*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Úc Ly trở về đã là ba ngày sau, cũng mang về tin tức mà truyền thông chưa từng đăng lên.
“Án nổ súng khiến 4 người chết 36 người bị thương, trong số người bị thương có 9 người trúng đạn, còn lại đều là giẫm đạp lên nhau.” Đoàn đội của Hoắc Tình làm cho công ty giải trí M, tin tức của Úc Ly đều nghe được từ công ty đó, “Hung thủ là người bản xứ, hiện đã bị bắt, theo cảnh sát điều tra, gã là một nhân viên bãi săn bắn, ba ngày trước vừa ly dị, gây án cũng không phải là dự mưu từ trước, mà là lúc lái xe đi ngang qua đột nhiên có ý tưởng.”
“Cho nên là trả thù xã hội?” Tạ Phỉ đang giúp Úc Ly thu dọn hành lý, nghe được điều này không khỏi dừng động tác lại, “Nhưng sao gã cầm súng mà còn vào được buổi biểu diễn, không có an ninh kiểm tra sao?”
“Cupeni vốn được sử dụng súng hợp pháp, kiểm tra an ninh do địa phương phụ trách, không nghiêm bằng trong nước.”
“Quá nguy hiểm, may mà ca không phải đi lưu diễn thế giới như vậy.” Cho dù không thể khiến Úc Ly bị thương được, nhưng xảy ra loại chuyện này, minh tinh vẫn khó tránh khỏi bị dư luận ảnh hưởng.
Cũng như bây giờ, rõ ràng Hoắc Tình cũng là người bị hại, lại bị truyền thông và dân mạng phê bình, đoàn đội cũng bị người nhà của người chết bao vây, nghe nói ngay cả nhân viên còn bị đánh. Đến tham gia buổi biểu diễn của hắn ta phần lớn là du học sinh, người nhà đã bay đến Cupeni để giải quyết việc hiềm nghi, chờ sau khi về nước còn bị mổ xẻ tiếp.
Tạ Phỉ hoàn toàn hiểu được sự tức giận đau buồn của những người đó, nhưng cũng đồng tình với Hoắc Tình.
“Tuy tôi không phải đi lưu diễn, nhưng mấy ngày nữa cũng phải xuất ngoại.” Úc Ly bỗng nhiên nói: “Tổ chức bảo vệ động vật mời tôi làm đại sứ công ích, muốn lấy hình tượng của tôi tạo ra một bộ phim phóng sự bảo vệ động vật hoang dã.”
“…Hình tượng gì?” Tạ Phỉ chậm rãi đánh ra một dấu hỏi.
“Tôi, tôi nói là phim phóng sự bảo vệ động vật hoang dã.” Úc Ly nhận ra mình nói thừa hai chữ, vội vàng giải thích.
… Nghe vậy vẫn quái quái, hơn nữa “Tổ chức bảo vệ động vật” không khỏi khiến Tạ Phỉ liên tưởng đến chuyện phát trực tiếp gấu trúc giao phối, luôn cảm thấy trong đó có một vụ giao dịch khó nói gì đó.
Hắn không biết vì sao Úc Ly đột nhiên đánh trống lảng, theo bản năng hỏi: “Vậy anh phải đi bao lâu?”
“Trước mắt còn chưa xác định, ít nhất là nửa tháng trở lên.”.
“Há chẳng phải là rất lâu không được gặp ca sao…”
Nghe ra Tạ Phỉ có vẻ lưu luyến, Úc Ly đắc ý trong bụng, “Nếu như cậu muốn đi cùng tôi, ngược lại có thể sắp xếp.”
Tạ Phỉ muốn đi thật, nhưng vừa nghĩ tới phải đi lâu như vậy, hắn quả thực không yên lòng khách sạn, liền lắc đầu một cái: “Hay là thôi…”
Úc Ly bỗng trầm mặt xuống, dừng một chút, lại không cam lòng ám chỉ: “Mấy nước kia cũng cho phép dùng súng đó.”
“Nhưng anh cũng không cần lo mà, lấy thực lực bây giờ của ca, súng đạn bình thường căn bản không xi nhê chứ?”
Úc Ly nghẹn một cái, y lại không tiện làm rõ, cho nên rất khó chịu.
Thấy đề tài của hai người đã hoàn toàn lệch đường, A Phúc theo kịp một đường để nghe tình hình của thần tượng không nhịn được nữa: “Lão đại, ngài còn chưa nói Hoắc thần có sao không đâu?”
