Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 47: Ngủ chung một giường




"Bề bề cũng được?" Có phải quá tùy tiện hay không...
"Chúng sinh bình đẳng, đừng nói bề bề, coi như con kiến, con sên, con đỉa đều có thể tu luyện thành yêu, cậu không được kì thị chủng tộc." Úc Ly giáo dục nói.
Rõ ràng là anh thích kì thị chủng tộc nhất đi, chỉ cần lúc đoán nguyên hình không mang theo bốn chữ thượng cổ thần thú, liền phải đón nhận ác ý đến từ đầu gấu loài yêu.
Tạ Phỉ nhịn không được oán thầm.
"Cậu có vẻ mặt gì kia?" Úc Ly nhạy cảm phát giác được Tạ Phỉ không phục: "Có phải bất mãn với tôi hay không?"
"Không có, em chỉ đang suy nghĩ hôm nay gặp được ai là bề bề thôi." Lúc trước Tạ Phỉ gọi điện thoại đã đề cập đến vài câu đơn giản, lúc này mới nói kỹ với Úc Ly, thuận tiện hóng hớt một chút, "Em nghi ngờ Bạch Văn Thu chính là bạn trai cũ của Bạch Diễm, thật không nghĩ tới thế mà Bạch Diễm lại thích cùng giới."
"Không phải cậu cũng thích cùng giới đó sao?" Úc Ly kiêu căng hất cằm.
Tạ Phỉ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Úc Ly cười, người sau bị nhìn đến chột dạ, bày ra một tư thế tra khảo: "Cậu cũng coi như đã thấy qua việc đời, nói một chút coi trong bọn họ ai là bán yêu?"
"Chắc chắn không phải Lâm tiên sinh cùng bà Lâm, nếu không anh đã sớm phát hiện ra rồi." Tuy đầu óc Tạ Phỉ đã cưng đơ, nhưng sức phán đoán cơ bản vẫn khá chuẩn, "Người xa lạ còn lại mà em tiếp xúc nhiều nhất, cũng chỉ có Bạch Văn Thu và bạn gái anh ta Triệu Tiểu Mạn, chắc là một trong số bọn họ.”
"Bạch Văn Thu." Úc Ly cũng không cần đoán, trực tiếp cho ra đáp án.
"Vì sao?"
"Bề bề không có ký ức, hiện tại anh ta mới thức tỉnh, huyết mạch không ổn định, xuất hiện trạng thái mặt trái mất trí nhớ là rất bình thường, nếu như không nhanh chóng rèn luyện huyết mạch, anh ta sẽ còn mất đi càng nhiều ký ức."
"A, chẳng lẽ mất trí nhớ không phải một lần duy nhất?" Tạ Phỉ không chắc mình đã hiểu lắm.
"Là theo giai đoạn, mà mỗi lần mất trí nhớ, anh ta đều sẽ mất một đoạn ký ức lớn." Úc Ly lạnh lùng tiên đoán: "Nếu không may mắn, càng về sau anh ta sẽ còn xuất hiện mất tiếng, mất kiểm soat tay chân, mất nhận thức các chướng ngại, hơi giống với bệnh Alzheimer."
(*) Bệhl Asxleiwed đượj joi sà jăh nệhl gdầw gdọhv jủa hão nộ, sà hvuyêh hlâh vây da muy viảw gdí hlớ, viảw flả hăhv gư quy…
"Không phải quá thảm rồi sao?" Tạ Phỉ không khỏi sinh lòng đồng tình, xem sứa bất tử người ta tốt bao nhiêu.
"Thảm cái gì mà thảm, bề bề thế là động vật chân đốt."
Tạ Phỉ không hiểu.
Úc Ly cười nhạo một tiếng: "Nhiều chân."
"..."
Cho nên chân của Bạch Văn Thu vẫn còn có thể chữa được?
"Vậy vẫn mạnh hơn Lan nam khỏa thân, cũng mạnh hơn Cá ngựa.” Tạ Phỉ miễn cưỡng đánh giá, che miệng ngáp một cái.
Úc Ly thấy mắt hắn đỏ hết lên, bỗng hối hận không nên hỏi quá nhiều, lại không có ý tốt biểu hiện ra ngoài, chỉ cứng rắn nói: "Nhanh đi rửa mùi bề bề trên người cậu đi, tôi không thích."
