Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 139: Một Ngày Trước Khai Giảng






Snape muốn trước khi khai giảng trở lại Hogwarts để xử lý công việc, Harry không có trở về trường học cùng Snape, cậu đi tới trang trại Hang Sóc.
Tuy nhà ăn ở Hang Sóc không lớn lắm nhưng vẫn chứa đủ tám người ồn ào nhốn nháo.
Vợ chồng Weasley, cặp song sinh, Ron cùng với Ginny, còn có Harry và Percy người trông có vẻ không vui lắm.
Bữa tối tuy không thể nói là phong phú, nhưng Harry lại cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Có lẽ Ron đã nói qua với bà Weasley là dạ dày của cậu không tốt lắm, bởi vì đồ ăn trước mặt cậu tương đối thanh đạm, có hương vị của gia đình.
Người Anh không có thói quen chia thức ăn cho người khác, bằng không nhất định bát của Harry đã chất đầy thức ăn.
"Bà Weasley, bà làm đồ ăn ngon thật đó." Harry tán thưởng tự đáy lòng.

Bà Weasley cười đến hai mắt đều híp lại với nhau, bà cười như vậy trông bà càng ngây thơ và chất phác hơn, "A, Harry thân ái.
Con thích là tốt rồi."
Harry đáp lại bằng một nụ cười, há to miệng ăn cơm, tỏ vẻ chính mình thật sự rất thích.
Fred vừa ăn vừa hỏi, "A? Chẳng lẽ mẹ làm cơn ăn ngon hơn so với giáo sư Snape sao?"
George nhếch môi, "A ∼ Ngẫm lại thì giáo sư Snape làm cơm có lẽ không ngon lắm đâu."
Nghe George nói xong Ginny cũng nghẹn cười, mặt đỏ lên, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn đương sự, cũng chính là tiểu Harry của chúng ta.
Percy nhìn qua thì rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng hiện lên tia hứng thú và Harry cũng thấy rõ điều đó.
"George, Fred!!" Bà Weasley trợn mắt nhìn cặp song sinh, ngay sau đó nhìn về phía ông Weasley, "Arthur, coi các con của anh kìa!"
Ông Weasley chỉ phê bình hai câu tượng trưng với cặp song sinh, rồi nhìn Harry với vẻ mặt xin lỗi, nhưng khóe miệng hơi cong của ông đã bại lộ tâm tình tò mò của ông.
Harry lắc đầu tỏ vẻ không sao hết, "Không có việc gì, chỉ nói giỡn thôi mà.
Bất quá, Severus nấu cơm có ngon hay không, Ron cũng biết rất rõ đó."
Ron không hiểu tại sao mình nằm không cũng trúng đạn cậu thiếu chút nữa là phun nước từ trong miệng ra, gật đầu, "Xác thật là ăn rất ngon."
"Trời ơi, em trai nhỏ của chúng ta." Fred cả kinh kêu lên.
"Đã ăn qua đồ ăn mà giáo sư Snape nấu." George phụ họa.
"Thật sự quá vinh dự." Hai người đồng thanh kêu lên.

Khóe miệng Ron run rẩy vài cái, "Các anh trai thân yêu, tin em đi, các anh sẽ không muốn đi đến nhà của Harry và dùng cơm với giáo sư Snape." Đó quả thực là ác mộng.
Harry phảng phất như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cậu cong cong khóe miệng.
Mỗi lần nhắc tới Snape thì các phù thủy nhỏ luôn rùng mình, khi nghĩ tới hơi thở lạnh băng trên người hắn cùng với cách nói độc miệng.
"A, Harry.
Tại sao cậu lại ở bên nhau cùng với giáo sư Snape?" Ron rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề mà cậu đã nghẹn rất lâu ở trong lòng.
Nhưng mà, không chờ Harry trả lời, Ginny lập tức nói.
"Ron, anh không cảm thấy, giáo sư Snape rất đẹp trai sao?"
"Đẹp trai?!" Trên bàn ăn trừ Harry ra thì tất cả phái nam còn lại đều kinh hãi kêu lên.
Percy cảm thấy bản thân như vậy rất không lễ phép, "Xin lỗi, Harry."
Harry nhàn nhạt mà nói, "Không sao." Từ trước đến giờ cậu không trông cậy những người đàn ông khác có thể thấy được vẻ đẹp trai và gợi cảm của Snape, a, có lẽ như vậy cũng là một chuyện tốt vì cậu cũng sẽ không có tình địch.
Ginny tiếp tục nói, "Từ sau khi giáo sư Snape thường xuyên vệ sinh sạch sẽ, thì cặp mắt thâm thúy, đôi môi mỏng gợi cảm, còn có trang phục cấm dục kia, không phải rất anh tuấn sao?"
Harry cảm thấy Ginny thực sự rất nhìn hàng, cho nên cậu tặng cho Ginny một ánh mắt tán thưởng.
( Snape: Ta là hàng hóa sao??)
Đám đàn ông bên cạnh vẫn không thể lý giải nổi cái gọi là cấm dục và gợi cảm.
Harry cũng có chút buồn bực, trên bàn có sáu người đàn ông, có bốn người là cong, vì cái gì mà không thể nhìn thấy cái tốt của Snape??
Bữa tối thực sự rất vui vẻ, sau bữa tối tự nhiên Harry sẽ ngủ cùng phòng với Ron.
Thật lâu không ngủ cùng nhau Harry và Ron hưng phấn tới tận đêm khuya..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.