Úc Ly vốn đang không vui, nhất thời không nhịn được: “Ta biết thế nào được, ngươi đi hỏi hắn ta đấy!”
Nếu là bình thường A Phúc đã sớm ngậm miệng, nhưng hôm nay việc lo lắng cho thần tượng đã chiến thắng sự sợ hãi bạo lực — trước lúc này, hắn ta cũng cho rằng mình chỉ thích âm nhạc của Hoắc Tình theo lý trí, nhưng sau chuyện này mới hiểu được hắn ta cũng chỉ là một fans hâm mộ thần tượng bình thường thôi.
“Không phải là tôi không hỏi được sao?” A Phúc tủi thân lầm bầm, “Tôi còn cố ý tính mấy quẻ, nhưng số mạng của Hoắc Thần cứ như bị can thiệp ấy…”
Tạ Phỉ và Úc Ly hai mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nghĩ tới Bạch Diễm suýt bị Cổ Tiểu Vân hút thành “trứng” cũng có tình huống tương tự như vậy.
Ngoài cửa sổ chợt nổi gió thổi cây cối xào xạc, Tạ Phỉ quay đầu nhìn lại, sắc trời đã lặng lẽ trở tối.
“Tôi đã thông báo cho Cục Quản Yêu, để bọn họ nhìn chằm chằm Tạ Nghiêu rồi.” Thấy Tạ Phỉ có vẻ buồn rầu, mặc dù Úc Ly còn đang mất hứng, nhưng vẫn rộng lượng an ủi: “Nếu quả thật có liên quan đến hắn ta, chỉ cần hắn ta có thêm dị động, cũng có thể kịp thời ngăn lại.”
Tạ Phỉ hơi trầm mặc, chợt hỏi: “Ca, tà thuật của Cá chép đen như thế nào?”
“Cụ thể tôi cũng không biết, đại khái là thông qua nguyền rủa để hấp thu sức mạnh.”
“Vậy nếu hắn ta nguyền rủa em thì sao?”
“Xùy, hắn ta chỉ là con cá, cậu còn là — “
Úc Ly đột nhiên im tiếng, Tạ Phỉ nghi ngờ đối phương đang muốn nói một chữ “Rồng”.
Nhưng hắn thật sự là rồng sao — là Ứng Long có huyết thống tôn quý, địa vị cao thượng, tồn tại trong truyền thuyết mấy ngàn năm kia?
Đến khi Tạ Phỉ trở về phòng, trời đã mưa.
Trước sau Thanh Minh luôn có nhiều mưa, liên tiếp vài ngày, từ đầu đến cuối vẫn không dứt.
Thôn Tịch Ninh được mưa bao phủ nổi sương mù, tường trắng ngói đỏ như tranh sơn thủy.
Ngày hôm đó, nắng ban mai còn chưa ló rạng, một người đã đón mưa phùn đi vào trong “bức tranh”, dừng chân trước cửa khách sạn Đại Hoang.
Lúc ấy A Phúc đang trực đêm ở trong đại sảnh, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, thoáng chốc sửng sốt.
Cách cửa rào tre, hắn ta nhìn thấy một người đàn ông đứng ở ngoài cửa, đối phương mặc áo hoodie có mũ, mũ trùm trên đầu, đeo khẩu trang, trên sống mũi còn có kính râm nổi bật trong đêm.
A Phúc giật mình một cái, giống như là trúng tà mà điên cuồng lao ra, vội vã kéo cửa, run giọng nói: “Hoắc, Hoắc, Hoắc…”
Người đàn ông cứng đờ, xoay người muốn chạy.
“Hoắc Tình!”
“Không thể nào! Tôi, tôi như thế mà cậu cũng, cũng nhận ra được?!” Người đàn ông quay đầu lại, không thể tin hỏi.
“Anh hóa thành tro tôi cũng biết!”
Nói xong lại ý thức được lời này quá mức phản diện, A Phúc vội đánh gãy: “Ý tôi là, là một fan hâm mộ của anh, anh hóa trang thế nào tôi cũng nhận ra được.”
“…Người hâm mộ của tôi?” Chàng trai nửa tin nửa ngờ.
A Phúc gật đầu liên tục, “Tôi có mỗi một album của anh, thuộc từng bài hát của anh!”
