Bạo Chúa

Chương 177: Muỗi-răng




- Dậy đi cô nương, đồ ăn có rồi!
Gatrix đưa tay lay lay Vera tỉnh dậy. Nàng Succubus mở mắt, vươn vai ngáp dài một cái, rồi khẽ rùng mình. Cơn buồn ngủ vương vấn trên người cô bỗng chốc tan biến, để lại một Vera sắc bén và nguy hiểm! Bọn họ là kẻ đi săn, hiện tại là, và tương lai vẫ sẽ là!
Gatrix đưa một xuyên thịt nướng cho Vera. Để đảm bảo không còn trứng sán sót lại, Gatrix và Cyrax đã xắt thịt lươn thành những miếng rất mỏng, rồi nướng chín trên lửa. Không chỉ vậy, Cyrax còn kiểm tra mức độ độc tố của thứ thịt đó lên người mình - ít nhất họ có thể khẳng định loài người và Goblin hấp thụ được thịt này một cách an toàn.
- Tình hình ra sao rồi?
Vera đón lấy khúc thịt nướng vàng rụm, dùng răng xé một miếng. Gatrix chỉ tay lên trời - lúc này đã bắt đầu tối.
- Ít nhất chúng ta có thể khẳng định có sự luân chuyển đêm ngày ở không gian này, chứng tỏ nếu như đây là một không gian độc lập thì nó cũng phải rất gần sát với sự thật rồi.
- Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh không thể kiểm tra được chúng ta đang ở không gian nào sao?
- Anh yếu quá, không thể thực hiện những phép tính phức tạp hơn để kiểm tra ra kết quả. Còn với những phép thuật mà anh có thể sử dụng thì chúng đều cho anh thấy đây là thế giới sự thực. Em có nghĩ đây là thế giới thực không?
Vera ngoái lại nhìn phía sau lưng. Lấp ló sau làn cây là con chim khổng lồ, vẫn đứng sừng sững như tượng, nhìn chòng chọc vào vị trí con rắn.
- Không thể nào!
- Đúng vậy! Nhưng chúng ta không có thời gian để kiểm chứng! Chúng ta cần phải di chuyển ngay trong đêm nay, hướng tới cái mỏm đất đằng kia mà Cyrax đã tìm được.
Vera nhìn về hướng Gatrix chỉ. Nếu như ai đó có cơ hội sống ở vùng sông nước, thì họ ắt hẳn sẽ hiểu, con nước ban ngày và ban đêm là hai lĩnh vực hoàn toàn khác biệt! Điểm đầu tiên có thể thấy chính là tầm nhìn trong nước.
Nếu như khi trời sáng, chúng ta có thể nhìn rõ ràng màn nước, thấy được kha khá những thứ đang lẩn trốn dưới đó, thì khi màn đêm buông xuống, mặt nước sẽ trở nên tối đen như mực!
Hãy thử tưởng tượng mà xem, một mình chúng ta, đơn độc và lơ lửng giữa màn nước đen ngòm, chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ai biết được có phải một con thủy quái với cái mồm to khổng lồ đang chực chờ dưới đó không chứ?
Và đó cũng là vấn đề thứ hai! Nếu như họ bị tấn công, thì việc chống trả sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều!
Không một ai trong số họ quen thuộc với việc chiến đấu dưới nước, chứ đừng nói chi tới việc cảm nhận sự xao động của nước để phát hiện ra kẻ địch tấn công.
- Đó thực chất là một lợi thế của chúng ta!
Gatrix lên tiếng phủ định đi những lo lắng của Vera. Hắn chỉ xuống màn nước đen ngòm.
- Phần lớn các loài sinh vật ở đầm lầy không có khả năng nhìn xuyên đêm, bởi nó không cần thiết. Buổi đêm là thời gian đi săn của những kẻ trên cạn, chứ không phải là của động vật thủy sinh. Phần lớn bọn chúng có nhịp sinh học khá giống động vật trên cạn - ngủ đêm, thức ngày.
- Sao anh có thể biết được ở Avalon này mọi thứ tuân theo quy luật đó chứ?
Câu phản bác của Vera thật sự là hết sức trí mạng! Gatrix á khẩu, không nói nên lời. Đúng là trong ký ức của Gatrix, khả năng rất cao là những sinh vật thủy sinh ở môi trường đầm lầy này sẽ có thói quen sinh học như thế. Nhưng điều gì khiến hắn khẳng định rằng ở khu đầm lầy này cũng chịu thói quen đó?
