"Đi thôi, nơi nầy không có gì, chúng ta vẫn nên trở lại Ôn Tuyền trì vừa rồi thôi, ta còn muốn ở đó tắm nữa!" Kéo hắn đi ra, hai người chơi đuổi bắt ở trong rừng đào một lúc, có lẽ ngay cả Han Vũ cũng chưa từng nghĩ, bọn họ lại có thể có một ngày ở chung hòa hợp như thế.
"Không phải nói muốn đi tắm Ôn Tuyền sao? Nhìn khuôn mặt nàng đầy mồ hôi rồi, nên hảo hảo tắm rửa!" Hình Ngạo Thiên thâm ý nhìn nàng, Hân Vũ xoay người chống lại hai mắt của hắn, lúc này ánh mắt của hắn đã truyền đến một tin tức cho nàng, đó chính là hắn lại khởi sắc tâm.
Hân Vũ đẩy hắn ra chạy tới phía trước, khóe miệng Hình Ngạo Thiên hơi nhếch lên cười ta, bước đi đuổi theo nàng, chỉ vài bước liền bắt được nàng vào trong lòng, cúi đầu áp lên môi của nàng, ở giữa cảnh hoa đào nở rộ đầy trời, hai người ôm chặt nhau, dường như vạn vật trên thế gian đều là hư không, chỉ có hai người bọn họ là chân thật tồn tại như thế.
Nụ hôn của hắn rất ôn nhu, khiến Hân Vũ lại một lần nữ chìm đắm trong lồng ngực của hắn, lưu luyến không rời cánh môi của nàng, cười nhẹ xuống, liền ôm lấy nàng phi thân trở lại suối nước nóng, đem nàng đặt ngồi xuống trên một tảng đá bóng loáng, hai người dựa vào nhau, hưởng thụ sự yên bình thoải mái ở nơi này.
"Hân Vũ, đáp ứng ta sau này sẽ không rời khỏi ta, được không?" Hình Ngạo Thiên dường như cũng rất lưu luyến sự hòa thuận vui vẻ ở nơi này, giờ khắc này, hắn chỉ cần nàng làm bạn, muốn nàng cả đời đều ở bên cạnh hắn.
Hân Vũ trầm mặt một hồi, vừa định mở miệng trả lời hắn, mặt đất liền bắt đầu lay động, rung động bất ngờ càng lúc càng mãnh liệt, giống như đạp phải hố bẫy, sợ tới mức Hân Vũ kêu to hắn: "Hình Ngạo Thiên, chuyện này rốt cuộc làm sao vậy... Làm sao vậy?"
Tiếng vang ầm ầm, tiếng đá nổ tung, thân thể Hân Vũ lắc lư rung động theo núi, một bàn tay to ấm áp đúng lúc giữ chặt nàng, Hình Ngạo Thiên nắm chặt tay che chờ ở bên cạnh nàng, nói: "Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng, đã mang nàng tới đây, thì ta nhất định sẽ mang nàng rời đi."
Cả ngọn núi lay động, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, Hình Ngạo Thiên mang theo Hân Vũ vừa chạy ra vài bước, mặt đất vừa rồi còn lay động hai bên, chuyển thành doa động lên vuống.
Giống như trời sập, Hân Vũ cảm giác thân thể của mình rơi xuống dưới, tro bụi trôi nổi giữa không trung, bốn phía tối đen một mảnh, cả người rét run dùng sức nắm chặt cổ tay Hình Ngạo Thiên, bàn tay to của hắn ướt át ấm áp, đây là nơi duy nhất tản ra nhiệt lượng, không muôn buông tha cho sự ấm áp duy nhất này.
Bóng tối vô biên, khoảng không không cùng, xoay tròn vô tận, không nhìn ra thứ gì, chỉ có thể nghe được tiếng gầm rú kinh động, Hân Vũ không biết bản thân đang ở chỗ nào, nàng kêu to hỏi: "Hình Ngạo Thiên, chúng ta đang ở đây?"
"Hố bẫy, chúng ta hẳn là ở trong hố bẫy!" Hình Ngạo Thiên cảm giác được nàng sự hoảng sợ của nàng, lớn tiếng nói lại: "Hân Vũ đừng sợ, có ta ở bên cạnh nàng, nàng không có việc gì, nắm chặt tay ta, ngàn vạn lần đừng buông."
"Làm... Làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn còn trượt, chúng ta sẽ ngã chết sao?" Tim Hân Vũ thít chặt, cuối nơi bóng tối vô tận này sẽ là gì?
"Đừng sợ, có ta ở đây, chỉ cần chúng ta nắm chặt sẽ không tách ra." Hình Ngạo Thiên nói tiếp, nhưng thanh âm của hắn thoáng cái đã bị tiếng nổ bao phủ.
Càng rớt xuống dưới, không khí càng oi bức, là nơi nào có thể khiến cho người ta oi bức đến thế, còn mang theo hương vị ẩm ướt, ngực như bị cái gì chặn lại, Hân Vũ cảm giác mình đã hít thở không thông, tựa như tử vong đã gần ngay trước mắt, biện pháp duy nhất chính là bắt lấy cành cây cứu mạng cuối cùng, nàng nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên hơn.
