Bảo Bối

Chương 16:




Ni tử: Ta thừa nhận ta là mẹ kế, các ngươi quất roi ta đi – -
Su:
────
Tiểu Bảo so với nhi tử của mình lớn hơn hai tuổi, nhưng cái đầu còn chưa cao bằng hắn. Từ nơi của Tiểu Bảo trở về, An Nhược Dao tâm tình áp lực đem quần áo cũ của nhi tử sửa sang lại, tính ngày mai đưa qua cho Tiểu Bảo. Tuy nói hiện tại có chút sớm, nhưng vì suy nghĩ cho Tiểu Bảo, vẫn là làm cho nó sớm đi ra ngoài đi.
Đang sửa sang lại , Lâm Thịnh Chi bỗng đi vào. Nghe được động tĩnh An Nhược Dao đem quần áo rất nhanh bao lại phóng tới góc, đi ra tẩm thất. Lâm Thịnh Chi thấy nàng đi ra thì câu nói đầu tiên là: “Tử Ngạn đêm nay vì sao đến tiền viện?” Sắc mặt không vui.
An Nhược Dao nhẫn nhịn chua xót trong lòng, giọng điệu mang thầm oán nói: “Là ta gọi nó tới. Ngươi cũng không phải không biết, không ai gọi nó thì nó tuyệt đối sẽ không đến tiền viện. Lão gia, cho dù Tiểu Bảo không phải nhi tử của ngài, nhưng nó tốt xấu gì cũng là người của Lâm phủ ta, Phan Linh Tước bằng cái gì đối với người trong phủ ta động thủ?”
Lâm Thịnh Chi lại lạnh lùng nói: “Nữ nhân như ngươi thì biết cái gì! Phan Linh Tước sẽ ngụ lâu dài trong phủ, ta cùng với gã có chuyện quan trọng phải bàn, ngươi quản hảo người trong phủ, đừng cho bọn họ lại làm ra chuyện không hiểu quy củ.”
An Nhược Dao không thể nhịn được nữa: “Tiểu Bảo là nhi tử của ngươi! Ngươi chẳng lẽ không có một câu nói khác sao?! Gã thiếu chút nữa đánh chết Tiểu Bảo!”
“Thì sao?” Lâm Thịnh Chi bất vi sở động nói: “Ta lưu nó ở trong phủ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nó nếu lại cho ta gặp phải phiền toái gì, vậy đừng trách ta không niệm loại tình cảm phụ tử đem nó đuổi đi!”
An Nhược Dao đối với trượng phu của mình triệt để thất vọng rồi, nàng trào phúng cười cười, nói: “Không cần lão gia ngài đuổi, ta đã nói với Tiểu Bảo, chờ thương của nó dưỡng tốt thì nó sẽ bước đi. Đi cho thật xa, cũng tốt hơn ở trong nhà mình mà không biết lúc nào sẽ bị mất mạng.”
“Như vậy cũng tốt, dưỡng nó nhiều năm như thế không chỉ không giúp được ta, còn luôn mang đến phiền toái.” Lâm Thịnh Chi không có nửa điểm áy náy, tựa hồ mục đích hắn đến chính là chất vấn An Nhược Dao vì sao Tiểu Bảo lại tự tiện đến tiền viện. Nói xong việc này, Lâm Thịnh Chi liền nhấc chân chạy lấy người . Không hỏi hắn đêm nay đi nơi nào qua đêm, An Nhược Dao mân nhanh miệng, trong mắt trào ra lệ. Đây là phu quân của nàng sao?