Hoắc Tình đánh giá tạo hình học theo mình ở trên sân khấu của A Phúc, tạm thời tin một nửa, nhưng vẫn không nhịn được than phiền: “Nhưng, nhưng mà tôi đeo ba cái, cái khẩu trang đó!”
“Có thể là do khí chất của Hoắc thần độc nhất vô nhị!”
“…” Hoắc Tình không được tự nhiên ho khan, dò xét hỏi: “Tôi đến tìm Úc, Úc Ly, y thật, thật sự ở nơi này sao?”
Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Tình không chạy mất.
Mà sở dĩ hắn ra biết Úc Ly ở đây, vẫn là do một cảnh sát tên Lưu Thiên Thường nói cho.
Từ khi hắn ta về nước, đối phương lại đến tìm, tự giới thiệu mình là cục trưởng ngành đặc biệt nào đó, đồng thời cũng là người phụ trách phối hợp điều tra án nổ súng trong nước.
Hắn ta không biết vì sao án nổ súng lại có quan hệ với ngành đặc biệt, càng không biết vì sao đối phương phải bắt hắn ta đi gặp… người miễn cưỡng coi như là nửa đồng nghiệp, hơn nữa một thần tượng đang ăn khách như Úc Ly lại ở trong thôn? Nếu không phải Lưu Thiên Thường có đầy đủ giấy chứng nhận, hắn ta phải nghi ngờ đối phương đang đùa mình.
Có điều so với việc ở trong thành phố bị phóng viên chặn đường, còn không bằng nghe lời đi một chuyến, nhỡ may thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?
“Lão, khụ, Úc tiên sinh quả thật ở nơi này, nhưng bây giờ còn đang ngủ…” A Phúc bất tri bất giác phát hiện Hoắc Tình có cái gì không đúng, hình như là đột nhiên nói lắp? Trước kia cho dù là trên sân khấu hay được phỏng vấn nói chuyện đều rất trôi chảy mà? Hắn ta cũng không dám hỏi, lại lo lắng Hoắc Tình không đạt được mục sẽ đi luôn, do dự có nên mạo hiểm tính mạng để đánh thức Úc Ly hay không.
Hoắc Tình thở phào nhẹ nhõm, người ở là được, hắn ta kéo ba tầng khẩu trang xuống: “Không sao, vậy tôi, tôi chờ anh ta tỉnh là được, xin hỏi còn, còn có phòng không?”
Hắn ta đi gấp, lúc trước cũng chưa từng nghĩ muốn dừng chân, nếu bây giờ đã bại lộ thân phận thì không cần băn khoăn quá nhiều nữa, coi như giải sầu một chút — buổi biểu diễn xảy ra thảm kịch như vậy, người chết người bị thương, bảo hắn ta có tâm trạng tốt thế nào được? So sánh mà nói, ảnh hưởng lên sự nghiệp cùng với dư luận công kích ngược lại mới là chuyện nhỏ.
A Phúc bỗng cảm thấy khó khăn, mùa xuân có rất nhiều người tới thôn Tịch Ninh du lịch, phòng khách sạn đã sớm hết.
“Không có?” Hoắc Tình khẽ cau mày.
“Có!” A Phúc khẽ cắn răng, quyết định vì tình yêu!
Vì vậy, A Phúc trực tiếp dẫn Hoắc Tình đến phòng ở vườn hoa – hắn ta không sắp xếp cho Hoắc Tình ở cạnh phòng mình, là bởi vì không nỡ để thần tượng ở phòng trong đình viện, đơn giản là tình yêu cảm động trời đất!
Nhưng mà bọn họ vừa vào vườn hoa, liền gặp được Úc Ly đang ôm Ngân Túc.
Dưới bóng đêm, trong mắt Úc Ly có vẻ buồn ngủ, liếc nhìn sang.
“Lão, lão đại.” A Phúc chột dạ rụt đầu, hắn ta lại lặng lẽ hủy bỏ một gian phòng đã được đặt trước…
Nhưng mà Úc Ly căn bản không để ý đến hắn ta, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Tình: “Hóa ra lại là con sóc.”
Hoắc Tình ngơ ngác, “Gì?”
Trời chưa sáng Úc Ly đã chờ ở chỗ này, tất nhiên không phải bởi vì mất ngủ, mà là biết Hoắc Tình sẽ tới.
Trên thực tế, chính y bảo Lưu Thiên Thường đi tìm Hoắc Tình, cho nên người vừa tới, Ngân Túc đã tới gọi y.