Tạ Phỉ vốn cho rằng lúc mình tắm rửa Úc Ly sẽ đi, nhưng đến khi ra lại phát hiện đối phương đã nằm ngang trên giường ngủ thiếp đi.
Hắn giật mình, hiểu được Úc Ly chờ đến mệt mỏi, đối phương vốn chưa hoàn toàn khôi phục, phần lớn thời gian đều dùng để ngủ bù.
Thấy hai chân Úc Ly rũ xuống mặt đất, một cái tay cũng treo ở bên ngoài giường, Tạ Phỉ cẩn thận từng li từng tí kéo chăn mềm bị đối phương đè lên ra, lại điều chỉnh tốt tư thế cho Úc Ly, hơi do dự, hắn rón rén bò lên giường, nắm góc chăn lắc một cái, cái chăn tuyết trắng mềm mại lập tức bao trùm lên hai người như đám mây.
Tạ Phỉ nghiêng người dịch chăn cho Úc Ly, tắt đèn bàn đầu giường, lúc này mới nằm xuống.
Cho dù ngủ cùng một chỗ với người mình thích, hắn lại không có bất kì tâm tư kiều diễm gì, chỉ im lặng nói câu "Ngủ ngon", liền nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng.
Ngày kế tiếp, Úc Ly bị chuông điện thoại đánh thức.
Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, y cảm giác trong ngực rất ấm, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi chanh nhàn nhạt.
Úc Ly ôm chặt theo bản năng, chậm rãi mở mắt ra, lại ngưng lại trong nháy mắt.
Trong đầu "uỳnh" một tiếng, tất cả cơn buồn ngủ của Úc Ly đều bị nổ bay, máu khắp người tuôn thẳng lên mặt, nếu không phải tiếng chuông không hề gián đoạn kéo thần trí của y về, chắc chắn y sẽ nghi ngờ chỉ là một giấc mơ.
Y, thế mà ngủ cùng giường với Tạ Phỉ...
Y, thế mà táy máy tay chân...
Lúc này, người trong ngực bất an giật giật, có vẻ như muốn tỉnh lại.
Úc Ly quá sợ hãi, dưới sự bối rối giữ chặt một cánh tay Tạ Phỉ vắt lên trên lưng mình, còn chưa kịp giả vờ ngủ, đã nghe đối phương mềm mại nói một tiếng: "Chào buổi sáng."
Tạ Phỉ cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ mở to mắt ra nhìn, lại tiếp tục nhắm lại, ngay cả âm thanh đều mang theo vẻ cực kì buồn ngủ.
Lúc này Úc Ly trả đũa: "Lớn mật!"
Y làm bộ "vậy mà dám cả gan bò lên long sàng của trẫm": "Nhìn xem tay cậu để ở đâu, còn không lấy ra!"
Nhưng Tạ Phỉ hoàn toàn không nhìn “mặt rồng giận dữ” của y, ngược lại chui vào trong ngực y, không hề có ý muốn nghe chút nào.
Úc Ly há to miệng, cảm giác một quyền đánh lên trên bông, nhẹ nhàng, một ngụm khí cũng bị nghẹn ở ngực.
Chuông điện thoại bỗng nhiên ngừng, lại vang lên lần nữa.
Tạ Phỉ không kiên nhẫn kéo chăn che kín đầu, chỉ lộ ra một nhúm tóc vểnh trên đỉnh, đồng thời cũng phủ lên Úc Ly.
Bóng tối giáng lâm trong nháy mắt, trong lòng Úc Ly cực kì mờ mịt.
Đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Úc Ly vén chăn lên, do dự chống nửa người trên, cố gắng không đụng tới Tạ Phỉ, vắt qua người hắn lấy điện thoại để trên đầu giường, thấp giọng kết nối.
Trong ống nghe truyền đến tiếng áy náy của người đàn ông trung niên—
"Ông chủ Tiểu Tạ à, vợ tôi phải nằm viện quan sát mấy ngày, chúng tôi sẽ không trở về khách sạn nữa."
Ông ta muốn trả phòng, nhưng không cần trả lại tiền.
"Không cần trả lại tiền phòng, coi như cảm tạ ông chủ Tiểu Tạ vất vả một ngày hôm qua." Đối phương rất sảng khoái, "Đúng rồi, ngày hôm qua Bạch Văn Thu tiên sinh gọi điện cho tôi, muốn cách liên lạc với khách sạn mấy người, nếu như cậu ta muốn tới ở, có thể để cậu ta ở phòng của tôi…”
"Ờ." Úc Ly trả lời một câu lạnh như băng, nghĩ lại đây là khách của Tạ Phỉ, lại là điện thoại của Tạ Phỉ, thế là nhẫn nại cho thêm hai câu.
