Bạo Chúa

Chương 297: Câu hỏi của nhân sư




- Vậy ra các ngươi đã tới!
Từ miệng của con nhân sư bằng đá, một âm thanh trầm đục phát ra. Lần này thì cả bốn người còn lại đều hướng hết sự chú ý về phía nó! Con nhân sư ngáp một tiếng thật dài, như thể vẫn còn ngái ngủ sau một thời gian dài nằm mộng, chẳng thèm coi áp lực từ những kẻ trước mặt ra gì.
- Bỏ vũ khí xuống đi, ta ở đây không phải để đánh nhau. À quên, chưa!
Nó nở một nụ cười đầy nham hiểm, để lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Nhân sư là một chủng loài thần thoại. Chúng có đầu người, mình sư tử, và được đồn rằng có một trí tuệ vô cùng siêu phàm. Giống loài này ăn thịt, và đặc biệt ưa thích ăn thịt những chủng tộc có trí tuệ.
Do trời phú cho chúng một sức mạnh cực kì lớn, lại mang theo nhiều loại quyền năng ảo diệu, thế nên nhân sư nếu như muốn đi săn thì chúng rất dễ vơ vét đủ con mồi để lấp bụng. Thế nhưng cái chủng tộc này lại có một cái tật, đó là rất thích chơi đánh đố!
Khi có một chủng tộc có trí tuệ đủ cao, được nhân sư thừa nhận, xuất hiện trước mặt nó, nhân sư sẽ bắt đầu hỏi kẻ này một câu. Nếu như kẻ đó trả lời đúng, thì nhân sư sẽ ban cho người này một phước lành.
Còn khi trả lời sai? Vậy thì chuẩn bị khô máu với sinh vật thần thoại trước mặt thôi!
- Ngoại trừ kẻ lường gạt trước mặt ta ra, thì mấy đứa còn lại chắc chắn không biết nguồn gốc của ta là gì đúng không? À á. đừng giải thích gì hết cậu nhóc!
Con "sư tử" đưa chi trước lên miệng, ra dấu hiệu suỵt một cái, ngăn không cho Gatrix nói. Ngay lập tức, âm thanh từ cổ họng của hắn bị tước đoạt, không có cách nào phát ra dù chỉ là một tiếng rên vô nghĩa!
- Và mấy đứa không nghe ta nói gì sao? Đừng có tấn công ta, mấy đứa còn chưa đủ sức đâu!
Nhân sư phẩy chân, và bốn nguồn năng lượng đến từ những người còn lại bỗng tan biến như thể chúng chưa hề tồn tại vậy. Bốn người bọn họ tỏ ra vô cùng khiếp hãi, bởi việc nhân sư chặn lại đợt tấn công của bọn họ thì không phải chuyện gì quá khó để tưởng tượng, nhưng nó xóa sổ từng đó loại năng lượng hỗn hợp thì lại là một chuyện khác hẳn!
Chỉ có Gatrix vẫn đứng bình tĩnh, hai tay khoanh trước ngực. Ở tầm này thì thôi khỏi cần chống trả làm gì cho mệt! Hắn đã từng đạt tới tầng thứ bảy, nhìn trộm qua ánh mắt của Thần, nên Gatrix thừa hiểu con nhân sư trước mặt đã đạt tới tầng tám, tương đương với một chủ thần rồi.
Thật may là nó ở đây không phải để diễn vai trùm cuối, căn cứ theo cái cách nó chỉ rõ ra thân phận của hắn ngay từ đầu. Rất có thể con nhân sư này là người đại diện của Elsa, đóng vai trò vận hành và điều hướng cho thế giới này đi đúng theo hướng mà cô nàng cần.
- Nếu như cậu nghĩ thế thì cậu thật sự quá coi thường thần rồi đó! Cậu có tin cô ấy thậm chí còn tính toán được số phận của thế giới này cho tới khi nó diệt vong không?
Con nhân sư đột ngột nhìn qua phía hắn! Đôi mắt bằng đá của nó giờ đã đổi sang màu đen thăm thẳm như vũ trụ, với muôn vàn những tinh tú lấp lánh bên trong đó. Nó nhìn sang Gatrix, khẽ gật đầu một cái, và Gatrix nhận ra âm thanh đã quay trở về cuống họng mình.