Trong hình phòng, Nhiếp Chính nằm trên mặt đất dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh quanh mình. Tiểu Bảo còn chưa có đến, nếu là dĩ vãng Tiểu Bảo sớm đã tới rồi. Nhiếp Chính không phải đã đói bụng, cũng không phải muốn đi ngoài, hắn chỉ là lo lắng. Đã lâu như thế, Tiểu Bảo chưa bao giờ trễ qua, cho dù là lúc nhóc ở đầu tháng và mười lăm phát bệnh đều muốn ở trong này bồi mình, nhất định là có chuyện gì trì hoãn . Nghĩ như vậy , đáy lòng Nhiếp Chính nảy lên lo lắng, cũng dị thường áy náy. Lâu như thế, hắn thế nhưng chỉ biết tên Tiểu Bảo, ngay cả nhóc họ gì, mấy tuổi cũng không biết. Hắn thậm chí không biết chân Tiểu Bảo đi đứng không thuận lợi thế nào.
Tiểu Bảo luôn nhuyễn nhuyễn, ỷ lại kêu hắn Quỷ ca ca, hắn thích xưng hô này, bị nhốt trong hình phòng không có mặt trời lâu như thế, hắn đã sớm là Quỷ . Chính là, Tiểu Bảo chưa bao giờ sợ hắn, thậm chí là đau lòng vì hắn. Nếu Tiểu Bảo là người Lâm Thịnh Chi vì muốn bí mật từ trong miệng hắn mà cố ý tìm đến, vậy hắn không thể không bội phục năng lực diễn trò của Tiểu Bảo. Nhưng hắn không muốn tin tưởng, đáy lòng luôn luôn có thanh âm nói cho hắn, Tiểu Bảo là thật lo lắng hắn, thật sự đau lòng vì hắn, không phải là một quân cờ Lâm Thịnh Chi vì mê hoặc hắn mà xếp đặt. Ít nhất là đến bây giờ, Tiểu Bảo chưa bao giờ hỏi qua chuyện có liên quan đến Nhiếp gia đao. Chính là… Tiểu Bảo đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ thật sự là một hài tử bình thường sao? Vậy nhóc làm sao phát hiện ra mình, lại từ đâu tới đây a?
Một bên đoán thân phận Tiểu Bảo, Nhiếp Chính một bên lo lắng chờ đợi Tiểu Bảo xuất hiện. Theo biểu hiện thường ngày của Tiểu Bảo, hắn thực lo lắng Tiểu Bảo là xảy ra chuyện gì, hài tử kia chẳng sợ ngã gãy chân cũng tới tìm hắn. Hơn nữa hắn cảm giác được, Tiểu Bảo thời gian này đã mệt chết, tựa hồ mỗi ngày đều đang bận việc gì đó. Tiểu Bảo chỉ nói dẫn hắn đi ra ngoài, cũng không có nói làm sao dẫn hắn đi. Nhiếp Chính áp kỳ vọng trong lòng, sợ kết quả chẳng qua là một hồi âm mưu. Sau khi trải qua chuyện này, hắn không còn tin tưởng bất luận kẻ nào.
Ngay khi Nhiếp Chính miên man suy nghĩ, thanh âm lê gối quen thuộc truyền đến, Nhiếp Chính không biết chính mình cơ hồ là lập tức động ngón tay, dựng thẳng lỗ tai chờ tiếng gọi nhu nhuyễn Quỷ ca ca. Nhưng làm hắn thất vọng chính là thanh âm truyền đến lại là tiếng “chi chi” của tiểu Bối.
Chạy đến bên người Nhiếp Chính, trên nhãn tiệp còn mang theo lệ, tiểu Bối đem thứ gì đó nhét vào trong tay Nhiếp Chính, tiếp đó chi chi kêu hai tiếng chạy nhanh vào mật đạo, đóng lại tấm ván gỗ. Nhiếp Chính giật giật đầu, lại giật giật tay. Trong lòng bàn tay là một khối gì đó ấm áp, Nhiếp Chính sờ sờ, mặt trên khắc cái gì, hẳn là một loại ngọc. Nhưng tiểu Bối vì sao cho hắn khối này? Chẳng lẽ đây là của Tiểu Bảo ? Nếu là của Tiểu Bảo, vậy người đâu?