Vừa cúp điện thoại, y thấy Tạ Phỉ chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra, đang lẳng lặng mà nhìn y.
"Em cứ nghĩ là ca sẽ trực tiếp cúp luôn chứ, ai vậy?"
Tạ Phỉ nói chuyện rất nhẹ, hô hấp phả lên cổ Úc Ly, người sau cố chịu đựng cảm giác tê dại, cố tự trấn định thuật lại nội dung điện thoại, cuối cùng nói: "Nếu cậu đã tỉnh —"
"Mới tám giờ, em lại ngủ với ca một lát nữa.” Nói rồi, Tạ Phỉ liền nhắm nghiền hai mắt, hắn chỉ ngủ hơn ba giờ, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Úc Ly không thể tin nổi, rốt cuộc là ai ngủ với ai?
Nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt Tạ Phỉ, y nhịn một chút, không so đo việc này.
Tạ Phỉ ngủ một mạch đến 10 giờ, khi tỉnh lại trong phòng chỉ còn một mình hắn.
Hắn hoảng hốt nhớ kỹ hình như có nói với Úc Ly mấy câu, nói cái gì mà...à, Lâm tiên sinh muốn trả phòng, còn có ai tới.
Tạ Phỉ gãi gãi đầu, nghĩ không ra.
Hắn rời giường thu dọn, tiến vào vườn hoa liền gặp được Bạch Diễm vẻ mặt buồn bực, quầng thâm mắt của đối phương rất nặng, giống như một đêm đều không nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt Tạ Phỉ liền nhớ ra Úc Ly nói tới một chuyện khác, "Bạch tiên sinh, tôi phải báo với anh sớm một chút."
Bạch Diễm ngẩn người, "Cậu nói đi."
"Có khả năng vị Bạch Văn Thu tiên sinh hôm qua sẽ tới, hẳn là muốn đến tìm anh." Tạ Phỉ nhìn sắc mặt Bạch Diễm, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhưng cũng không xác định, có điều anh ta muốn cách liên lạc của khách sạn.”
Quả nhiên Bạch Diễm trở mặt trong nháy mắt, nửa ngày mới nhẹ nhàng cười một tiếng trào phúng, "Tới thì tới đi."
"Vậy tôi…"
"Hắn là người yêu cũ của tôi." Bạch Diễm đột nhiên nói: "Ông chủ Tạ đã đoán được mà?"
Tạ Phỉ gượng cười.
"Năm đó đá tôi, bây giờ quên mất tôi, tôi có chút không thoải mái." Bạch Diễm không giấu giếm như hôm quan, thái độ thản nhiên: "Nhưng chuyện đều đã qua, anh ta cũng tìm được bạn gái, cứ như vậy đi."
Tạ Phỉ nghĩ rốt cuộc Bạch Văn Thu thích cùng giới hay là khác giới, hay là song tính? Nhưng vì cảm xúc của Bạch Diễm, hắn cũng không nghe ngóng nhiều.
Đến buổi trưa, quả nhiên Bạch Văn Thu tới, trước khi đến có gọi điện thoại, là A Phúc nghe.
A Phúc đã sớm được Tạ Phỉ dặn dò, biết phòng của Lâm tiên sinh để trống, liền sắp xếp Bạch Văn Thu cùng Triệu Tiểu Mạn vào ở.
Tạ Phỉ giúp đỡ đẩy Bạch Văn Thu đến vườn hoa, vừa vặn đụng phải Bạch Diễm.
Hiển nhiên Bạch Diễm đã điều chỉnh tốt tâm tình, chẳng những hào phóng gật đầu ân cần thăm hỏi, còn thuận tay giúp đỡ ôm hành lý, nhìn qua giống như chỉ là bạn bè bình thường hơi quen biết đối phương. Chỉ là lúc Phỉ hỏi khẩu vị yêu thích của Bạch Văn Thu, người sau trả lời thích đồ ngọt, Bạch Diễm bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt chạm Bạch Văn Thu, lại vội vàng chuyển đi.
Tạ Phỉ chú ý tới chi tiết nhỏ đó, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, sắp xếp hai vị khách mới xong, hắn liền vào bếp bận rộn.
