Triệu Tiểu Mạn đập cửa rời đi, để lại mấy người với những vẻ mặt khác nhau.
Cả người mẹ Bạch run lên giống như lá rơi trong gió, chợt nghe một tiếng cười "Xì".
"Thú vị." Úc Ly nhìn một vở kịch vô ích, tâm tình rất tốt nhìn về phía Bạch Văn Thu: "Xem ra anh cũng không ngu như vậy."
Bạch Văn Thu gặp ông chú râu xồm này hai ba lần, chỉ nghĩ là người thân của ông chủ Tạ, mặc dù biết rõ đối phương đang cười nhạo, lúc này cũng không có tâm trạng so đo.
Huống chi, ngay cả chính anh ta còn cảm thấy hoang đường nực cười.
Nhưng mà mẹ Bạch nhịn cơn giận trong bụng lập tức chuyển tới trên người Úc Ly, trợn đôi mắt đỏ bừng nhìn tới.
"Anh còn muốn chữa chân không?" Úc Ly hoàn toàn không coi mẹ Bạch ra gì, lạnh nhạt hỏi một câu.
Bạch Văn Thu ngẩn ra, dĩ nhiên anh ta muốn chữa chân, một vận động viên trượt tuyết không có hai chân, ngay cả hội thể thao cho người tàn tật cũng không tham gia được. Từ sau khi anh ta bị thương, đã gặp không ít bác sĩ uy tín trong ngoài nước, nhưng mỗi lần đều phải thất vọng, bây giờ sáu năm đã qua, anh ta đã sớm không trông mong gì rồi.
Mẹ Bạch àng không coi lời của Úc Ly ra gì, còn cho là đối phương đang cố ý giễu cợt.
Chỉ có Bạch Diễm sáng mắt lên, "Chân của Văn Thu còn có thể chữa sao?"
Hắn ta biết ông chú râu xồm chính là Úc Ly, mà Úc Ly cũng không phải người phàm.
"Bề bề là động vật chân đốt, có rất nhiều chân." Tạ Phỉ nhỏ tiếng nhắc nhở.
Tai Úc Ly cực thính, tất nhiên cũng nghe thấy, lúc này không giấu giếm nói: "Chờ anh ta tự tu luyện ra hai chân thì đến bao giờ, ý tôi chỉ công hiệu có thể làm tay chân gãy lành lại của mấy bụi linh thực ở sân sau ấy."
Tạ Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, hắn đã sớm nghe A Phúc giới thiệu qua, chẳng qua là bỗng chốc không nhớ ra được.
Bây giờ Bạch Văn Thu thức tỉnh huyết mạch bán yêu, không phải là có thể ăn được linh thực rồi sao?
"Mấy người đang nói gì?" Cho dù Bạch Văn Thu có bình tĩnh đi nữa, vào lúc này cũng cảm thấy không được bình thường, dẫu sao vẻ mặt của Bạch Diễm rất nghiêm túc.
Không đợi mọi người trả lời, mẹ Bạch đã bùng nổ, "Mấy người cút ra cho tôi - ộp, ộp ộp ộp ộp!"
Úc Ly thu tay về, đút vào túi quần, "Om sòm."
Tạ Phỉ thầm nói trực tiếp im lặng không tốt sao, lần này chẳng phải càng om sòm hơn à?
Trong những tiếng ộp ộp, Bạch Diễm đi về phía Bạch Văn Thu đang kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm trọng: "Văn Thu, có một chuyện em không thể không thẳng thắn với anh."
Cho dù là Bạch Văn Thu tỉnh táo trước sau như một, khi thấy được mẹ Bạch phát ra tiếng ếch một cách khó hiểu, cũng cảm thấy hết sức sợ hãi: "Cái, cái gì?"
"Thật ra thì..."
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Bạch Văn Thu không có biểu tình gì, nhưng cục xương ở cổ họng lại lăn mấy cái.
"Anh là một con bề bề."
"..."
Cùng ngày, cuối cùng mẹ Bạch vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là khó mà tiếp nhận mình kêu tiếng ếch, hay là bởi vì con trai lại là bề bề.
"Thật sự không nghĩ tới Triệu Tiểu Mạn còn là một quả pháo." Tạ Phỉ đưa Triệu Tiểu Mạn đầy bụng tức giận đến cửa thôn bắt xe, sau khi trở lại không nhịn được nói với Úc Ly, "Trên đường đều nghe cô ta mắng bà Bạch, nhưng đúng là bà Bạch không được bình thường, Bạch Văn Thu cũng không phải là không có bạn, bịa lời nói dối này có ý nghĩa gì? Bà ta không sợ Bạch Văn Thu thật sự thích Triệu Tiểu Mạn sao?"