Trong lòng Nhiếp Chính vô ý thức hốt hoảng. Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo là như hình với bóng, đây là Tiểu Bảo dặn tiểu Bối đưa cho mình , Tiểu Bảo nhất định là đã xảy ra chuyện. Bằng không nhóc sẽ không chỉ cho tiểu Bối đến, mà bản thân lại không hiện ra.
Tiếng thiết liên vang lên, Nhiếp Chính tha thân mình thương tàn sờ soạng lê tới, Tiểu Bảo bình thường chính là từ phương hướng kia đi ra, chẳng lẽ Tiểu Bảo lại phát bệnh ? Không có nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo, tạm thời đem mê mang về thân thế Tiểu Bảo áp chế, Nhiếp Chính cuối cùng cũng đi đến chỗ chân tường sờ soạng tìm kiếm.
Trên giường, toàn thân Tiểu Bảo đau đến căn bản không thể nhúc nhích, đợi sau khi tiểu Bối nhảy lên giường liền vội vàng hỏi: “Tiểu Bối, ngươi cho, Quỷ ca ca , chưa?” Mặt xưng phù, Tiểu Bảo nói chuyện hàm hàm hồ hồ , mỗi lần nói một chữ, hai gò má đều đau đến lợi hại.
“Chi chi chi chi!” Tiểu Bối mãnh liệt gật đầu, ở trên gương mặt bị thương của Tiểu Bảo nhẹ cọ.
Tiểu Bảo bị tiểu Bối làm đau hút khẩu khí, ánh mắt loan xuống, không có thối lui, mà là cố sức nâng lên tay trái ôm tiểu Bối: “Thực xin lỗi, dọa đến, ngươi . Ta ngày mai, thì tốt rồi.”
“Chi chi chi…” Tiểu Bối khóc.
“Không khóc, không khóc…”Nam bá bá lập tức sẽ đến, trong lòng Tiểu Bảo thực lo lắng, Quỷ ca ca không thấy được cậu nhất định sẽ lo lắng đi, nhưng tiểu Bối lại không thể nói, không thể nói cho Quỷ ca ca biết cậu đêm nay không qua được . Đem ngọc bội duy nhất nương lưu cho mình đưa cho Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vẫn là lo lắng. Đầu gối phải của cậu bị thương không thể động đậy, hơn nữa một thân vết thương không thể chui mật đạo, Tiểu Bảo một bên trấn an tiểu Bối, một bên nghĩ biện pháp.
Ánh mắt phiêu đến y phục bên gối ngày hôm qua bị thay của mình, Tiểu Bảo nảy ra chủ ý. Sờ sờ đầu tiểu Bối, Tiểu Bảo đem quần áo lấy lại đặt ở trong tay tiểu Bối nói: “Tiểu Bối, đưa cho, Quỷ ca ca.” Nghĩ nghĩ, cậu lại kéo qua tiểu Bối hôn lên đầu nó, nói: “Lại thay ta, hôn hôn , Quỷ ca ca.”
“Chi chi.” Tiểu Bối lấy xiêm y Tiểu Bảo nhảy xuống giường, chui vào gầm sàng.
Quỷ ca ca sẽ minh bạch đi. Ngày mai mặc kệ trên người còn có đau hay không , cậu nhất định phải đi xem Quỷ ca ca. May mắn đêm nay lúc đi tìm Nhị nương cậu có uy Quỷ ca ca ăn cơm, sáng mai, sáng mai Nam bá bá đi rồi cậu nhất định đi nhìn Quỷ ca ca. Quỷ ca ca, không cần lo lắng ta, ta rất nhanh, rất nhanh sẽ tốt.