Có vẻ như việc đúng rất nhiều lần đã khiến Gatrix có đôi chút chủ quan trong việc đưa ra kết luận rồi! Hắn đưa tay vỗ trán đánh bép một cái, rồi gật đầu với Vera.
- Em nói đúng, anh xin lỗi! Là anh đã quá hấp tấp rồi! Chúng ta nên di chuyển trong sáng mai, vì dù khả năng cao là chúng ta sẽ bị tấn công nhiều hơn, song chí ít khả năng chống trả của cả đội cũng tăng lên đáng kể...
- Này Gatrix!
Cyrax đột nhiên nhảy bắn cả người lên! Gatrix lập tức quay sang hỏi.
- Có chuyện gì thế?
- Em cảm nhận được... có thứ gì đó đang di chuyển bên dưới lớp gỗ này. Rất nhiều!
Gatrix híp mắt lại, nhìn xuống dưới chân mình. Di chuyển bên trong lòng gỗ... chẳng lẽ nào?
- Cẩn thận!
Gatrix quát to. Đến lúc này thì hắn cũng chẳng cố kỵ gì chuyện phải ẩn nấp nữa rồi!
Bởi xung quanh họ, hàng đàn hàng đàn côn trùng đang đục gỗ chui lên, bò lổm ngổm như những viên mỡ vàng béo múp khắp ngọn cây.
- Đó là thứ gì vậy?
Vera không thể giấu nổi sự kinh tởm trong giọng nói. Cô vung chân, giẫm bẹp một vài con côn trùng núc ních. Cũng khó cho cô, bởi lũ côn trùng chui lên từ khắp mọi nơi, và nếu không di chuyển thì chúng sẽ đục thủng giày của cả đội mất!
Những chất dịch nhầy vàng bắn tung tóe ra khắp nơi, rơi xuống những con nhộng bên cạnh. Chúng rùng mình, sau đó tiếp tục nổ tung, bắn thêm thứ dịch nhầy đó ra càng nhiều.
- Mọi người cẩn thận!
Cyrax gầm lên. Bản năng nguy hiểm đang mách bảo gã một cách mãnh liệt rằng chuyện này đang cực kì tệ, cực kì cực kì tệ!
Chỉ thấy từ xác của những con nhộng, một loài côn trùng mới bay vọt lên. Chúng có bốn đôi cánh mỏng như mặt nước, mang theo màu đỏ. Những chiếc chân của chúng dài, có vẩy ngược và móc chân sắc nhọn. Những chiếc bụng xẹp lép của chúng cứ liên tục phập phồng, ánh lên những vằn màu đỏ kẻ sọc quấn quanh khắp khoang bụng.
Và ở phía đầu của chúng là một bộ hàm sắc nhọn, chắc khỏe, sẵn sàng nhai nát bất cứ thứ gì cản đường trước mặt!
- Chết tiệt!
Gatrix rủa thầm. Hắn lấy ra một lọ thuốc xua đuổi côn trùng, mở nút. Mùi hương ngai ngái lập tức lan tỏa ra, khiến cho lũ côn trùng bay này lập tức nháo nhác thành một đoàn. Có điều hiệu quả của thứ thuốc này cũng chỉ được một lát mà thôi!
Càng ngày càng có nhiều những con côn trùng bay gia nhập vào đoàn, và sức mạnh đoàn kết của chúng khiến cho sức ảnh hưởng của thuốc xua đuổi côn trùng bị yếu hẳn đi.
Phía dưới chân cả bọn, những con - tạm gọi là mối vàng đi, vẫn đang tiếp tục nối đuôi nhau bò lên, tìm cách gặm nhấm họ. Những con nào bị dịch thể văng phải hoặc chạm phải dịch còn sót lại trên mặt gỗ sẽ tiếp tục quá trình nổ tung - tiến hóa này.
Chẳng mấy chốc mà trên bầu trời đã ngập tràn chi chít những con côn trùng bay bụng đỏ - lại một lần nữa, Gatrix gọi chúng là muỗi răng! Tiếng đập cánh của chúng lao xao khắp cả một khoảng trời rộng, khiến lòng người trở nên bất an không thôi.
- Sử dụng tường lửa bao khắp toàn thân em mau lên!
