở trên đùi của Draco, bên cạnh là Neville và Hermione đang ngồi cạnh nhau.
Trong không khí mang theo mùi hoa thoang thoảng, Harry hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi thở ra, trong ngực và phổi tràn đầy không khí trong lành khiến Harry cảm thấy tâm trạng bực bội của chính mình đã vơi đi rất nhiều.
Draco hơi nghiêng đầu nhìn Harry, "Harry, cậu có phải hay không là nên giải thích chuyện cậu té xỉu?"
"Các cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi." Harry ngậm một cây cỏ ở trong miệng, gác một chân lên, mũi chân lắc qua lắc lại.
Hermione ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khẩn trương, "Rốt cuộc cậu bị bệnh gì vậy?"
Harry lắc đầu, "Không có gì, đừng lo lắng."
"Vậy rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Ron nâng nửa thân trên dậy, có chút lo lắng hỏi Harry.
Harry đứng dậy, ngồi xếp bằng, bĩu môi và lắc lư ngọn cỏ xanh kia.
Neville cũng có chút không kiên nhẫn, "Harry, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi.
Đừng làm tụi mình tò mò nữa."
Harry nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn Neville, cậu tinh nghịch mà nhếch một bên khóe miệng lên, "Yo, hiếm khi thấy được bộ dáng lo lắng của cậu nha."
Neville bĩu môi, "Cậu đừng có trêu chọc mình, mình cũng lo lắng cho cậu nha."
"Harry." Hermione nhẹ nhàng lên tiếng, "Cậu có thể nói với tụi mình tất cả mọi chuyện."
Draco tiếp lời của Hermione, và nói, "Tụi mình là bạn bè của cậu, Harry."
Ron và Neville đồng loạt gật đầu đồng ý.
Harry cảm thấy trong lòng ấm áp, và vô thức trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười, "Cảm ơn các cậu."
Nhóm của Draco với vẻ mặt tò mò nhìn Harry, chờ đợi tin nóng sốt dẻo của Harry.
Ngay lập tức Harry thu hồi lại cảm giác xúc động vừa rồi, khóe miệng co giật không kiểm soát được, đám người này thực sự là.....!Cậu đúng là mù rồi nên lúc nãy mới cảm động.
"Mình mang thai."
Nháy mắt không khí liền trở nên yên tĩnh.
Draco và Ron: Σ(????)?
Hermione và Neville: Σ(??|||)??
Harry lẳng lặng nhìn biểu cảm đóng băng của bốn người, bình tĩnh mà cắn ngọn cỏ ở trong miệng, rồi sau đó lập tức phun ra, "Đắng quá."
Qua một lúc lâu, Draco là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, "Chúc mừng cậu, Harry."
Harry nhún vai, "Cảm ơn."
Hermione hắng giọng, "Khụ khụ.....!Chuyện xảy ra khi nào?"
"Mình cũng mới biết được."
Ron vẫn còn hơi sững sờ, "Sao có thể như vậy, ờ.....!Mình muốn nói là......!Một người đàn ông làm sao có thể mang thai được......"
Lần này Harry không trả lời, mà để cho Draco giải thích vấn đề này, "Độc Dược sinh tử, giáo sư Snape đã nghiên cứu ra Độc Dược sinh tử."
Ron nuốt một ngụm nước bọt, tự lẩm bẩm với chính mình, "Nói cách khác.....!Tôi cũng có thể.....", Nghĩ về chuyện đó mặt Ron lập tức đỏ lên.
Draco ôm Ron, nhẹ nhàng thì thầm vào lỗ tai của Ron, "Có muốn xin giáo sư Snape một ít độc dược không."
Khuôn mặt của Ron càng đỏ hơn, và hôn một cái lên trên mặt của Draco.
Tuy rằng Neville vẫn còn rất khiếp sợ, nhưng cậu vẫn rất vui cho Harry, "Chúc mừng cậu.
Harry."
Harry mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Thời tiết tốt, bầu trời có nắng nhẹ, gió từ từ thổi qua.
Harry mỉm cười, đây là thời gian mà cậu thích nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.