"Hình Ngạo Thiên... Hình Ngạo Thiên...." Rõ ràng là có thể cảm nhận được lực độ của tay hắn cầm tay mình, nhưng, nàng vẫn hô hoán tên của hắn từng tiếng.
"Đừng sợ, ta vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ra." Nắm chặt tay Hình Ngạo Thiên, nghe tiếng của hắn, sợ hãi trong lòng dần giảm bớt. Xoáy nước mãnh liệt, mạch nước ngầm đập vào, cục diện như thế, duy trì cũng chỉ được thời gian một khắc.
Khi dòng khí từ từ hòa dịu, thân thể rơi thẳng xuống, giống như cánh diều đứt dây, bùm một tiếng, rơi vào trong nước nóng, nước ấm cực cao, nhiệt lưu tràn ngập toàn thân, mở to mắt, có ánh sáng mỏng manh đi vào, chung quanh không nhìn rất rõ, nhưng có thể nhìn rõ được toàn bộ cảnh sắc.
Đây là một kiến trúc vô cùng trống trải, thạch động ráp bằng đá, cột nhà đá, mà nơi bọn họ rời vào, cũng là một cái ao trong gian thạch thất này.
Hơi nước tràn ngập, khí nóng úp vào mặt, khí nóng của Ôn Tuyền trào lên, nước trong hồ ồ ồ chảy theo, trút xuống một mặt ao, dòng nước chảy liên tục, nước trong ao này dường như giống nước trong Ôn Tuyền nơi sơn cốc, chẳng lẽ nơi này là đầu nguồn nước của Ôn Tuyền?
Tâm tình thông suốt, thật không ngờ,trải qua quá trình đáng sợ như vậy, lại lạc đến một nơi thanh nhã này, nhìn xung quanh nơi này, tuy rằng không thể so sánh với cảnh đẹp bên ngoài vừa rồi, nhưng cũng an tâm hơn so với không gian tối đen khi nãy, có lẽ bọn họ đã tránh được một kiếp nạn,
Tin nhảy mạnh, Hình Ngạo Thiên sao không ở bên cạnh nàng? Nhanh chóng leo đến mép ao, hai tay đè xuống, nhảy người lên bên cạnh, quay đầu tìm kiếm tung tích của hắn.
Hình Ngạo Thiên áo đen ước đẫm, sợi tóc buông rơi, mất đi vẻ tinh xảo trước đó, có hơi hỗn độn, nhưng đôi mắt sắc bén không đổi, vẫn sáng như sao trên bầu trời đêm, phóng ra tia sáng, vừa rồi rơi vào trong nước, khiến bọn họ buông lỏng tay, giờ phút này hắn vừa lên bờ, nhìn chung quanh, tìm kiếm thân ảnh Hân Vũ.
"Hình Ngạo Thiên —–!" Hân Vũ hô to một tiếng, hắn xoay người nhìn thấy nàng bình an vô sự, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng, chạy nhanh về phía nàng.
Nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong lòng Hân Vũ ấm áp một chút, nhớ lại bàn tay ấm áp của hắn, lời cổ vũ của hắn, vành mắt Hân Vũ có chút ướt, mà ánh mắt lo lắng kia dừng trên mặt Hân Vũ, đưa tay lướt nhẹ qua cái trán ướt sũng của nàng, thoải mái gật đầu nói: "Hoàn hảo, nàng không có bị thương!"
Hân Vũ gật đầu, ngay sau đó nước mắt ấm áp nhỏ giọt, nói: ‘Ngươi cũng không bị thương! Sao chúng ta có thể rơi xuống nơi này? Đây là nơi nào?"
Hình Ngạo Thiên kéo Hân Vũ vào lòng, ôm chặt thân mình ướt đẫm của nàng, nói: "Nhớ kỹ, lát nữa bất luận phát sinh chuyện gì, ngàn vạn lần đừng buông tay ta ra, chỉ có nàng ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm."
"Ta đã biết!" Hân Vũ dịu dàng gật đầu, không biết từ khi nào, Hình Ngạo Thiên buông xuôi thân phận của mình với nàng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi*.
* Lãm giải thích rõ một chút: Như trước đó ở ngay chương đầu tiên, Lãm đã đổi cách xưng hồ của Ngạo Thiên từ cô » ta. "Cô" là cách xưng hô của Vương hầu thời phong kiến, Lãm nghe rất lạc tai nên đã mạn phép đổi những theo như truyện thì từ đầu đến giờ Ngạo Thiên luôn xưng như vậy tới Hân Vũ, giống như kiểu "Trẫm"-" ngươi" ở các truyện khác vậy. Cho nên, thực chất, đến lúc này Ngạo Thiên mới thực sự đổi cách xưng hồ, không còn dùng cách xưng hô của vua với kẻ dưới nữa mà dùng cách xưng hô ngang hàng "ta" = "ngươi" như người bình thường. Ngoài thay đổi này ra nội dung trong truyện các bạn có thể yên tâm là không biến đổi quá nhiều