Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 32: Không phải M




Viên Nhã Giang đi.
Chỉ vì một tiếng chất vấn của An Minh Dịch, kiêu căng của bà ta đã hoàn toàn biến mất, tự giác rời khỏi khách sạn.
Trước khi đi, thậm chí bà ta còn muốn biểu hiện mẫu từ tử hiếu cùng Tạ Phỉ ở trước mặt An Minh Dịch, dĩ nhiên Tạ Phỉ sẽ không phối hợp, chỉ cảm thấy buồn cười.
Thật ra thì trong lúc trò chuyện cùng Viên Nhã Giang, Tạ Phỉ có thể cảm giác được đối phương cũng không phải là không có cảm tình đối với nguyên chủ, ít nhất so với trong tiểu thuyết miêu tả, cũng có chút khớp với hình tượng trong trí nhớ của nguyên chủ. Có lẽ đúng như Viên Nhã Giang nói, bà ta và Tạ Thiên Nhuận đều có nỗi khổ, mà "nổi khổ" hơn nửa là đến từ Tạ Nghiêu, nếu không Viên Nhã Giang cũng sẽ không kêu lên "Không thể đắc tội nó" dưới lúc gấp gáp.
Tạ Phỉ rất cẩn thận tìm tòi trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện hai vợ chồng này cũng đã từng nhắc nhở, đáng tiếc lý do quá mức vớ vẩn, mà lúc ấy bọn họ đã mất uy tín ở trong lòng nguyên chủ, cuối cùng bị nguyên chủ khịt mũi coi thường.
Nhưng nhà họ Tạ đã bỏ ra rất nhiều sao? Làm cha mẹ, bọn họ không bảo vệ tốt nguyên chủ, chứ đừng nhắc tới từng thử phản kháng vì nguyên chủ, từ đầu đến cuối bọn họ chưa bao giờ đi ra khỏi khu thoải mái, cho dù cho tới bây giờ nguyên chủ rốt cuộc chiếm được ưu thế một lần, bọn họ vẫn muốn để nguyên chủ hy sinh.
Cuối cùng, cũng chỉ là hai chữ ích kỷ.
Cảm tình của bọn họ đối với nguyên chủ không chống nổi dục vọng tiền quyền và danh lợi.
Trong chuyện đối đãi với con cái này, vợ chồng nhà họ Tạ kém An Minh Dịch quá nhiều — bá tổng vì con gái, được hội đồng quản trị đồng ý với hiệu suất cao nhất, dự án khách sạn nghỉ dưỡng chính thức lên ngựa, các hạng mục công việc cũng lần lượt được mở ra.
"An tổng, dựa theo bước đầu kế hoạch, khu vực ngài đang đứng bây giờ, sau này sẽ được xây dựng thành một vùng hoa đào.
Sau núi thôn Tịch Ninh, đoàn người đang xúm lại ở sau mấy gốc cây hoa đào trơ trụi, trong đó có cầm bản vẽ, cầm tài liệu, cầm máy tính, cầm máy ảnh... Thậm chí còn có người khiêng máy quay phim.
Lúc này, một người trung niên chừng bốn mươi tuổi đang mở một bản vẽ ra, thái độ cung kính báo cáo với An Minh Dịch.
Mà bên cạnh An Minh Dịch còn có hai người, một người là Tạ Phỉ, một người khách tầm hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt sâu, đẹp như hoàng tử trong thần thoại Bắc Âu.
"Aidan..." An Minh Dịch đột nhiên mở miệng.
"Xin gọi tên tiếng Trung của tôi, cảm ơn." Người đàn ông tóc vàng mỉm cười kháng nghị, tiếng Trung rất chuẩn.
"Bạch Diễm." An Minh Dịch biết lắng nghe đất đổi lại: "Vườn mai, vừa quế, vườn đào tôi cũng đã nhìn qua chỗ chọn rồi, công viên vui chơi trước đó cậu hứa ở chỗ nào?"
"Còn chưa nghĩ ra." Bạch Diễm nhún vai một cái, "Dự án còn có rất nhiều chỗ chưa làm xong, cậu gấp quá."
An Minh Dịch hơi trầm mặc, "Cậu biết nó rất quan trọng mà."
"Bạn học cũ, cậu đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi." Bạch Diễm vươn tay khoác lên trên vai Tạ Phỉ, như không xương tựa lại gần, "Phỉ Phỉ có thể giúp tôi làm chứng, mỗi ngày tôi đều vào núi tìm linh cảm, chỉ tiếc tạm thời linh cảm không muốn gặp tôi."