Nghĩ đến Quỷ ca ca, hốc mắt Tiểu Bảo lại đỏ, cậu nhớ Quỷ ca ca, rất nhớ rất nhớ. Muốn oa ở bên người Quỷ ca ca, muốn cùng Quỷ ca ca nói mình hôm nay bị người đánh, không không, không thể nói cho Quỷ ca ca, Quỷ ca ca sẽ lo lắng . Nước mắt cứ như vậy chảy xuống dưới, không ai ở đây, Tiểu Bảo lộ ra yếu ớt cùng ủy khuất của bản thân, rất đau, cái tát trừu ở trên mặt rất đau, đầu gối bị đá cũng rất đau, nhớ Quỷ ca ca, hảo nhớ hảo nhớ.
Ở chỗ chân tường sờ soạng , đột nhiên dưới bàn tay có cái gì đang động, Nhiếp Chính cảm thấy căng thẳng, buông tay, thanh âm quen thuộc truyền đến, thiếu chút nữa đụng tới mặt Nhiếp Chính, tiếp theo Nhiếp Chính nghe được tiếng kêu của tiểu Bối. Giống như có điểm kỳ quái Nhiếp Chính vì sao lại ở chỗ này, tiểu Bối ở động khẩu nhìn trong chốc lát mới nhảy ra, đem y phục Tiểu Bảo đặt ở trên người Nhiếp Chính, tiếp đó ở trên mặt hắn hôn một cái.
“Chi chi chi chi”, tựa hồ là muốn nói cho Nhiếp Chính biết Tiểu Bảo bị thương, tiểu Bối ở bên người Nhiếp Chính vừa kêu vừa nhảy, còn kéo tay Nhiếp Chính sờ mặt mình, sờ sờ chân mình, sờ tiếp bả vai, phàm là nơi Tiểu Bảo bị thương đều sờ soạng một lần. Lại ô ô ô giả khóc vài tiếng, tiếp theo lại bắt lấy tay Nhiếp Chính sờ mặt mình, chân mình…
Không rảnh đi bận tâm trên tường có cơ quan ngầm gì, Nhiếp Chính cho dù nhìn không thấy cũng từ hành động của tiểu Bối mà nhận ra vài phần khác thường. Chất liệu bố trong lòng vừa ngửi cũng biết là của Tiểu Bảo , mặt trên có khí tức hài tử sạch sẽ trên người Tiểu Bảo. Đến khi tiểu Bối cuối cùng buông ra tay hắn, Nhiếp Chính há mồm: “Bảo… gặp chuyện không may, ?”
“Chi chi chi chi!” Tiểu Bối nhảy dựng lên, lại một lần nữa bắt lấy tay Nhiếp Chính sờ lên mặt lẫn chân mình.
“Bị, thương?” Tâm, phát run.
“Chi chi chi!” Nếu tiểu Bối có thể nói, nó nhất định sẽ nói Nhiếp Chính thực thông minh. (= =|||)
“Mặt, cùng, chân… bị, ” Nhiếp Chính thở hổn hển mấy hơi, “Bị, thương?”
“Chi chi chi!”
Tiếng kêu của tiểu Bối tựa như một bả chùy nện ở trong lòng Nhiếp Chính, khó trách Tiểu Bảo đêm nay không tới, nguyên lai nhóc bị thương. Vậy nhất định là bị thương rất nặng, bằng không Tiểu Bảo nhất định sẽ đến.
Yết hầu Nhiếp Chính tê tê vang, đứa nhỏ này, bị thương còn không quên hắn. Cho hắn “Thạch đầu (tảng đá)” cùng y phục là muốn làm cho hắn an tâm sao? Nhiếp Chính không thể khống chế hốc mắt của mình nóng lên, muốn nhìn Tiểu Bảo một cái, rất muốn nhìn Tiểu Bảo một cái. Chẳng sợ chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái thôi, hắn cũng có thể nhìn ra Tiểu Bảo có phải thật tình đối với hắn hay không, hắn có thể buông tâm yêu thương Tiểu Bảo.