Hôm trước, y còn đến “Trại huấn luyện thần tượng” làm giám khảo, mượn cơ hội gặp Tạ Nghiêu, có thể nhìn ra Tạ Nghiêu trừ cơ thể yếu ớt ra, thì không còn thu hoạch gì khác.
Vì vậy y cũng không ôm hy vọng quá lớn có thể phát hiện ra gì từ trên người Hoắc Tình, gọi tới, chỉ là muốn xem vận số một chút thôi.
Vận số không tốt lắm, lại có phát hiện bất ngờ.
“Biết sóc đất không?” Úc Ly vuốt thuận lông cho Ngân Túc, thờ ơ hỏi.
A Phúc chấn động một cái, Hoắc Tình thì lộ vẻ mặt mờ mịt.
Mãi không nghe được Hoắc Tình trả lời, Úc Ly chỉ nghĩ hắn ta dốt nát, cười nhạo một tiếng: “Một loại động vật gặm nhấm thích hét chói tai như anh đó.”
Vẻ mặt Hoắc Tình biến đổi lớn, từ khi hắn ta tỉnh lại trong bệnh viện, vừa nói liền không nhịn được muốn thét chói tai, nếu không phải tâm trí kiên định từ nhỏ, khắc chế dục vọng, chỉ sợ bây giờ hắn ta đã không dám ngoài gặp người rồi.
Dù vậy, hắn ta cũng có thêm bệnh nói lắp — mỗi khi muốn thét chói tai, hắn ta liền nghẹn lại, sau đó mới bị nói lắp.
Bác sĩ nói đây là phản ứng ứng kích nào đó của vết thương, nhưng tại sao Úc Ly lại biết?
“Có, có ý gì?”
Tiếp đó, Hoắc Tình liền nghe được một chuyện khoa học xen lẫn với huyền học, nghiêm túc xen lẫn với nực cười.
Nhưng hắn ta cũng không có vẻ kháng cự và nghi ngờ rõ ràng, thậm chí có thể gọi là bình tĩnh.
Thứ nhất, là một người đứng trên đỉnh tháp một nghề, hắn ta cũng tự có đường dây, từng nghe nói một ít tiếng gió, chẳng qua là không để vào mắt thôi.
Thứ hai, hắn ta ngã khỏi sân khấu, thật ra thì nội tạng và xương cốt đều bị tổn thương, nhưng trong vòng mấy ngày lại ly kỳ hồi phục, chẳng qua bệnh viện được lệnh giữ kín, bên ngoài mới không biết được.
Bây giờ nghe Úc Ly nói, hắn ta đã tin chín phần, nếu không rất nhiều chuyện cũng khó mà giải thích.
“Chậc.” Thấy hắn ta bắt đầu ngẩn người, Úc Ly cảm thấy không thú vị, xoay người rời đi.
Nhưng đi một nửa, y lại quay đầu, không có ý tốt cười một tiếng, “Đúng rồi, mùa xuân đã tới, thân thiết đề nghị, niệm kinh nhiều vào, thanh tâm tĩnh khí.”
Chờ bóng lưng Úc Ly biến mất ở cổng hình vòm vườn hoa, Hoắc Tình quay đầu nhìn về phía A Phúc, ngây ngốc hỏi: “Y, y có ý gì?”
A Phúc lúng túng cười một tiếng, do dự nói: “Mùa xuân, là mùa động dục của động vật…”
“…”
Sáng sớm, gió tràn vào trong cổ áo, giờ phút này Hoắc Tình tóc mai như tuyết, đầu như sương, lòng tràn đầy thê lương.
“Hoắc Tình là bán yêu Sóc đất?” Úc Ly lên tầng, Tạ Phỉ vừa mới tỉnh, còn đang đánh răng.
Nghe y nói chuyện bát quái xong, Tạ Phỉ nhổ bọt ra, “Khó trách, anh A Phúc nói Hoắc Tình từ nhỏ học hí khúc, giọng rất cao. Em nhớ ca từng nói, người có huyết mạch Yêu tộc cho dù không thức tỉnh, cũng sẽ có thiên phú không giống bình thường ở lĩnh vực tương ứng.”
Úc Ly gật đầu, “Chắc là hắn ta thức tỉnh huyết mạch lúc ngã khỏi sân.”
“Vậy ca có phát hiện cái gì không?”