"Vậy bà ta vui còn không kịp, nói rõ Bạch Văn Thu như bà ta mong muốn còn gì." Úc Ly giễu cợt: "Đến lúc đó tùy tiện tìm một lý do chia rẽ uyên ương, bà ta chính là người thắng sau cùng."
Tạ Phỉ nghĩ cũng phải, thở dài nói: "Nhưng Bạch Văn Thu cũng không có khả năng thích Triệu Tiểu Mạn, cho dù mất trí nhớ, anh ta vẫn nhớ sở thích và thói quen của Bạch Diễm."
Gần như biến mình thành đối phương.
"Vậy không phải là chuyện đương nhiên sao?" Úc Ly lơ đễnh.
Nếu quả thật đã thích, cho dù không có trí nhớ, chung quy còn có bản năng.
Nếu không, nói gì là thích nữa?
Đêm khuya hôm đó, bầu trời có tuyết rơi.
Khi trời đông giá rét đi xa, ngày xuân buông xuống, thôn Tịch Ninh rốt cuộc cũng đón chào một trận tuyết rơi che trời lấp đất.
Tuyết chất đống giống như đám mây vừa dày vừa nặng, phủ lên một tầng màu trắng cho mọi hộ dân.
Sáng sớm, tuyết rơi nhiều chuyển thành tuyết nhỏ.
Lúc trời còn chưa sáng, mẹ Bạch đã đội tuyết rời khỏi khách sạn.
Trước khi đi, thậm chí bà ta còn không nói một câu cùng Bạch Văn Thu.
Bóng người mẹ Bạch dần dần biến mất dưới ánh đèn, Bạch Diễm thấy Bạch Văn Thu mặt không cảm giác nhìn chằm chằm cuối đường mòn, trấn an nói: "Bác gái có thể là bị giật mình quá độ."
"Bà ấy chỉ chê tôi thành bán yêu thôi.” Bạch Văn Thu tự giễu cười một tiếng, "Ngay cả tôi là đồng tính luyến ái bà ấy còn rất kháng cự, huống chi..." Bề bề?
Cho dù Bạch Diễm không thích mẹ Bạch, cũng cố gắng phân tích khách quan: "Bác gái chỉ là tạm thời kháng cự, hai người là mẹ con, thời gian lâu dài, bà ấy sẽ tiếp nhận."
Bạch Văn Thu bỗng nhiên quay đầu lại, ngước nhìn hắn ta: "Vậy em thì sao? Em mất bao lâu để tiếp nhận?"
Bạch Diễm ngẩn ra, khẽ cười nhẹ.
Bốn phía lại yên tĩnh, tựa như có thể nghe tiếng bông tuyết rơi xuống đất.
Hai người không tiếng động đối mặt trong tuyết rơi, Bạch Văn Thu nhìn đôi mắt xanh biết sâu thẳm kia, bỗng thấy vừa xa lạ lại quen thuộc.
Lúc tâm trạng rung động, anh ta kìm lòng không đặng hỏi: "Who are you?"
Bạch Diễm: "..."
???
Bạch Diễm cẩn thận đánh giá vẻ mặt Bạch Văn Thu, không giống như là đùa giỡn.
Trên thực tế, lấy sự hiểu biết của hắn ta về Bạch Văn Thu, đối phương cũng không có khả năng lấy chuyện mất trí nhớ ra làm trò đùa.
Hắn ta nghĩ tới lời Úc Ly, sau khi Bạch Văn Thu thức tỉnh huyết mạch rất có thể sẽ mất trí nhớ nhiều lần, chẳng lẽ...
Hồi lâu sau, sâu trong sóng mắt của Bạch Diễm hiện lên ý cười: "Your first love."
Em là mối tình đầu của anh.
Mối tình đầu duy nhất.
Bạch Văn Thu quả thật mất trí nhớ hai lần.
Trí nhớ của anh ta lại trở lại lần nữa, dừng lại ở 7 năm trước.
Bạch Văn Thu 18 tuổi còn rất khỏe mạnh, có thể trượt tuyết tùy ý, mà hôm nay anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Cũng may hai chân có hy vọng chữa khỏi, Bạch Diễm lại ở bên cạnh từ đầu đến cuối, bổ sung trí nhớ từng chút một cho anh ta.
Bạch Văn Thu bình tĩnh đón nhận tất cả, dù là không thể tưởng tượng nổi, anh ta cũng nguyện ý tin tưởng Bạch Diễm — mặc dù đánh rơi trí nhớ, nhưng tình yêu không lừa được mình.
Cho dù ngoài miệng từ chối, thân thể cũng sẽ rất thành thực.
Ví dụ như giờ phút này.
