Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 123: Thăm Tù






Mình đã quay trở lại rồi...!xin lỗi vì thời gian qua đã không up truyện...!cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện...!
Khi nhóm người Harry đang ở trong ngục giam, Albus Dumbledore cùng với Grindelwald tới thăm bọn họ.
Ngục giam u ám, cũng không có đồ vật gì.
Nhưng những nhân vật nổi bật của giới phép thuật đều tụ tập ở chỗ này.
Sáu người ngồi thành vòng tròn trên mặt đất, Dumbledore cũng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chòm râu màu trắng kéo dài lên trên mặt đất, nhìn bộ dáng của cụ ta không hề giống như một ông lão đã hơn một trăm tuổi.
Dumbledore sờ râu, cười tủm tỉm mà nói, "Bọn nhỏ đáng yêu của ta, các con ở chỗ này có khỏe không?"
Snape liếc mắt nhìn Dumbledore, "Ông tới đây chắc không phải là để chê cười chúng tôi." Tạm dừng một chút, rồi lại nói tiếp, "Còn có, tôi không phải là con của ông."
Ánh mắt của Snape giống lưỡi dao phóng thẳng vào Dumbledore, mà Dumbledore giống như không nhìn thấy ánh mắt đó vẫn cười tủm tỉm, "Tất nhiên ta tới đây không phải để chê cười mọi người."
"Giáo sư, tụi con ở chỗ này khá tốt, người không cần lo lắng đâu." Sirius nhìn vị giáo sư lớn tuổi mà hắn luôn kính trọng, có chút lo lắng cho thân thể của cụ.

Nếu biết Sirius đang suy nghĩ cái gì, có lẽ ở đây ngoại trừ Lupin thì khóe miệng của mọi người đều run rẩy hết.
A, Sirius đáng yêu, lo lắng của hắn quá là dư thừa, thân thể của Dumbledore còn tốt hơn suy nghĩ của hắn nhiều.
Snape cong khóe miệng, "Xuẩn cẩu, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ông ta đang lo lắng cho chúng ta?"
Sirius muốn phản bác lại lời nói của Snape, nhưng hắn nhìn thấy khóe miệng của Dumbledore đang nhếch lên, đôi mắt nheo lại như có như không ẩn hiện ý cười, nhưng hắn không thể không thừa nhận, có lẽ lời Snape nói là sự thật.
Grindelwald cũng nhếch khóe miệng, có chút trào phúng mà nhìn Sirius, "Ngày mai thẩm phán là có thể ra khỏi đây, có gì đáng để lo lắng sao?"
"Thật vậy ư??!!" Sirius rất vui mừng khi nghe thấy lời nói của Grindelwald.
Harry bất đắc dĩ đỡ trán, "Cha đỡ đầu, chẳng lẽ chú cho rằng Bộ Pháp Thuật sẽ đem chúng ta giam vào Azkaban sao?"
Nghe được cái từ Azkaban này, cơ thể Sirius có chút run rẩy, như là đang nghĩ tới ký ức tồi tệ nào đó.
"Ta......!Đời này ta không muốn quay trở lại nơi đó."
Giọng nói của Sirius run lên nhè nhẹ, có thể cảm giác được hắn đang sợ hãi.
Cũng không khó để tưởng tượng ra, hắn đã từng trải qua tra tấn như thế nào khi ở đó.
Lupin đau lòng mà ôm Sirius vào trong lòng ngực, đặt cằm lên trên đầu của Sirius, nhẹ nhàng nói, "Không ai có thể đưa cậu vào lại trong đó."
Giọng nói của Lupin rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định từ từ tiếng sâu vào trong trái tim của Sirius.
Sirius yên lặng gật đầu, hắn tin tưởng mỗi một câu nói của Lupin.
Dumbledore nhìn Sirius, cũng có chút đau lòng.

Đứa nhỏ này đã từng rất vui vẻ, lạc quan, lại bởi vì Pettigrew hãm hại mà phải bị giam ở Azkaban.
Cái nơi mà Tử Thần Thực Tử đều sống không bằng chết, nhưng đứa nhỏ này không biết làm thế nào mà có thể kiên trì sống tiếp?
Dumbledore nghĩ cũng không ra, và cụ cũng không dám nghĩ.
Vì cụ không có tin tưởng Sirius, lúc ấy cụ cũng không có giúp đỡ cho hắn, vì cụ nghĩ hắn là một tội phạm......!
Grindelwald nhìn Dumbledore đang cúi đầu thì cũng đã biết rõ, người yêu của ông đang suy nghĩ lung tung điều gì.
Grindelwald nhẹ nhàng nắm tay Dumbledore, tuy rằng bàn tay khô khốc đầy những nếp nhăn, nhưng Grindelwald chẳng những không chê bai, mà giống như ông đang cầm một báu vật vô cùng quý giá.
Một bàn tay khác thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dumbledore.
Đối với sự an ủi của người yêu, Dumbledore chỉ hơi hơi gật đầu, khóe miệng khẽ động một chút.
Nhưng là khói mù trong đôi mắt, lại một chút cũng không có tan đi.
Grindelwald biết rõ, đây là khúc mắc của Dumbledore, không phải chỉ một ngày hai ngày là có thể cởi bỏ.

Thời gian mới là công cụ trấn an tất cả, mà hắn thì có thể dùng thời gian cả đời để ở bên cạnh Dumbledore.
"Ta tới đây chính là nói cho mọi người biết là ngày mai sẽ không có chuyện gì đâu." Dumbledore ngẩng đầu chậm rãi nói.
"Mọi người ở đây một đêm, ngày mai thì có thể về nhà rồi."
Con ngươi của Snape thẳng tắp mà nhìn Dumbledore, hắn xem như đã hiểu cảm tình của Dumbledore.
Tự trách thật sâu.....!Tương tự như chấp niệm của hắn trước đây vậy...!Chính là việc này cũng không có quan hệ, ông ta hiện tại đã có người yêu bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết được hết.
"Như vậy, chúng ta trở về thôi."
Grindelwald nâng Dumbledore dậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người hai bóng dáng khác nhau, một người trẻ tuổi anh tuấn, một người tuổi đã về già, nhưng ánh trăng chiếu vào trên người họ lại làm người khác cảm thấy bóng dáng của hai người họ thật hài hòa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.