Úc Ly lắc đầu một cái, “Nhưng hôm trước tôi đã nói với cậu, con cá chép kia có vẻ rất yếu ớt, không loại bỏ là lực nguyền rủa quá mức dẫn đến. Đối tượng hắn ta nguyền rủa chỉ có thể là một mình Hoắc Tình, nhưng liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy, chịu lực nhân quả, cũng sẽ rơi vào trên người hắn ta.”
Tạ Phỉ như có điều suy nghĩ, “Xem ra nếu thật là do Tạ Nghiêu làm, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có hành động gì nữa.”
Úc Ly đang muốn mở miệng, chợt nghe có người chạy “bình bịch” lên tầng.
“Ông chủ, tôi tìm được rồi —”
A Phúc vọt vào phòng, liền thấy được Úc Ly, bỗng chốc như con gà bị bóp cổ.
Hắn ta kích động quá mức, tại sao có thể quên lão đại vẫn còn ở đây chứ?!
“Tìm được cái gì?” Úc Ly hỏi.
“Không, không có gì, trước đó tôi có đề cử một bức ảnh Hoắc thần chuyên tâm luyện tập với ông chủ, vẫn luôn không tìm được…” Ánh mắt A Phúc né tránh, lắp bắp nói: “Tôi, tôi nhớ ra hôm nay còn thứ cần mua, tôi đi trước…”
Hắn ta hốt hoảng lùi ra cửa, trước khi đi không quên để lại cho Tạ Phỉ một ánh mắt mập mờ.
Vì vậy nửa giờ sau, Tạ Phỉ đi tới phòng A Phúc.
“Anh A Phúc, anh tìm được cái gì thế?” Tạ Phỉ tò mò hỏi, hắn không có hứng thú nghe về việc luyện tập của Hoắc Tình.
A Phúc khóa cửa sổ trước, lại kiểm tra bốn phía một phen, ngay cả gầm giường, tủ, ngăn kéo, thậm chí sau rèm cửa sổ cũng không bỏ qua, bận rộn hồi lâu mới thần thần bí bí nói: “Tôi tìm được ảnh của lão đại rồi!”
Tạ Phỉ ngẩn ra, ngay sau đó kịp phản ứng là ảnh nguyên hình của Úc Ly!
“Làm sao tìm được?” Hắn đã hỏi qua nhiều lần, nhưng mà A Phúc gần như quên mất khu gạch giấu ảnh, nên vẫn không thu hoạch được gì.
“Mấy chục năm trước tôi có tích ít tiền để dành dưới sàn nhà, hôm nay lấy tiền mới phát hiện ra cái hộp cất ảnh.” A Phúc rung đùi đắc ý: “Cái gọi là vô tình trồng liễu liễu lại xanh, hóa ra không phải ở trong tường, mà là ở dưới sàn nhà!”
“Anh tìm tiền để dành làm gì?” Tạ Phỉ thuận miệng hỏi.
Vẻ mặt A Phúc cứng đờ, con ngươi bắt đầu đảo loạn.
Có vấn đề!
Tạ Phỉ hơi híp mắt, thanh âm hơi trầm xuống, “Anh A Phúc?”
Mặc dù A Phúc chưa từng thấy Tạ Phỉ nổi giận, nhưng hắn ta lại có sự sợ hãi theo bản năng với chủ nhân, rụt cổ nói: “Tôi, tôi hủy phòng đẵ đặt của một vị khách… Nhưng tôi đã nói với người ta rồi!”
Hóa ra A Phúc vì tình yêu mà bồi thường gấp ba lần tiền phòng cho vị khách đang nổi giận kia.
Nhưng A Phúc không có tiền, mặc dù gần đây lương tháng không ít, nhưng mấy ngày nay bị hắn tiêu không còn một mống — chủ yếu quăng vào cho Hoắc Tình, mua fans, mời thủy quân tẩy trắng vân vân.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể dùng tiền để dành.
Sau khi A Phúc thẳng thắn nói ra, Tạ Phỉ yên lặng hồi lâu, lâu đến mức hai chân A Phúc như nhũn ra, khi không nhịn được muốn quỳ, hắn mới thở dài, “Anh nỗ lực quá.”
“…A?”
Tạ Phỉ lắc đầu không nói tỉ mỉ nữa, mà nhìn chằm chằm đồng bạc trong tay A Phúc, “Anh định bán cái này đi sao?”
A Phúc đáng thương gật đầu một cái.
“Đừng bán.” Nói thế nào cũng là đồ cổ, có thể tồn tại mấy chục năm không dễ dàng, Tạ Phỉ nói: “Tôi chi cho anh trước, sau đó trừ dần vào tiền lương của anh, nhưng lần sau không được phá lệ.”