Gatrix ngoái đầu về phía Vera, quát lớn. Cô nàng ngay tức khắc triệu hồi ra một lớp lá chắn lửa bọc lấy toàn thân, và cảm giác nôn nao khó chịu đó cũng tan biến nhanh như một cơn gió!
- Đây là sức mạnh của cộng hưởng sao?
Cyrax nhìn gắt gao về phía bầy côn trùng, siết chặt nắm đấm. Là một người tu luyện Chấn động, Cyrax hiểu quá rõ về hành động của bầy muỗi răng lúc này. Chúng đập cánh với cùng một nhịp độ, cùng một tần suất, để tạo nên một âm thanh siêu âm vô cùng khủng khiếp.
Hiện tại số lượng của chúng còn chưa đủ để khiến thân thể của gã tan ra từng mảnh, song với Gatrix và Vera thì lại là chuyện khác! Nếu như không phải do Gatrix cảnh báo sớm, thì giờ này Vera hẳn phải chịu tổn thương ở nội tạng rồi.
Có điều tình thế của bọn họ hiện tại đang rất cam go, khi số lượng loài muỗi răng đang ngày một tăng lên. Dù cho cộng hưởng không thể hạ gục họ, thì bản thân lũ muỗi răng xồ xuống cũng đủ khiến bọn họ điêu đứng rồi!
- Chúng ta có nên nhảy không?
Cyrax quát lên. Với lượng tạp âm khủng khiếp thế này thì thật khó mà hạ thấp giọng được! Gatrix ngoái nhìn mép nước. Nếu nhảy xuống từ độ cao này thì còn chưa đủ để khiến họ bị chấn thương - cũng chỉ tương đương với năm tầng nhà thôi mà! Ít nhất với Cyrax và Vera thì thoải mái.
Còn Gatrix thì có quá nhiều biện pháp để hoãn lại lực rơi. Tính ra thì bọn họ vẫn còn một cửa để bỏ trốn nếu cần, thế nên Gatrix lắc đầu.
- Chờ một chút! Chúng ta thử chiến đấu với chúng nó xem như thế nào!
Cần nhắc lại rằng lũ muỗi răng này có hình thể khá là lớn! Nó không phải là những con muỗi nhỏ xinh, bé bằng một đầu tăm mà to phải ngang với nắm đấm của một con Goblin trưởng thành. Và giờ chúng ta có một bầu trời rạp kín những con muỗi này.
Gatrix tranh thủ ngoái nhìn về phía con chim khổng lồ lần cuối. Nó vẫn đang cụp cánh, bám trên một gốc cây cao vút, nhìn xuống chỗ con rắn nước đang nằm nghỉ, chẳng thèm ngó nghiêng tới bên này dù chỉ là một chút. Tạm thời phía bên đó cũng vẫn an toàn, Gatrix nhủ thầm.
Có vẻ như bầy muỗi răng không thể chờ đợi thêm được nữa! Như một cơn mưa rào, một trận pháo kích, chúng nổ xuống phía ba người đang đứng. Và đến lúc này thì phương thức chiến đấu của ba lộ ra sự khác biệt rõ rệt!
Gatrix liên tục di chuyển, né tránh, giảm bớt áp lực của bầy muỗi lên bản thân mình. Bằng việc chém chết những con muỗi phía trước và di chuyển lên, Gatrix sẽ luôn có được một khoảng trống nhất định để giữ cho bản thân không bị những cái mồm sắc lẻm của bầy muỗi xé tan thành từng mảnh.
Tuy nhiên phương thức chiến đấu kiểu này yêu cầu kỹ thuật rất nặng, bởi nếu Gatrix chậm chễ trong việc đánh chết đối thủ trước mặt, thì hắn sẽ lâm vào tình trạng bị vây công bốn phương tám hướng. Là một đấu sĩ cấp thấp - Gatrix đã ngưng tụ ra được một ít đấu khí, nếu như bị bầy muỗi này vây công thì xác suất Gatrix tử trận là cực lớn!
Về phần đấu khí của Gatrix, đó là một loại đấu khí hệ bóng tối, song không phải Chấn động! Để có thể tu luyện được Chấn động, người đó không chỉ phải có một thân thể mạnh mẽ vô cùng, mà còn phải có đầu óc thông minh, tư duy nhạy bén mới có thể giải nghĩa được những huyền ảo của công pháp này.
Nói ngắn gọn, lũ người thú khỏi mơ học!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.