Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 31: Cao ngạo mà chống đỡ




"Nô tì tham kiếm Vương thượng!" Hòa thái lập tức hành lễ với hắn, nhưng Hân Vũ vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, giống như nhìn không thấy sự tồn tại của hắn.
Hình Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Hòa Thái một cái, ý bảo nàng đặt mọi thứ xuống đi lập tức ra ngoài, Hòa Thái ở trong cung nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được ý tứ của Vương thượng, buông khăn mặt trong tay ra, nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa.
"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, lại dám động thủ đánh ái phi của ta, xem ra ngươi thật sự chán sống rồi!" Hình Ngạo thiên đi tới phía nàng từng bước một, lời nói ra cũng cực kỳ lạnh băng.
Hân Vũ tránh né hai má sưng đỏ quay mặt về phía hắn, nhưng miệng thủy chung không mở đáp lại hắn, sự cao ngạo của nàng khiến Hình Ngạo Thiên phẫn nộ, đã làm chuyện sai cư nhiên còn không coi ai ra gì như vậy, xem ra thật sự giống như Cẩm Nhi nói.
Tiến lên tay không bóp chặt cằm của nàng, chuyển gương mặt nàng qua trước mặt mình, hắn cũng muốn xem xem, nàng còn có thể cao ngạo tới trình độ nào, nhưng khi ánh mắt nhìn kỹ đến má trái sưng đỏ của nàng thì ngẩn ra, tối hôm qua lúc hắn rời đi, nàng còn tốt lành, chẳng lẽ là Cẩm Nhi làm gì với nàng?
"Vết thương trên mặt ngươi ở đâu ra? Có phải Cẩm Nhi làm hay không?" Nhìn thấy đáy mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn đại khái cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi, như Lam Cẩm Nhi,nhất định sẽ tìm hắn khóc lóc kể lể.
"Nếu biết, vậy cần gì phải lãng phí lời lẽ hỏi ta chứ? Ta nghĩ Cẩm quý phi của ngươi đã đi trước cho ngươi biết rồi, đúng là ta đã đánh nàng, muốn đánh muốn giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được, Đỗ Hân Vũ ta tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ!" Trong mắt tràn đầy kiên định, nữ nhân kia không biết đã nói gì với hứn, càng giải thích càng loạn, nói không chừng lúc này hắn giết nàng luôn, có thể làm cho nàng có cơ hội xuyên việt về cũng không biết chừng.
"Vương thượng tha mạng —–!" Hòa Thái đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, quỳ rạp xuống sâu Hình Ngạo Thiên, vừa rồi nàng không dám rời đi, chỉ sợ Vương thượng sẽ tức giận trừng phạt mỹ nhân, mà khi nàng nghe thấy mỹ thân lại có thể ngay cả một lời cầu xin giải thích cũng không nói, còn cam tâm tình nguyện bị phát, làm cho nàng nhịn không được vọt vào.
"Thật to gan, lại dám lỗ mãng xông vào như thế, ngươi có biết tội của ngươi không?" Hình Ngạo Thiên nhìn cung nữ quỳ trên mặt đát, chẳng lẽ ở cùng nàng một chỗ thời gian lâu, ngay cả nô tì trong vương cung của hắn cũng không có quy củ như thế.
"Nô tì biết tội, nhưng nô tì chỉ là mong Vương thượng biết chân tướng sự tình, sáng sớm hôm nay Cẩm quý phi đã tới Vân Yên các, vừa vào cửa, không nói hai lời, liền tiến lên cho Mỹ nhân một bạt tai, sau đó Mỹ nhân với hoàn thủ, mong rằng Vương thượng có thể tha thứ cho Mỹ nhân không biết, mỹ nhân chỉ mới vào cung vài ngày, không biết người nào, quy củ cũng chưa học, Vương thượng tha cho Mỹ nhân." Hòa Thái quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp bộp cầu xin hắn.
"Hòa Thái ngươi mau đứng lên, không cần xin hắn, ngươi đi ra ngoài nhanh, nơi này không có chuyện của ngươi!" Hân Vũ muốn xuống giường đỡ nàng dậy nhưng Hình Ngạo Thiên nhanh tay kéo nàng lại, không cho nàng tới gần.
"Người nô tì này cũng rất biết che chở cho chủ tử nha, chỉ có điều nơi này không có chuyện của ngươi, nếu ngươi không muốn cái đầu trên cổ ngươi, vậy cô độc sẽ thanh toàn cho ngươi!" Mắt lạnh nhìn Hân Vũ bên cạnh, đối với Hòa Thái trên mặt đất, hắn một chút cũng không để vào mắt 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.