Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 134: Đặt Tiêu Đề Thật Là Một Việc Rất Khó Khăn






Nói như thế nào thì, đây quả thật là một bữa trưa đặc biệt hài hòa.
Harry rất vừa lòng với món mỳ Ý mà Snape làm, mùi thơm nồng của nước sốt thịt, quả thực chính là mỹ vị nhân gian.
Harry phồng hai má lên giống như một con chuột hamster nhỏ, không ngừng nhấm nuốt mỹ thực trong miệng, lộ ra một bộ biểu tình vô cùng hưởng thụ, hai mắt cũng nheo lại.
Nhìn Harry ăn vui vẻ như vậy, Snape cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, hắn sờ sờ đầu Harry, nhẹ giọng nói, "Từ từ ăn, còn nhiều lắm không ai giành với em đâu, coi chừng nghẹn."
Harry vừa ăn vừa gật đầu, miệng không rảnh để nói chuyện với Snape.
So sánh với không khí hài hòa giữa hai người, nhóm Draco thì giống như đang ở trong địa ngục, đứng ngồi không yên.
Đặc biệt là khi thấy Snape đối xử ôn nhu với Harry, bọn họ có một loại cảm giác như đang gặp quỷ.
Bọn họ biết bất kỳ ai đối xử với người yêu của mình đều sẽ trở nên ôn nhu, nhưng người này là Snape a, là Severus Snape đó.
Có lẽ, viện trưởng của nhà rắn cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không có đáng sợ đến vậy??
Khi trong lòng nhóm Draco đang bắt đầu nghi vấn, thì ánh mắt sâu kín của Snape đảo quanh bốn người, ánh mắt thâm thúy giống như những mũi tên băng cắm vào trên thân thể của bọn họ.
Nhóm bốn người trông vô cùng đáng thương, bọn họ cảm giác như từ đầu tới chân, mỗi bộ phận trên cơ thể, mỗi một tế bào đều đang run rẩy.
Bọn họ cúi đầu không dám nhìn Snape, đem sự chú ý của mình toàn bộ đặt vào đĩa mỳ Ý sốt thịt trước mặt.
Trong lòng thì điên cuồng phun tào: Vừa rồi họ bị cái gì mà cho rằng giáo sư Snape là vô hại căn bản là không có khả năng, Merlin ơi, bọn họ làm thế nào lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
Snape nhìn bốn con tiểu động vật yên tĩnh dùng bữa thì vừa lòng gật đầu, hắn từ trước đến nay đều thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy vậy cũng không thể bỏ qua được sự thật bọn chúng chỉ là những tên cự quái, nhưng là những con cự quái ngoan ngoãn thì tốt hơn một chút.
Draco vùi đầu ăn nhưng cảm thấy cũng tốt lắm, cũng không có đáng sợ như cậu nghĩ.
Cậu chính là một Malfoy, là người thừa kế tương lai của gia tộc Malfoy.
Nếu cha của cậu thấy được bộ dạng lúng túng này của cậu, hẳn sẽ ghét bỏ cậu.
( bồn: A Draco đáng thương, cậu suy nghĩ nhiều rồi.
Tuy rằng bộ dạng nhìn thấy Snape của cha cậu tốt hơn cậu một chút, nhưng ông ấy cũng lúng túng đó.)
Draco gom đủ dũng khí, hắng giọng, ngẩng đầu nhìn về phía Snape, nhìn vào cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, do dự nửa ngày, Draco rốt cuộc cũng nói chuyện, "Ách, giáo sư Snape.
Ngài làm món mỳ Ý sốt thịt thật sự ăn rất ngon."
Harry nhìn khóe miệng Draco run rẩy vài cái, cậu cảm thấy lạ khi thấy bộ dạng trịnh trọng của Draco, cậu còn tưởng Draco đang muốn nói chuyện quan trọng gì, kết quả chỉ là khen Snape nấu ăn ngon haha cậu bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Snape nghiêm túc gật đầu chấp nhận lời khen ngợi, bình tĩnh mà nói hai chữ, "Ăn cơm."
Draco nghe được lời Snape nói, lập tức vùi đầu ăn.
Vì thế, mọi người dùng bữa trong không khí hài hòa.

( bồn:?? Hài hòa??)
Dưới ánh mắt của Snape nhóm của Draco cùng Harry "Khách khí" mà nói chuyện với nhau một lúc lâu, sau đó liền rời khỏi Spinners End.
.
ngôn tình hài
A, bọn họ còn "Khách khí" mà cự tuyệt lời mời "Nhiệt tình" ở lại dùng bữa tối của Harry.
Sau khi ra khỏi cửa trong nháy mắt nhóm bốn người của Draco đồng loạt thở dài, "Aiiii"
"Rốt cuộc cũng sống lại rồi." Ron cảm khái nói.
Hermione khó có dịp gật đầu đồng ý lời Ron nói, đồng thời cũng nói ra nghi vấn của mình.
"Lúc trước, chúng ta vì cái gì mà muốn tới chỗ này?"
Neville nói, "Harry gửi thư tới nha."
Draco gật gật đầu, "Từ chối lời mời của người khác không phải là chuyện một quý tộc nên làm."
Ánh mắt u oán của Hermione nhìn về phía Draco, "Nếu từ chối, thì chúng ta cũng không bị dày vò như thế?"
Ron lắc lắc đầu, "Sớm biết như thế thì chúng ta nên từ chối."
Draco thở dài, "Cho nên, các cậu là đang trách mình??"
Ba người cùng đồng thanh nói, "Chứ còn ai vào đây nữa?"
Draco đỡ trán, "Các cậu cảm thấy Harry không biết chuyện chúng ta sẽ khẩn trương khi đối mặt với giáo sư Snape sao?" Draco vốn dĩ muốn dùng từ sợ hãi, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp lắm, tốt hơn vẫn nên dùng từ khẩn trương.
Ánh mắt của Hermione sáng lên, "Harry biết Draco sẽ không từ chối lời mời của người khác, cho nên..."
Ron hiếm khi thông minh được một lần, "Cho nên đây là Harry đang cố ý chỉnh chúng ta"
"Harry Potter ——!!!" Con hẻm Spinners End vang lên những giọng nói u oán.
Harry đang ngồi trên ghế sô pha nở nụ cười xấu xa thì đột nhiên hắt xì một cái.
"Bị cảm?" Snape dò hỏi.
Harry cười xấu xa lắc lắc đầu, "Đại khái là có ai đó đang nghĩ đến em."
Snape bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn vì phối hợp với trò đùa dai của người yêu nhà mình, cố ý lộ ra bộ mặt hung ác nhất của mình.
Snape nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Harry, "Em không sợ bọn họ trả thù em sao? Malfoy cũng không phải là loại có thù không báo."
Harry đắc ý mà ngẩng cao đầu, "Chỉ cần bọn họ dám, tùy thời xin đợi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.