Tạ Phỉ cười lấy tay Bạch Diễm ra, quả thực không biết làm sao với thói quen thích táy máy tay chân của người bạn ngoại quốc này.
Bạch Diễm chính là nhà thiết kế mà An Minh Dịch mời tới khách sạn, lớn lên ở nước ngoài, thiếu niên thiên tài, bởi vì nhảy cấp nên làm bạn học một năm với An Minh Dịch, nhưng 26 tuổi cũng đã lấy được nhiều giải thưởng thiết kế. Hắn ta đến khách sạn vào đầu tháng, đến nay đã ở nửa tháng có thừa, lại là người am hiểu Trung Quốc, trừ Úc Ly ra thì đều chung sống được rất tốt với tất cả mọi người, chỉ là quá "nhiệt tình" một chút.
Nhiệt tình đến mức... lần đầu tiên An Minh Dịch giới thiệu hắn ta cho Úc Ly, hắn ta liền định ôm lấy eo Úc Ly, lại bị bá yêu giữ mình rất tốt đập một phát đến hôn mê...
Tạ Phỉ đang định nói cái gì, chợt thấy có một con khỉ nhảy tót lên phía trước, cùng lúc đó, xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng kêu sợ hãi.
"Tới! Con khỉ kia lại tới rồi! Mau mau mau bảo vệ đồ cho tốt!"
"Mọi người tụ lại, vây máy quay phim vào giữa, đừng để nó cướp mất."
"Cũng vây phụ nữ ở giữa luôn, đám khỉ này rất biến thái, cẩn thận bị chiếm tiện nghi!"
...
Tạ Phỉ giật mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía con khỉ, con khỉ kia chột dạ cúi đầu, cái đuôi cũng tiu nghỉu xuống, giống như một đứa trẻ đáng thương bị phạt đứng vậy.
"Ơ? Sao hôm nay biết điều thế?" Có người nhìn ra con khỉ không có ý đồ tấn công, không khỏi tò mò: "Bình thường lúc chúng ta lên núi, không phải vừa thấy mặt liền lao đến cướp sao?"
"Chắc là có ông chủ Tạ ở đây, mọi người không chú ý sao, bình thường chỉ cần ông chủ Tạ ở cùng chúng ta, đám khỉ này sẽ không dám ra."
"Vậy sao hôm nay lại tới?"
Mọi người năm mồm bảy miệng nghị luận, con khỉ kia lặng lẽ ngẩng đầu, trộm quan sát Tạ Phỉ, thấy Tạ Phỉ không có vẻ tức giận, nó liền dùng hai tay ra dấu, tiếp đó chỉ hướng phía bên phải trong rừng cây.
"Trong rừng có gì sao?" Tạ Phỉ suy đoán.
Con khỉ không ngừng gật đầu, chạy về hướng rừng cây mấy bước, lại quay đầu nhìn chằm chằmTạ Phỉ.
"Muốn tao đi với mày?" Tạ Phỉ lại hỏi.
Con khỉ đưa tay ra vẫy vẫy, có vẻ như bảo tất cả mọi người đều đuổi theo.
Mặc dù mọi người sợ nó, nhưng không khỏi lại có chút hiếu kỳ, không biết là con khỉ này phát hiện ra cái gì, hay là lại chuẩn bị một cái bẫy?
Trong lúc do dự, An Minh Dịch hỏi thăm ý kiến của Tạ Phỉ, người sau suy nghĩ một chút nói: "Có thể đi nhìn một chút, đám khỉ này tuy nghịch ngợm, nhưng rất có linh tính."
Vì vậy một nhóm người ở lại trông đồ, một nhóm người khác thì đi theo con khỉ vào rừng cây.
Đường trong núi không dễ đi, muốn xây khách sạn thì phải sửa đường trước, nhưng lúc này đoàn người cũng chỉ có thể anh kéo tôi, tôi đỡ anh, khó khăn leo lên. Bọn họ đi trong rừng hơn một giờ, không ít người đều bắt đầu hối hận, nhưng mà đến khi đi tới một nơi khe núi, nghênh đón bọn họ lại là một sự ngạc nhiên mừng rỡ bất ngờ.
"...Suối nước nóng?!"
Theo động tác vén cành cây khô của con khỉ lên, mọi người liền thấy được một vũng nước to bằng miệng giếng, chất lượng nước trong suốt, đang sôi sùng sục, bốn phía sương trắng lượn lờ.