A Phúc mừng rỡ, “Cám ơn ông chủ!”
Trong lòng Tạ Phỉ còn nhớ mong chuyện tấm hình, hắng giọng hỏi: “Ảnh đâu?”
A Phúc lại lén lút nhìn bốn phía một vòng, lôi ra một cái hộp sắt rỉ sét từ gầm giường.
Tạ Phỉ nhận lấy, hít một hơi thật sâu, tay chạm vào nắp hộp lại nhìn A Phúc, hai người đồng thời lộ ra một nụ cười sâu xa.
“Két —”
Cái hộp phủ đầy bụi đã lâu được mở ra, để lộ tấm hình được khóa bên trong.
Trong lòng Tạ Phỉ như đánh trống, khẩn trương như lúc công bố thành tích thi vào đại học, hắn lấy ra tấm hình đã ố vàng, phát hiện tổng cộng có ba bức.
Bức thứ nhất, là một con gấu trúc lớn đưa lưng về phía ống kính.
“Tại sao không thấy được mặt?” Tạ Phỉ hơi có chút thất vọng, chỉ nhìn bóng lưng không khác gấu trúc là mấy kia.
A Phúc ngượng ngùng nói: “Đây là tôi chụp lén, tôi nhớ có một tấm ngay mặt…”
Tạ Phỉ bĩu môi, lấy bức thứ hai ra, liền gặp được một con gấu trúc cực kì xinh xắn, cái đầu tròn trịa, lỗ tai tròn trịa!
Là con gấu trúc trong mơ của hắn!
Nhìn kỹ, thậm chí hắn có thể thấy được một cảm giác quen thuộc từ vẻ mặt nó, là sự lạnh lùng và kiêu căng của Úc Ly.
Tạ Phỉ hơi cong khóe miệng, hai gò má từ từ đỏ lên, “Anh A Phúc, có thể tặng tôi bức ảnh này không?”
“Chỉ cần ông chủ thích, cho ngài cả ba bức luôn.”
“Cảm ơn.” Tạ Phỉ vui vẻ tuyên bố: “Không từ tiền lương của anh nữa.”
A Phúc không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này, bỗng chốc vui vẻ ra mặt.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm bức ảnh đó một lúc lâu, mới lưu luyến lấy bức thứ ba ra, mà nụ cười trên mặt hắn cũng đọng lại trong phút chốc.
Trong hình chỉ có một người mập mạp.
Một người mập mạp mặc áo hãn sam, chắc phải trên trăm cân.
Mập mạp còn chải tóc lệch ngôi, trên sống mũi là cặp kính màu đen, loáng thoáng có thể nhận ra một chút đường nét của Úc Ly bây giờ.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, trong phòng phát ra một trận tiếng cười ầm.
A Phúc và Tạ Phỉ đồng thời ngã xuống giường, cười không thở được.
“Hai người đang làm gì?”
Bỗng nhiên, trong phòng đột ngột vang lên giọng nói của một người.
Hai người trên giường đồng thời hơi chậm lại, căng cứng cổ quay đầu, giống như còn có thể nghe thấy tiếng xương cổ phát ra như tượng gỗ cũ kĩ.
Cửa phòng đã mở ra từ bao giờ, Úc Ly đứng ngược sáng, sắc mặt tái xanh.
“… … …”
Bàn tay cầm ảnh của Tạ Phỉ theo bản năng rụt một cái, nhưng trong lúc vô tình lại hấp dẫn tầm mắt của Úc Ly.
Trong không khí tràn đầy sự yên lặng làm người ta hít thở khó khăn.
Hồi lâu sau, Úc Ly dời ánh mắt đi, gắt gao phong tỏa lại Tạ Phỉ.
“Ca, em —” Da đầu Tạ Phỉ tê dại, vừa muốn giải thích, lời lại bị chặn trong cổ họng.
Vẻ mặt Úc Ly hết sức bình tĩnh.
Giống như biển sâu, lại tựa như bóng đêm.
Càng giống như trước khi bão táp tới.
Trong yên tĩnh, Úc Ly chậm rãi cong môi:
“Còn có cái gì ngạc nhiên mừng rỡ mà tôi không biết nữa?”
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Ly: Chịu chết đi!
(*) Chú thích: Hoắc Tình là con này nha mọi người, meme quen thuộc =]]]]]]