"Ca, em hoàn toàn gg rồi..." Tạ Phỉ kiệt sức nằm trên sàn nhà, đúng là nghĩ không ra, tại sao mình lại lưu lạc đến nước này?
(GG = fohw đời, wake oxeb)
Rõ ràng hắn chỉ đến chơi game với Úc Ly thôi mà!
Mới bắt đầu, hai người chơi trò xây dựng, một khi độ tiến triển của hắn vượt qua Úc Ly, khí áp của đối phương sẽ chợt giảm xuống tại chỗ.
Tiếp đó, hai người chơi đánh cận chiến, hắn cố gắng nhường Úc Ly, lại bị chỉ ra thái độ có vấn đề.
Sau đó, hai người chơi trò thể thao, lúc này hắn nghiêm túc, kết quả chính là để cho một tên quỷ ấu trĩ lòng thắng bại cực mạnh, lòng trả thù rất nặng tức đến mức quăng máy.
Có thể tưởng tượng được, tất nhiên là Úc Ly muốn trả thù.
Nhưng Úc Ly cũng không nghĩ ra ý gì hay để giày vò người ta, đơn giản chỉ có một bộ “rèn luyện”, còn giải thích động cơ của mình, nói là ngủ một tháng nặng tám cân, hôm nay cơ thể khôi phục nên phải giảm béo để lên báo, nếu thật lòng theo đuổi y, thì phải theo được tiết tấu của y.
Lúc ấy Tạ Phỉ chỉ nghĩ Úc Ly dễ mập như vậy chắc hẳn có liên quan với nguyên hình, trong lòng lập tức mềm nhũn, đầu óc nóng lên liền đáp ứng.
Sau đó mới có một màn bây giờ.
"Chậc, thế này thì không được." Úc Ly đắc ý nhìn từ trên cao xuống chỗ Tạ Phỉ.
"Đó là đương nhiên, kém hơn ca mà." Giọng Tạ Phỉ mềm nhũn, hy vọng có thể tranh thủ được một chút đồng tình, "Chờ lát nữa còn phải đi ăn tiệc Nguyên Tiêu với mọi người, nếu không đến đây là được rồi, dù sao em cũng phải về phòng tắm một cái."
Úc Ly bất mãn: "Không phải nói muốn theo tiết tấu sao, không thì sẽ kéo chân sau."
"Nhưng em đã cố lắm rồi, bây giờ em mệt đến mức một ngón tay cũng không động đậy được."
Úc Ly nhíu mày một cái, khom người cứng rắn kéo Tạ Phỉ, xoay người ngồi xuống, khoác một cánh tay của đối phương lên trên vai mình, "Bám chắc."
"Ca muốn cõng em à?" Tạ Phỉ ngây ra.
"Ngón tay cậu còn không có sức là gì?"
Đây chỉ là khoa trương một chút thôi...
Dĩ nhiên Tạ Phỉ sẽ không ngu đến mức thẳng thắn, hân hoan leo lên lưng Úc Ly.
Hắn vòng hai tay quanh cổ Úc Ly, cằm để trên vai đối phương, hơi nóng thở ra khó tránh khỏi phất qua bên cổ Úc Ly.
Chú ý tới bên tai Úc Ly dần dần đỏ lên, suy nghĩ của Tạ Phỉ chợt lóe, hỏi: “Ca, bây giờ anh đã thích em được 0.00002 chưa?"
Úc Ly dừng một lát, không lên tiếng.
Vào phòng Tạ Phỉ, Úc Ly đi tới cạnh ghế sa lon mới thả người xuống, hai tay khoanh ngực hỏi: "Cậu cứ nóng lòng muốn lên chức như vậy?"
Tạ Phỉ cười nói: "Mỗi ngày em đều tranh thủ leo lên."
Úc Ly hơi trầm mặc, "Biểu hiện gần đây của cậu tạm được."
Ánh mắt Tạ Phỉ sáng lên.
"Có thể tiến vào giai đoạn khảo sát."
"Vậy..."
Tạ Phỉ vốn muốn nói gì đấy, lại thấy Tương Phi đi lên, "Ông chủ, dưới tầng đã chuẩn bị xong, có cần đi thông báo cho những người khác không?"
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, buổi chiều Yến Lai cũng xách một đống đặc sản quê nhà trở về khách sạn, "dân số thường trú" đã coi như đã đủ.
Vì để đón gió tẩy trần cho Yến Lai, Tạ Phỉ liền đề nghị buổi tối tới nhà nhỏ chúc mừng một phen.
"Được, tôi nghỉ ngơi đi tắm chút đã."
Chờ Tạ Phỉ đi vào phòng tắm, người dưới tầng đều đã đến.