Nhiếp Chính đem xiêm y Tiểu Bảo kéo đến chóp mũi, suyễn nói: “Ta, biết, …” Hắn không có cái gì có thể cho Tiểu Bảo , chính là nắm chặt khối thạch đầu kia, hắn, đã biết.
“Chi chi chi chi”, tiểu Bối kêu kêu lại ở trên mặt Nhiếp Chính hôn một cái, đó là vị trí Tiểu Bảo thường xuyên hôn. Làm xong chuyện Tiểu Bảo công đạo, tiểu Bối tiến vào mật đạo, đóng lại tấm ván gỗ chạy đi.
Tiếng thiết liên vang lên, Nhiếp Chính cố sức nâng tay ở nơi vừa rồi sờ tới sờ lui. Móng tay đụng tới một khối gồ lên, Nhiếp Chính không để ý miệng vết thương bị thiết liên xuyên qua trên cánh tay, cắn răng kéo ra. Có cái gì đó đang hé mở, ngón tay Nhiếp Chính run run sờ lên chỗ trống trơn không có gì kia, tiếp đó bàn tay đụng phải bùn đất. Này, là cái gì? !
Đến khi Nhiếp Chính phế đi thật lớn khí lực đem quanh mình sờ soạng vài lần, hô hấp của hắn dồn dập lên, hầu kết càng không ngừng cao thấp dao động. Là mật đạo, nơi này có một mật đạo! Tiểu Bảo mỗi ngày chính là từ mật đạo này chui ra! Nghĩ đến Tiểu Bảo luôn miệng nói muốn dẫn hắn rời đi, Nhiếp Chính cường ngạnh khởi động thân mình, ý đồ tiến vào mật đạo.
“Rầm”, thiết liên hạn chế hành động của hắn, hy vọng ngay ở trước mắt nên Nhiếp Chính lại phấn đấu quên mình hướng vào mà chui. Mặc cho mật đạo thực hẹp, bờ vai của hắn căn bản vào không được, nhưng Nhiếp Chính lại không cách nào kiềm chế mà nở nụ cười, tựa hồ phía trước là nơi hắn chạy ra bầu trời. Chưa bao giờ phát hiện, hắn cách hy vọng gần như thế.
“Bảo…” Tiểu Bảo, ta, có thể tin ngươi không?
“Quỷ ca ca…”
Bên tai là thanh âm nhu nhuyễn, tay Nhiếp Chính cố gắng vói vào mật đạo, xốp bùn đất kia tràn đầy hy vọng của hắn. Nếu Tiểu Bảo là thật , nhóc nhất định là hài tử đáng yêu nhất trên đời này… Quỷ ca ca, ca ca, Quỷ ca ca… Một giọt huyết lệ thuận theo hai má Nhiếp Chính rơi trên bùn đất mật đạo, Nhiếp Chính cắn răng từ mật đạo trượt xuống, tiếp đó khép lại tấm ván gỗ.
“Bảo… Bảo…” Chỉ cần ngươi dẫn ta rời đi, mặc kệ ngươi là ai, đợi sau khi ta báo thù, mạng của ta tùy ngươi xử trí. Thương thiên a, ngươi có phải còn chưa vứt bỏ ta hay không?
Trong cực độ kích động cùng chờ đợi, Nhiếp Chính ngửi lấy xiêm y Tiểu Bảo một đêm không ngủ. Ánh sáng mỏng manh từ lỗ thông gió tiến vào, Nhiếp Chính phân không rõ ngày đêm mơ mơ màng màng nghe được mặt tường phát ra động tĩnh.
“Phốc!” Tiếng lê gối truyền đến, Nhiếp Chính cơ hồ là nháy mắt thanh tỉnh, tiếp theo, một đạo thanh âm nhuyễn nhuyễn làm hốc mắt hắn nóng lên truyền đến: “Quỷ ca ca…”
Nhiếp Chính động động ngón tay, há miệng: “Bảo…”
“Ca ca…” Trong thanh âm nhuyễn nhuyễn dẫn theo rõ ràng ủy khuất.