Có người tò mò thử nước ấm một chút, đánh giá chắc tầm 40 độ, không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên: "An tổng, hẳn là suối nước nóng!"
Trong đám người có chuyên gia địa chất, bọn họ lập tức dò xét xung quanh, phát hiện vài cục đá vỡ nát có đặc điểm của nham thạch, cũng đồng nghĩa với việc rất có thể nơi này có điều kiện tạo thành suối nước nóng. Nhưng cụ thể hơn thì còn cần phải tiến hành khảo sát vật lý và thăm dò giếng khoan mới có thể phán đoán được.
Mọi người đều biết, phát hiện suối nước nóng có ý nghĩa như thế nào đối với khu nghỉ dưỡng, vì vậy ngay cả An Minh Dịch không thích thể hiện cảm xúc nhất cũng lộ ra vẻ mặt kích động, trong lòng thầm nói con gái nhà mình đúng là một tiểu phúc tinh.
Tạ Phỉ đương nhiên vui vẻ hơn, hắn vẫy tay với con khỉ dẫn đường, nó lập tức chạy tới.
"Là mày tìm được sao?" Suối nước nóng hình thành không lâu, rất có thể là bị linh lực ảnh hưởng, nếu không đã sớm bị thôn dân phát hiện.
Con khỉ đứng nghiêm, kiêu ngạo giống như chim non ưỡn bụng.
Tạ Phỉ ôm lấy con khỉ, "Mày giỏi quá!"
Nó xấu hổ ôm cổ hắn, tựa như cô vợ nhỏ ghé đầu lên trên vai hắn.
Có đoạn nhạc đệm này, lúc mọi người xuống núi cũng vừa nói vừa cười.
Đám người An Minh Dịch vội về thành phố, mà Bạch Diễm cũng đã tìm được linh cảm, dắt Tạ Phỉ trở về khách sạn thật nhanh.
Lúc này trong sân trước đang náo nhiệt.
Bởi vì giáng sinh đã đến, Tạ Phỉ định trang trí cho có không khí ngày lễ, liền mời Yến Lai vẽ tranh lên trường ở đại sảnh.
Tài nghệ của Yến Lai thì không cần phải nói, trong quá trình vẽ tranh hấp dẫn không ít khách trọ vây xem, còn có người mượn bức tranh hắn ta vẽ làm bối cảnh, điên cuồng chụp hình quay video.
Nhưng có vẻ như ai nấy đều cố gắng đi vòng qua đình nghỉ mát, bởi vì có một ông chủ râu xồm đang ngồi trong đình, ánh mắt rét lạnh, cả người tản ra hơi thở kinh khủng người sống chớ gần.
Tạ Phỉ và Bạch Diễm tách ra, đi thẳng tới, "Ca, Lục tiên sinh về đến nhà chưa?"
Buổi trưa Lục Hi Bình nhận được một cuộc điện thoại, chỉ nói có chuyện phải về nhà một chuyến, kính nhờ Tạ Phỉ để ý đến Ngu Cẩm Thành giúp, liền vội vã rời đi.
"Không biết." Úc Ly lạnh như băng trả lời.
Tạ Phỉ giống như không phát hiện được ý lạnh của y, ngồi xuống bên đối phương, "Ca, anh đoán chúng tôi vừa phát hiện cái gì ở trên núi?"
"Không đoán."
Tạ Phỉ len lén dịch mông, ngồi gần Úc Ly hơn một ít, vui vẻ tuyên bố: "Chúng tôi phát hiện suối nước nóng!"
"Ờ."
"..."
Tạ Phỉ âm thầm cổ động cho mình, không ngừng cố gắng: "Ca, sáng mai tôi phải lên trấn trên sớm, mua đồ trang trí cho lễ giáng sinh, anh có muốn đi cùng tôi không?"
"Không đi!" Úc Ly chợt đứng dậy, mặt lạnh bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Úc Ly, trong mắt Tạ Phỉ lóe lên vẻ mất mát.
Từ sau chuyện "bạn trai", Úc Ly liền lạnh nhạt với hắn, nhưng so với Tương Phi và Ngân Túc cũng bị tìm phiền toái liên tục, đãi ngộ của hắn vẫn coi như không tệ.
Hơn nữa, ít nhất bây giờ Úc Ly đã đồng ý trả lời hắn một hai câu, chứ mấy ngày trước còn không nói tiếng nào.