Hôm nay có rất nhiều khách, cho dù không phải mỗi người đều dùng cơm ở khách sạn, cơm tối cũng phải làm thành hai bàn.
Bởi vì mấy người Yến Lai đều đi cả, lại làm hai bàn đồ ăn, Tạ Phỉ liền gọi A Phúc và Tương Phi đến phòng ăn tham gia náo nhiệt, ngay cả Úc Ly cũng ngụy trang đi theo.
Trên ghế, Tạ Phỉ phát hiện quả nhiên Bạch Văn Thu rất thích đồ ngọt, mà lại không động vào đồ cay, giống y hệt Bạch Diễm.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Bạch Văn Thu và Bạch Diễm đụng đũa nhau, Bạch Diễm nhường, giống như cười mà không phải cười: "Không nghĩ tới khẩu vị của anh biến hóa thật lớn."
"Trước kia tôi có khẩu vị gì?" Bạch Văn Thu có chút hoang mang.
Bạch Diễm trầm mặc, "Trước kia anh thích cay, không động vào đồ ngọt."
"Có thể là Tiểu Mạn thích ăn đồ ngọt, tôi chịu ảnh hưởng." Bạch Văn Thu quay đầu nhìn về phía bạn gái.
Triệu Tiểu Mạn đột nhiên bị diểm danh, cứng đờ cười cười, tranh thủ thời gian múc cho mình một muôi xôi ngọt thập cẩm.
"Hai người yêu nhau bao lâu rồi?" Bạch Diễm hỏi một câu giống như bình thường.
"Ba năm." Bạch Văn Thu cau lại mày rậm, trong giọng nói có chút tiếc nuối, cũng có chút áy náy: "Đáng tiếc tôi lại không nhớ rõ rất nhiều chuyện."
Triệu Tiểu Mạn miễn cưỡng cười, "Không sao, hiện tại quan trọng hơn."
Nội dung nói chuyện của ba người có chút quái lạ, cộng thêm Bạch Văn Thu lại ngồi xe lăn, cho nên mấy vị khách gần đó đều tò mò nghe lén.
Bạch Diễm phát hiện ra, liền không nói gì nữa.
Sau bữa ăn, đám khách lần lượt tản đi, có người trở về phòng, cũng có người vào trong làng đi dạo.
Đầu năm mùng một, thôn Tịch Ninh đã khôi phục mấy phần náo nhiệt, ngồi trong khách sạn lúc nào cũng có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa.
Đến ban đêm, âm thanh “đùng đùng” càng thêm dày đặc, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, luôn có thể nhìn thấy từng đoá từng đoá pháo hoa nổ tung.
Ánh sáng chói lọi thoáng qua liền mất, rơi xuống như mưa, sẽ lại sáng chói một lần nữa sau một giây.
A Phúc thu dọn bàn xong liền ra sân sau chuyển hoa, có vài loại hoa không chịu nổi lạnh, nhất định ban đêm phải chuyển vào trong phòng.
Bạch Diễm cũng đi theo giúp đỡ, làm một nhà thiết kế, hắn ta cũng có nghiên cứu với nghề làm vườn, bình thường luôn giúp A Phúc chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ trong khách sạn.
Các cô gái trẻ tuổi thích Bạch Diễm dáng dấp đẹp mắt, luôn bắt chuyện với hắn ta, giống như giờ phút này, "Đây là hoa gì thế?"
Bạch Diễm đang loay hoay một chậu tường vi lớn, hắn ta cong môi cười, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng về phía đối phương: "Lòng tôi."
Nữ sinh đặt câu hỏi thoáng chốc đỏ mặt, lại nghe Bạch Diễm cười nhẹ nói: "Chậu tường vi này tên là Lòng Tôi, có phải rất êm tai không?”
Nữ sinh lúng ta lúng túng gật đầu, nhìn thấy mấy chậu cây gần đó đều tương tự, cố nén ngượng ngùng hỏi: "Ở đây đều là sao?"
"Chỉ có chậu trong tay hắn thôi, còn lại đều là hoa hồng leo Pierre de Ronsard." Đáp lời chính là Bạch Văn Thu vừa được Triệu Tiểu Mạn đẩy đi tới, anh ta nhìn chằm chằm Bạch Diễm nói: "Hoa hồng leo rất lớn, bên ngoài trắng bên trong hồng; mà hoa của Lòng Tôi lại nhỏ, nhiều cánh. Mặc dù cả có vẻ giống, nhưng cũng không phải là cùng một chủng loại."