- Thật ra hình dạng thật sự của ta không phải là như thế này, nhưng nếu các ngươi tiếp xúc với Thần đủ lâu thì sẽ hiểu ngoại hình chẳng có ý nghĩa gì hết! Vai trò của ta ở đây là để hỏi các ngươi một câu, trả lời đúng được thưởng. Trả lời sai...
Con nhân sư nhe hàm răng ra một lần nữa, với hàm ý đe dọa không cần giải thích thêm nữa! Nó chờ một lúc, cho cả năm người đều đã yên tĩnh trở lại, mới bắt đầu cất giọng ồm ồm.
- Hiện tại ta đang rất đói bụng. Hãy dâng lên cho ta một linh hồn trinh khiết, và ta sẽ để các ngươi được sống. Nếu linh hồn đó không thỏa mãn điều kiện này, dù chỉ là một tia nhỏ nhất, vậy thì các ngươi hãy chuẩn bị đón nhận lửa giận của Agnos đi!
Nói xong, con nhân sư vuốt mặt đất một cái. Từ dưới nền đất, một chiếc đồng hồ cát nhô lên đầy thần kỳ. Bên trong hai bầu thủy tinh trong suốt đó là muôn vàn những mảnh vụn nhỏ li ti của các loại đá quý đủ màu sắc lấp la lấp lánh.
- Khi nào đống này chảy hết, thì đó là hạn cuối của các ngươi. Giờ thì tìm đi, và đừng nghĩ tới việc chạy trốn làm gì cho mất công!
Con nhân sư khoanh hai chân trước ngực, tì cằm lên đấy, ngắm nhìn bọn họ đầy hứng thú. Câu hỏi của nó có tính định hướng rất rõ ràng, bởi trong đoàn đội này, nếu xét tới linh hồn trinh trắng thì có ngay ba đối tượng.
Taara, Vera và Jane đều được coi là những linh hồn trinh khiết, bởi không một ai trong bọn họ đã từng quan hệ với người khác. Về phần Gatrix với Cyrax, ha ha...
Cyrax biết rõ Jane là một trinh nữ, vì gã đã tiếp xúc đủ lâu với cô nàng, còn với Vera và Taara thì gã không dám chắc. Nhìn cái cách Vera đối xử với Gatrix thì gã không tin bọn họ chưa đi quá giới hạn được. Taara thì là một kẻ lạ mặt, không đủ bằng chứng để khẳng định điều gì, vậy nên nếu Cyrax phải chọn, thì gã sẽ chọn lựa chọn an toàn nhất là Jane.
Gatrix biết rõ Vera và Taara đều là xử nữ. Hắn không dám chắc liệu Jane có phải là một cô nàng còn thuần khiết không, bởi trong giáo hội, chỉ ngoại trừ một số vị trí đặc thù, còn không thì nhân viên thần chức vẫn có thể lập gia đình như bình thường. Và thẩm phán không phải là một vị trí có yêu cầu ngặt nghèo gì!
Căn cứ theo logic này, Gatrix sẽ không dám chọn Jane, mà buộc phải chọn giữa Vera hoặc Taara. Không còn nghi ngờ gì nữa, Gatrix chắc chắn sẽ chọn Taara, bởi trong lòng con Goblin, Vera có vị trí cao hơn hết thảy!
Đứng trên góc độ Taara, cô nàng không biết hai người còn lại ra sao, song cô biết về vị trí của mình, và cô cũng biết Gatrix biết về mình rất rõ. Nếu như Gatrix cần một vật tế, thì khả năng rất cao đó sẽ là cô chứ không phải ai khác.
Lần này Taara có linh cảm, khi con nhân sư kia ăn cô, tức là cô sẽ chết thật, chết không có bất cứ cách nào hồi sinh! Mặc dù lúc nào cô cũng nói đùa rằng chết là một trong hai cách giải thoát mà cô hằng tìm kiếm, có điều khi thật sự phải đối mặt với cái chết, thì Taara lại bắt đầu chùn bước!