Tạ Phỉ tự mình an ủi một phen, lại thấy Ngân Túc bay tới trong đình.
Trước mắt Ngân Túc trông không giống như bình thường, vào sáng sớm mấy ngày trước, nó đã mất một túm lông trên đỉnh đầu, đầu sỏ đương nhiên là Úc Ly.
Tạ Phỉ cực kì đồng tình ôm Ngân Túc lên trên đùi, rên rỉ than thở nói: "Ba mày không cần chúng ta, bảo bối, từ nay về sau cũng chỉ còn tao và mày sống nương tựa lẫn nhau thôi."
Ngân Túc nghiêng cái đầu hói: "Cục."
Úc Ly vừa vòng trở lại: "..."
"Ca, sao thế?" Tạ Phỉ vội vàng đứng lên, làm bộ chưa từng nói gì hết.
Úc Ly dừng một chút, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn: "Cầm thẻ căn cước, lên trên trấn một chuyến với tôi."
"Làm gì?" Tạ Phỉ lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cũng gần 5 giờ rồi, hắn còn đang muốn đi nấu cơm mà.
Hơi thở của Úc Ly rõ ràng thấp hơn, nhưng dù sao vẫn giải thích: "A Phúc bị bắt vào đồn công an, rời khỏi thôn hắn ta chỉ có thể duy trì hình người bốn giờ, cậu là ông chủ, cậu đến đón người."
Tạ Phỉ kinh hãi: "Anh A Phúc mắc tội gì?"
Úc Ly có vẻ khá xấu hổ mở miệng, cách một lúc mới nói: "Có người tố cáo hắn ta chính là tên biến thái liên tục gây án gần đây."
Tạ Phỉ: "......"
Gần đây trong thôn có một tên biến thái, chỉ mặc một cái áo khoác đen, từ chỗ tối nhảy ra khoe chym. Người bị hại từ học sinh tiểu học 11-12 tuổi, lên tới bà bác 60-70 hay nhảy quảng trường, thậm chí còn có thiếu niên cấp ba dậy sớm luyện bóng rổ... Tóm lại là chẳng phân biệt tuổi tác, giới tính.
Nhưng mà tên biến thái này hành động rất nhanh, lại quen thuộc địa hình xung quanh, còn chuyên chọn người lạc đàn, vì vậy vẫn không bị bắt.
Nhưng làm sao có thể là A Phúc được!
Tạ Phỉ lòng như lửa đốt, vội vàng về phòng lấy thẻ căn cước.
Mùa đông trời tối sớm, hai người đến đồn công an đã là lúc mới lên đèn.
Bọn họ còn chưa đi tới cửa, đã bị người khác cản lại.
"Chính là hắn! Tôi đã thấy! Tên biến thái đó gọi hắn là ông chủ!"
"Trông đàng hoàng thế kia mà lại mời một tên biến thái, nhà bọn họ mở khách sạn, cũng không biết đám khách kia có bị quấy rầy hay không, nói không chừng trong phòng còn giấu camera!"
"Còn nhỏ tuổi không biết nhìn người, sợ là bị biến thái lừa."
"Tên nhóc kia, đền tiền đây!"
...
Một đám thôn dân vây Tạ Phỉ lại, ngón tay gần như đâm lên mặt hắn, ồn ào giống như mấy trăm con con ruồi vo ve không ngừng.
Tạ Phỉ phát huy ra kiên nhẫn lớn nhất của mình, miễn cưỡng cười một tiếng, đi thẳng vào điểm chính: "Đền tiền gì?"
"Đương nhiên là tiền tổn thất tinh thần, mẹ tao bị bệnh tim cũng sắp bị dọa cho đi luôn rồi!" Người nói là một thanh niên trông như lưu manh, vừa mở miệng đã được không ít người ủng hộ.
"Đại ca đừng có gấp, đương nhiên là phải đền tiền." Tạ Phỉ tận lực ôn hoà nhã nhặn, thái độ cực tốt: "Nhưng bây giờ tôi còn chưa hiểu tình huống cụ thể, nếu không chúng tôi đến đồn công an trước, nếu quả thật là nhân viên của tôi đã làm sai chuyện, nên đền thế nào sẽ đền thế đó."