Mọi người chia nhau ra ngồi, trên bàn bày không ít quà vặt thức ăn, cái gì mà bắp rang khoai chiên, móng gà cổ vịt sốt, tôm hùm đất xào ốc, chủng loại vô cùng phong phú.
Yến Lai vừa bóc tôm hùm đất, vừa trộm quan sát Bạch Văn Thu, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy đối phương, lúc này ở trong nhà nhỏ không phải bán yêu thì cũng nhất định là người biết rõ tình hình, không biết vị tiên sinh này thuộc về loại nào?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy Bạch Văn Thu xoay mặt nhìn về phía hắn ta, trong lòng Yến Lai biết đối phương phát hiện mình đang quan sát, co quắp nói: "Chào, chào anh."
Bạch Văn Thu khẽ vuốt cằm: "Chào anh."
Yến Lai cảm giác được khí thế của người này có chút mạnh, càng thêm cẩn thận, lúng túng giơ tay lên: "Ăn tôm hùm đất không?"
Bạch Văn Thu hơi chậm lại, "Cảm ơn, tôi không ăn tôm." Nói xong đưa tay đẩy đĩa móng gà sốt bên cạnh về phía trước, trả lễ hỏi: "Ăn móng gà không?"
Yến Lai cũng hơi đơ ra: "Tôi, tôi không ăn gà."
Tạ Phỉ từ trên tầng đi xuống lúc, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại một lời khó nói hết của hai người, không nhịn được cười ra tiếng.
Úc Ly là người đầu tiên phát hiện ra hắn, lập tức bảo Lục Hi Bình đang ngồi cùng trên ghế sô pha tránh ra chút. Người sau liếc khoảng cách giữa mình và Úc Ly đủ để chứa ba người, yên lặng đứng dậy, dứt khoát đi tới ngồi bên cạnh Lục Thắng Nam.
"Thúy Thúy, tới đây." Úc Ly vỗ vỗ vị trí bên cạnh, tựa như bà lão chiếm chỗ ngồi cho cháu trai trên xe buýt.
Tạ Phỉ đi đến chỗ Úc Ly ngồi xuống, chỉ thấy đối phương đưa cho hắn một cái bát nhỏ, trong bát là tôm hùm đất đã bóc xong.
"Cảm ơn ca." Mặt mày Tạ Phỉ hớn hở, còn tưởng rằng là Úc Ly giúp hắn bóc, hoàn toàn không chú ý tới A Phúc u oán híp mắt nhìn.
Trên ti vi đang chiếu chương trình tiệc đêm Nguyên Tiêu của đài AC, bởi vì phong cách khá hư cấu, cũng mời nhiều minh tinh trẻ tuổi, còn có thể xem phần bình luận, nên Lục Thắng Nam đã muốn xem cái này từ lâu.
Tạ Phỉ đeo găng tay nilong, nhét một miếng thịt tôm vào trong miệng, chỉ thấy hình ảnh trên ti vi biến đổi — MC và vũ công biến mất trong nháy mắt, mấy con gấu trúc chưa tới nửa tuổi trốn ở trong rừng lăn lộn chơi đùa, phía bên phải có một hàng chữ viết "Gấu trúc mang Phúc đến rồi".
— Là tiết mục đặc biệt về gấu trúc do trung tâm chuẩn bị!
Tạ Phỉ kịp phản ứng, đài AC có riêng một kênh về gấu trúc, trang web hợp tác cùng trung tâm mấy năm.
Mười giây thoáng một cái đã qua, cuối cùng hai mươi cục bông nhỏ dồn thành một chữ "Phúc", trên phần bình luận chỉ có một loạt "A a a".
Tạ Phỉ cảm giác tư thế ngồi của Úc Ly có chút cứng ngắc, thầm xoa tay hỏi: "Ca, gấu trúc có dễ thương không?"
Úc Ly không được tự nhiên giật giật, liếc mắt nhìn: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Em cảm thấy cực kì dễ thương, dễ thương nhất thế giới!”
Úc Ly hơi cong khóe miệng: "Coi như cậu còn có chút ánh mắt."
Đúng lúc ấy lại nghe MC kích động nói: "Cảm ơn hai mươi chín chú quốc bảo tặng lời chúc phúc năm mới đêm Nguyên Tiêu, đồng thời, chúng tôi cũng phải tuyên bố một tin tốt với mọi người — kênh video về gấu trúc đài AC đã kết hợp với trung tâm bảo vệ gấu trúc, lần đầu tiên vào ngày 4 tháng 1 sẽ phát trực tiếp tình hình thực tế giao phối của gấu trúc ra toàn thế giới!"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Thúy Thúy: Ể?
Lưu Ly: Thật là đồi phong bại tục!