Có vẻ Bạch Văn Thu rất am hiểu, lúc nói đến hoa vẻ mặt cực dịu dàng, không tương xứng với vẻ ngoài cứng rắn của anh ta: "Mặc dù Pierre de Ronsard đẹp, nhưng chỉ nở một mùa, mùa hè thu nhiều lắm là rải rác mấy đóa; Lòng Tôi thì chỉ cần cây đủ lớn, cũng rất dễ dàng nở hoa. Còn tháng hai nữa sẽ nở hoa, đại khái là xảy ra dị biến, dù sao hình như trong khách sạn ấm áp hơn bên ngoài không ít."
"Mấy năm không gặp, anh cũng học được về hoa rồi.” Vẻ mặt Bạch Diễm nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì: "Không phải trước kia anh ngại bẩn sao?"
"Thật sao?" Bạch Văn Thu ngẩn người, "Trong nhà tôi trồng rất nhiều, cũng mua không ít sách liên quan tới làm vườn."
Bạch Diễm nhíu mày, liếc Triệu Tiểu Mạn đang khẩn trương, "Vậy chắc là Triệu tiểu thư thích?"
Bạch Văn Thu không lên tiếng, bởi vì anh ta biết Triệu Tiểu Mạn không hiểu gì về việc này cả.
"Văn Thu, em có chút không thoải mái, chúng ta đi về trước đi." Triệu Tiểu Mạn bỗng nhiên nói.
"Sao vậy?" Bạch Văn Thu quay đầu, thấy bạn gái xanh cả mặt, lo lắng hỏi.
"Có có thể là vừa mới ăn hơi nhiều."
Bạch Văn Thu nhìn chằm chằm cô ta một lát, mới chuyển hướng sang Bạch Diễm, khẽ vuốt cằm: "Thật bất tiện, xin lỗi vì không tiếp chuyện được."
Hai người vừa đi, vẻ mặt Bạch Diễm cũng lạnh hẳn.
Tạ Phỉ và Úc Ly ngồi ở gần đó, tất nhiên cũng nhìn thấy một màn này.
"Hừ, lại là một kẻ lừa đảo." Úc Ly xì khẽ.
Trong lòng Tạ Phỉ cũng cảm thấy rất kỳ quái, thuận miệng nói tiếp: "Sao vậy?"
"Cô gái kia không thích đồ ngọt, cũng không thích hoa."
Tạ Phỉ khẽ giật mình, càng nghĩ càng thấy biểu hiện của Triệu Tiểu Mạn rất kỳ quái, mà rõ ràng người thích đồ ngọt và yêu thích hoa là Bạch Diễm. Lại tưởng tượng đến gút mắc của Bạch Diễm và Bạch Văn Thu, cùng với chuyện Bạch Văn Thu mất trí nhớ, hắn lại có một suy đoán không thể tưởng tượng nổi, "Anh nói..."
Hơi chút do dự, Tạ Phỉ lại lắc đầu, "Được rồi, làm sao có thể."
Nếu đúng như hắn suy nghĩ, vậy không khỏi quá mức cẩu huyết.
Huống chi Bạch Văn Thu luôn có người nhà bè bạn, muốn áp dụng suy đoán của hắn cũng không thực tế.
"Cậu muốn nói cái gì?" Cố tình Úc Ly lại muốn hỏi.
Tạ Phỉ gãi gãi mặt, xấu hổ cười, "Em đang nghĩ, có khả năng Triệu Tiểu Mạn giả mạo bạn gái của Bạch Văn Thu hay không..."
Úc Ly trào phúng cười một tiếng, "Nếu cái này mà còn có thể giả mạo, vậy con bề bề kia ngu xuẩn cỡ nào chứ.”
"Nhưng anh ta mất trí nhớ mà."
"Mất trí nhớ chính là lý do?"
"Chẳng phải mất trí nhớ đều quên hết, không phải người khác nói cái gì thì chính là cái đó..."
Úc Ly nhìn hắn, đôi mắt màu trà đầy vẻ chăm chú: "Tôi sẽ không quên."
Cho dù có mất đi linh trí, có vài người, có một số việc, cũng sẽ không bao giờ quên.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Ly: Cho dù bị coi làm thú cưng, bị săn giết, tôi cũng sẽ không quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.