Từ khi nào, mà cô không còn cảm thấy cuộc sống này tẻ nhạt nữa? Taara tựa người lên cây búa, suy nghĩ miên man. Hai đốm lửa ma trơi trong hốc mũ cô cháy lập lòe, nhảy lên nhảy xuống đầy bất an và lo lắng.
Jane tội nghiệp! Cô hoàn toàn không biết gì về những người còn lại cả, nhưng cô biết bản thân mình chính là vật tế phù hợp nhất. Cô cũng đoán rằng Cyrax đã biết cô là một trinh nữ, căn cứ theo những gì cô đã hành xử trong suốt quãng thời gian họ còn đồng hành với nhau.
- Gần hết giờ rồi đấy!
Tiếng con nhân sư vang lên, kéo giật cả năm người về với thực tại tàn nhẫn. Mười cặp mắt nhìn ngang liếc dọc, quan sát lẫn nhau, để rồi Gatrix bước ra một bước, hít một hơi chuẩn bị nói.
Một âm thanh loạt xoạt quệt qua tai Jane, khi hình bóng gã đàn ông cao ngạo và tà mị bước lên phía trước, che chắn cô đằng sau lưng. Jane ngẩn cả người ra, không biết phải nói như thế nào. Trong lòng cô lúc này xuất hiện muôn vàn cảm xúc phức tạp, xoáy sâu lại thành một mũi dao, với nguồn gốc xuất phát từ bóng lưng của người ấy!
- Gatrix!
Cyrax bình thản lên tiếng, nhưng trái với suy nghĩ của Cyrax, Gatrix đi rất từ từ tới trước mặt con nhân sư, bỏ qua gã lẫn Jane. Con Goblin chắp hai tay sau lưng, mặt đối mặt với con nhân sư, như thể họ là hai người bạn ngang hàng chứ không phải là sinh vật bậc thấp nhất với một chủ thần!
- Ta thấy cậu có đủ phẩm chất để đi tới cuối cùng đấy, có điều cậu có đi nổi không lại là chuyện khác! Chơi với Thần không phải muốn nghỉ là được đâu!
- Cảm ơn lời nhắc! Tôi cũng có rất nhiều lời muốn hỏi ông đây, nhưng trước tiên chúng ta hãy nói về yêu cầu của ông đã. Ông nói ông yêu cầu một linh hồn trinh khiết, không vẩn tạp đúng không?
- Đúng vậy, và ta hi vọng cậu đã tìm được người ấy, bởi vì ta đang rất đói, và ta không muốn nghe những câu nói nhảm nhí vô nghĩa đâu.
Con nhân sư từ tốn đáp lại, song khí thế của nó bắt đầu dâng cao. Cả năm người trước mặt nó lập tức cảm thấy không khí chung quanh như cô đặc lại, từ từ ép nghẹt họ như chiếc xe lu cán lên mặt đường nhựa vậy.
Gatrix vội vàng triệu hồi ra một chiếc hòm gỗ, trông rất thô sơ và đơn điệu. Hắn chỉ vào quan tài và nói.
- Thứ ông muốn nằm ở đây! Đừng có nói với tôi thứ này không phải là linh hồn trinh khiết nhé!
Con nhân sư trố mắt nhìn chiếc quan tài trong vài giây, rồi bật cười phá lên! Nó cười bò ra, cười lăn lộn đầy sảng khoái, như thể đã rất lâu rồi nó mới được chứng kiến một câu chuyện cười nhảm nhí đến như vậy.
Thế rồi nó ngoác miệng, nuốt chửng cả cái quan tài vào trong bụng. Không phải là con nhân sư bẻ cong không gian, hoặc hút chiếc quan tài vào miệng, mà nó chỉ đơn giản là cạp một cái, và chiếc quan tài biến mất, cùng với đó là một mảng không gian xung quanh chiếc quan tài.
Nhân sư dùng chi trước vuốt một cái lên vết rách, và nó lập tức biến mất như chưa từng xảy ra. Mọi thứ diễn ra nhanh tới nỗi những người ở đây còn chưa trải qua cảm giác bị không gian loạn lưu hút vào thì con nhân sư đã vá xong vết thủng rồi.
Làm xong tất cả những chuyện này, nó ợ ra một tiếng, rồi nhìn Gatrix đầy nham hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.