Ánh mắt tên kia lóe lên, sở dĩ gã dẫn người thân hàng xóm tới cản người, không phải là đỏ mắt khi thấy khách sạn làm ăn khấm khá, muốn nhân cơ hội lừa bịp một khoản sao, làm sao có thể vào đồn công an bàn lại được, vậy có thể đền được bao tiền? Nếu không phải sợ bị coi như vơ vét tài sản, gã cũng muốn đến cửa khách sạn náo loạn.
"Mày còn muốn giựt nợ? Có tin tao — a!!!" Gã thanh niên tiến lên níu lấy cổ áo Tạ Phỉ, khí thế hung hăng uy hiếp, lại bị ông chú râu xồm đứng một bên túm lấy cánh tay, đau đến mức gã kêu thảm thiết liên tục.
Lúc này, không biết ai kêu câu "Đánh người", các thôn dân lấy lại tinh thần chen nhau lên, tình cảnh bỗng nhiên hỗn loạn không chịu nổi.
Tạ Phỉ vừa lo lắng Úc Ly ra tay quá nặng khiến người ta bị thương, lại lo lắng y bị người khác gây thương tích, chỉ có thể vừa kéo vừa ngăn, cộng thêm trong đám thôn dân hơn nửa đều là mấy bà bác, Tạ Phỉ không dám xuống tay quá nặng, khiến mình cực kì bị động.
Nhưng bên địch lại không cố kỵ nhiều như vậy, sức chiến đấu cực kì dũng mãnh.
Các thôn dân vừa lôi vừa kéo, lần lượt kéo rơi mũ và kính râm của Úc Ly xuống, thấy râu giả sắp khó giữ, trong lòng Tạ Phỉ quýnh lên, xông vào chỗ người đứng đầu, người nọ lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lại xông lên cào hắn mấy cái.
"Ssh..."
Tạ Phỉ cảm giác đau nhói, lúc này trên mặt trắng nõn có thêm mấy vết xước.
Một cái tay bỗng nhiên bấu vào sau gáy hắn, ấn hõm vai hắn xuống, tiếp đó chính là mùi thanh trúc tràn ngập, tiếng huyên náo bốn phía bất ngờ đọng lại.
Tạ Phỉ ngơ ngác, thoáng tránh ra, cảm giác sức lực của cái tay kia buông lỏng một chút, liền xoay mặt nhìn — người bám vào hắn bị Úc Ly bóp cổ giơ lên, hai chân đạp lung tung, cả khuôn mặt nín nhịn đến tím bầm.
Cái gọi là kinh sợ, chính là lúc này mắt Úc Ly đầy sát khí, dáng vẻ nghiêm túc như muốn liều mạng.
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ nghe người hô to "Giết người rồi", các thôn dân tản ra bốn phía như châu chấu, xông về cửa đồn công an như ong vỡ tổ...
Vì vậy, đến khi Tạ Phỉ và Úc Ly đi ra khỏi đồn công an, bọn họ đã từ người đến đón, biến thành người được đón.
Trên đường trở về, không khí trong xe ép đến cực thấp, A Phúc co rúm ngồi kế bên tài xế, hận không thể biến mất tại chỗ.
"Tôi, tôi chỉ là giúp khách đến cửa thôn mua chút đồ, tạt vào đường nhỏ, đi theo sau bác gái kia đến ngõ hẻm." A Phúc tủi thân khóc lóc kể lể, không hề có dáng vẻ loài yêu, "Kết quả đột nhiên bà ta bắt đầu thét chói tai, một đám người lao ra bắt lấy tôi..."
"Phế vật!" Tương Phi lái xe không nhịn được chửi nhỏ một câu.
Tạ Phỉ cũng rất đau đầu: "Vậy sao anh còn cố ý đội nón lá rộng vành vậy?"
"Tôi, tôi là dơi Đông Nam Á, tôi sợ lạnh..."
"Im miệng!"
Úc Ly không thể nhịn được quát một tiếng, khiến ba người trên xe sợ hãi đồng loạt run một cái.
Tương Phi đánh tay lái không ổn, thân xe chợt nghiêng.
Tạ Phỉ ngồi ghế sau bên trái vốn đang nghiêng người nói chuyện cùng A Phúc, lúc này theo quán tính nhào tới trước, hai tay hắn tùy tiện tìm nơi chống đỡ, chợt nghe Úc Ly hít ngược một hơi.
Tạ Phỉ ngẩn ra, thân thể dần dần cứng ngắc —
Tay trái là cảm giác của lưng ghế bằng da; mà tay phải đang đè lên một thứ đồ không thể miêu tả...
Không phải cỡ M, hắn có thể xác định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.