Nhiếp Chính cố gắng giang hai cánh tay: “Đến, ca ca, ôm.”
“Ca ca… Ô…” Ủy khuất hóa thành nước mắt, tha đùi phải không thể động, đi rất lâu Tiểu Bảo khó khăn đi vào bên người Quỷ ca ca, bổ nhào vào trong lòng cũng không cường tráng của hắn, “Ô ô… Ca ca…”
“Bảo…” Tiểu Bảo, ngươi sẽ từ miệng ta muốn Nhiếp gia đao sao? -”Sao vậy… ?”
Tiểu Bảo đầy người vết thương ngẩng đầu, ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái, gặp được Quỷ ca ca, một đêm tưởng niệm của cậu đều hóa thành hạnh phúc được yêu thương.
“Nhớ, ta nhớ, Quỷ ca ca…” Sẽ không nói cho Quỷ ca ca chính mình bị thương, Tiểu Bảo nhẹ nhàng ôm lấy Quỷ ca ca, tâm, kiên định .”Ca ca, ca ca…”
“Thương, chỗ nào, ?” Nhiếp Chính muốn sờ sờ, cái đầu trong lòng lại lắc lắc, tiếp theo hắn nghe được thanh âm nhuyễn nhuyễn của Tiểu Bảo: “Ta phải, đi trở về. Thúc thúc bá bá, thẩm thẩm, sẽ đến.” Tiếng nói vừa dứt, một cái hôn mềm mại lại dừng ở trên mặt hắn. Hơi thở sạch sẽ rời xa, Nhiếp Chính không khỏi thu hồi cánh tay.
“Chờ thúc thúc, bá bá thẩm thẩm, đi rồi, ta sẽ đến.” Lưu luyến ngửi ngửi hương vị ca ca, Tiểu Bảo tha đùi phải căn bản không thể động thối lui, đem xiêm y của mình ở trên người ca ca đi, Tiểu Bảo thấy được ngọc bội nắm trong tay Quỷ ca ca. Lại đem ngọc bội lấy ra mang ở trên cổ Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nhịn không được lại hôn ca ca một ngụm, cậu phải đi.
“Lấy, lại.” Sẽ bị phát hiện.
Tiểu Bảo cũng là sờ sờ mặt Quỷ ca ca, phát thệ nói: “Sẽ không, lại làm cho, Quỷ ca ca, bị Diêm La vương, khi dễ. Chờ, Quỷ ca ca, chờ, rất nhanh, rất nhanh.”
Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, hồi lâu sau, hắn há miệng: “Hảo.” Thanh âm ách (nghẹn/khàn) đến lợi hại.
Được Quỷ ca ca an ủi , Tiểu Bảo lưu luyến rời đi Quỷ ca ca tiến vào mật đạo. Nam bá bá đi hốt dược , cậu phải chạy nhanh trở về. Đóng lại tấm ván gỗ, đem Quỷ ca ca một mình lưu ở nơi đó, Tiểu Bảo tha đùi phải mặc một thân vết thương cố gắng đi về phía trước. Nam bá bá nói người đêm qua đánh cậu có cho cậu một lọ dược trị thương tốt lắm. May mắn Nam bá bá không có dùng cho cậu, mà là lưu cho cậu sau này đi ra ngoài dùng. Cái này tốt lắm, vết thương của Quỷ ca ca đã có dược . Hiện tại chỉ cần cố gắng đào xong mật đạo, nghĩ biện pháp mang Quỷ ca ca ra ngoài thì tốt rồi. Nghĩ như vậy , Tiểu Bảo nở nụ cười, lúm đồng tiền bởi vì mặt xưng phù mà không có xuất hiện, nhưng Tiểu Bảo chưa bao giờ cười ngọt như thế.
>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.